Xế chiều hôm đó, Lