Lão Trương ban đầu
còn nghĩ Giang Lăng muốn nhân cơ hội này học trộm tay nghề của hắn , lúc này thấy nàng cố ý tránh đi , trong lòng hổ thẹn chút ít .
Hắn làm cho Lưu chưởng quỹ đã nhiều năm , đối với tửu lâu này cảm tình
càng sâu đậm , cho nên món ăn này là tận tâm tận ý mà làm , cuối cùng
theo phương pháp của Giang Lăng đổ dấm chua huyết vào , nấu chính thành
một mâm , lấy thêm mấy đôi đũa bưng lên đại sảnh .
" Này .....có thể ăn sao ? " Nhìn khối thịt vịt đen sì sì , Lưu chưởng
quỹ , lão Trương , A Phúc cả ba người đều giơ đũa nhưng không dám đụng
vào.
Giang Lăng luôn luôn ngồi chờ Lưu chưởng quỹ hạ đũa gắp thức ăn , thấy hắn chậm chạp bất động , nhịn không được cười nói : " Ăn thứ này cần phải có người nếm trước thử độc sao ? Nếu như
thế , tiểu Giang đây ăn trước đây . "
Nói xong
liền gắp vào khối thịt vịt mà bản thân ngắm trúng đã lâu. Đây là hàm
dưới đầu vịt , bên trong có lưỡi vịt là cái mà Giang Lăng thích ăn nhất . Những người này đã nhát gan , vậy thì đồ tốt nàng hưởng hết .
Đầu vịt này rất lớn , ba tháng không biết mùi vị thịt như Giang Lăng bất
chấp tướng ăn có văn nhã hay không , giơ tay lên cho nguyên cái đầu vịt
vào miệng .Huyết dấm chua kia hương vị chua mặn tràn ngập đầu lưỡi .
Lại đem lưỡi vịt kia cắn xuống , huyết dấm chua mềm mại , cùng với lưỡi vịt hơi giòn kết hợp cùng nhau tạo nên mỹ vị , làm cho nàng có há miệng ra
cũng không nói hết bao nhiêu là thoải mái .
Nuốt
xuống lưỡi vịt , lại nghiêm túc cắn thêm một miếng thịt , xương cốt được hầm mềm tách ra , một ngụm nuốt xuống , thịt vịt mềm mà không nát ,
hương vị nồng nàn , huyết dấm chua vị chua vừa đúng , trung hoà với thịt vịt béo ngậy , làm cho người ta muốn ngừng mà không được , ăn xong một
khối còn muốn ăn khối tiếp theo .
Nhìn Giang Lăng ăn rất ngon , ba người cũng không hỏi , trực tiếp dùng đũa gắp , tự tuyển chọn cho mình miếng thịt vừa ý nhất .
" Phi , cái mùi gì lạ ? " Vừa để vào trong miệng A Phúc liền phun ra , còn khẩn cấp chạy vào phòng bếp xúc miệng .
Vị kia nếu không gây sự thì mới khác thường , cho nên khi thấy phản ứng
của A Phúc , Giang Lăng không cho là đúng . Nhưng mà quay đầu nhìn lại
Lưu chưởng quỹ cũng thấy một mặt kỳ quái , Giang Lăng trong lòng " lộp
bộp " một tiếng , sinh ra một tia bất an.
" Thế
nào ? Cảm thấy không thể ăn ? " Xoay mặt lườm liếc lão Trương không có
biểu cảm gì trên mặt , nhịn không được hỏi Lưu chưởng quỹ một tiếng.
Hai thúc cháu kia nói không thể ăn thì cũng không quan trọng , chỉ có ý kiến của Lưu chưởng quỹ , cũng là quyết định Giang Lăng ở Đường triều
sinh ý có thể làm hay không .
"Đây là hương vị
trước kia ngươi đã từng ăn qua ? Ngươi nhớ không lầm ? " Lưu chưởng quỹ
cũng không làm hành động phá sản giống như A Phúc , vẫn theo nguyên tắc
không lãng phí , đem miếng thịt kia ăn hết , lau miệng hỏi Giang Lăng .
" Chính là hương vị này , lão Trương sư phụ làm không sai ." Nghe được
Lưu chưởng quỹ lên tiếng chất vấn , Giang Lăng trong lòng có chút uể oải , nhưng vẫn thực sự nhìn tán thưởng lão Trương một tiếng . Con vịt này , quả thật làm không sai đó thôi .
" Hương vị này , là lạ ". Lưu chưởng quỹ lắc đầu , nhìn thịt vịt trong mâm , thở dài một tiếng . May mắn một nồi thịt vịt hầm , lão Trương chỉ lấy ra một bộ
phận nhỏ của con vịt làm huyết vịt dấm chua , bằng không , Lưu chưởng
quỹ tâm đều ứa máu .
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý ,
khi nghe Lưu chưởng quỹ nói như vậy , Giang Lăng trong lòng vẫn thất
vọng nói không nên lời.
Kiếp trước món ăn dấm chua
huyết vịt này , mọi người ai ăn cũng khen là mỹ thực , vì sao những
người ở đây đều nói quái ? Hay là người ở Đường triều đầu lưỡi không
giống với người ở hiện đại ? Nhân loại tiến hóa đến hai mươi mốt thế kỷ , liền đầu lưỡi cũng thay đổi theo ?
Trong lúc im ắng , một người luôn luôn không lên tiếng - Lão Trương mở miệng nói : " Ta cảm thấy mùi vị cũng không tệ ."
"A " Giang Lăng giương mắt nhìn lão Trương , nghe thấy hắn khen thì thật là ngoài ý muốn .
" Thật sự , ăn rất ngon ! " Lão Trương gật gật đầu , đi vào trong phòng bếp .
Giang Lăng quay đầu nhìn mặt Lưu chưởng quỹ không cho là đúng , thở dài một
hơi . Lưu chưởng quỹ nói không thể ăn là không thể ăn , người khác nói
cũng dùng không được .
Giang Lăng trong lòng có
tuy có chút uể oải , nhưng còn chưa đến nỗi đặc biệt thất vọng khổ sở .
Trong bụng nàng có rất nhiều món ăn , món này không được thì còn món
khác . Nhưng mà món ăn này cũng ảnh hưởng sự tin tưởng của Lưu chưởng
quỹ đối với nàng .
Giang Lăng đang muốn dọn bàn
thịt vịt kia xuống phòng bếp , lại nghe ngoài cửa có động tĩnh , liền
thấy bốn người tiến vào , trong đó có hai người nam nhân mặc quần áo hoa lệ , giống như là đầu lĩnh của nhóm người này .
Bọn họ nhìn tửu lâu vắng ngắt lướt qua một lần , tựa hồ cảm thấy tửu lâu quạnh quẽ là ngoài ý muốn .
" Đại ca , ngươi xem ....." Trong đó có một người dừng bước ,hỏi trong ngôn ngữ như muốn lui ra .
" Khách quan , ở Thanh Sơn trấn chúng ta là khách điếm nổi tiếng lâu đời , trong tiệm có món tương vịt , đài sen thịt , cùng món gà hầm cực kỳ
có tiếng , khách quan không ngại nếm thử ! " Giang Lăng nhớ lại bản thân mình là thân phận tiểu nhị , chạy nhanh nghênh đón , nhiệt tình lưu
khách lại .
" Chỗ này sạch sẽ , ở lại đây ăn đi , thanh tĩnh một chút ." Vị " Đại ca " kia gật gật đầu .
" Khách quan muốn thanh tĩnh , trên lầu có vị trí ." Giang Lăng nói một câu , thấy bọn họ gật đầu đồng ý , vội nói : " Thỉnh các vị lên lầu ."
Dẫn bọn họ lên lầu , lại nói ra thực đơn để hai vị chọn đồ ăn , Giang Lăng
lúc này mới lau một phen mồ hôi đi vào phòng bếp , ngâm một ấm trà ,
cũng đem tên các món ăn nói cho lão Trương làm .
Lần đầu tiên làm tiểu nhị a , Giang Lăng thật không biết làm như vậy có
đúng hay không , chỉ chiếu theo sự lý giải của bản thân mà làm .
Bất quá hiện tại khách nhân gọi đồ ăn , nàng tiểu nhị này liền không tính
diễn tạp kỹ , giống hay không giống cũng không quan hệ .
Lên lầu dâng trà , Giang Lăng liền lui xuống dưới . Làm tiểu nhị cũng phải
có tầm nhìn , không phải quần chúng người ta muốn thanh tĩnh sao ? Giang Lăng tự nhiên không thể đứng trên đó làm người ta chướng mắt .
Khi đồ ăn đã làm xong , Giang Lăng đem đồ ăn từng cái đem lên . Cho đến món cuối cùng được bưng lên , Giang Lăng linh cơ vừa động , đối với lão
Trương nói : " Trương sư phụ , ngươi đem dấm chua huyết vịt kia sắp xếp
một bàn nhỏ , ta bưng lên cho khách nhân nếm thử ."
" Này ....được không ? " Lão Trương do dự , " Nếu không ngươi đi hỏi chưởng quầy đi "
" Hắc , kì thực đi , khẩu vị của người có trăm ngàn loại , có người cảm
thấy ngon , có người cảm thấy không thể ăn , cái này còn phải xem khẩu
vị của mọi người . Dù sao con vịt này A Phúc và Lưu chưởng quỹ đều không thích ăn , bỏ cũng là bỏ , còn không bằng đưa cho khách nhân một bàn
nhỏ nếm thử xem , nếu họ cảm thấy không sai , không phải chúng ta đã mở
ra một đường tiêu thụ ? "
Lão Trương suy nghĩ một chút , gật đầu nói : " Nói cũng có đạo lý , nhưng mà ngươi thật sự không đi hỏi chưởng quầy ? "
" Hắn cảm thấy không thể ăn ,phỏng chừng là không đồng ý " Giang Lăng
lắc đầu " Yên tâm đi , nếu Lưu chưởng quỹ trách tội, ta một mình gánh
chịu . Kỳ thực chúng ta nơi này sinh ý kém như vậy , cho là khách nhân
nói không thể ăn thì như thế nào ? Dù sao cũng không thu tiền bọn họ ,
đối với họ và đối với chúng ta cũng không tổn thất cái gì . Bất quá là
ta hai bữa cơm thiếu đi mấy khối thịt vịt mà thôi ."
Lão Trương liếc mắt nhìn Giang Lăng tán thưởng , cũng không nói chuyện ,
xoay người lưu loát đem vịt nóng trang trí lên bàn , đưa cho Giang Lăng .
Giang Lăng đem đồ ăn đưa lên lầu , đặt lên bàn : " Đây là món các ngươi muốn hành lá đậu hũ ". Lại chỉ vào món dấm chua huyết vịt nói : " Đây
là món ăn mới của bổn điếm , đưa cho các vị nếm thử trước tiên . Nếu có
thể đưa ra ý kiến quý giá , bổn điếm vô cùng cảm kích ."
Nói xong vừa cười nói : " Đừng nhìn đồ ăn này đen sì sì , kì thực
hương vị ngon ở chỗ cái đen đó , đại gia nếm thử thì biết . Món ăn này
là ở Quảng Châu truyền đến , ở phía nam cực kỳ được hoan nghênh .
Tục ngữ nói sống ở Tô Châu , mặc ở Hàng Châu , ăn ở Quảng Châu . Này là mỹ
vị Quảng Châu , quả thât không sai . Các vị hôm nay tới khéo , chính là
gặp gỡ một khách nhân đặt món ăn này , một con vịt làm được rất nhiều ,
cho nên tiểu nhân mang lên cho các vị miễn phí nếm thử ."
Nàng biết mọi người ăn cơm thường theo tâm lý đại chúng . Nếu mọi người ăn đều khen ngon , ngươi cảm thấy thật không ngon cũng không dám nói ra . Cho nên nàng cố ý nói món ăn này lưu hành ở Quảng Châu , những người
này sau khi nếm thử còn phải khen một tiếng " hảo " .
" Thật ? Để ta nếm thử " Vị đại ca kia nghe vậy vươn đũa gắp một khối thịt bỏ vào miệng .
"Như thế nào ? " Dù là Giang Lăng kiếp trước thanh lãnh , dè dặt , kiếp này
vì một đồng tiền làm cho khốn đốn , cũng trở nên có chút lo được lo mất .
" Đúng , không sai . Vị chua này vừa đủ , vừa vặn kiềm chế được vị ngấy
của thịt vịt ." Nói xong lại cắn một ngụm khoai " Đây là cái gì ? Vị
cũng không sai , cùng thịt vịt kết hợp lại thích đáng , rất tốt ."
" Đây là khoai sọ , giải ngấy ".Giang Lăng cười nói . Thấy những người khác đã động đũa , Giang Lăng cũng lui xuống .
Nàng nhìn ra được vị đại ca này trong nhóm địa vị được tôn sùng , hắn đã nói ngon , người khác cũng không dám có ý kiến .
Nàng muốn chính là tiếng " Hảo " này , làm gia tăng sự tin tưởng của Lưu chưởng quỹ đối với nàng .
" Thế nào ? " Lưu chưởng quỹ vừa thấy Giang Lăng đi xuống đã hỏi .
Giang Lăng đem con vịt lên , hắn ngồi chỗ kia là thấy được . Nhưng mà
lão Trương nói đồ ăn này ăn ngon , nên hắn cũng không ngăn cản . Cũng ôm một cái tâm lý may mắn , hi vọng là khách nhân nói tốt .
" Khách nhân nói ăn ngon " Giang Lăng cao hứng nói .
" Thật sự ? " Lưu chưởng quỹ có chút không dám tin .
" Một chút bọn họ đến người hỏi bọn họ chút là được , ta có thể lừa ngài sao ? " Giang Lăng nháy nháy mi .
Lưu chưởng quỹ tâm tình cực tốt , hướng về Giang Lăng cười mắng : " Ngươi
tiểu tử này , lần sau ngươi mà tự chủ trương , xem ta có trừ tiền công
của ngươi không ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...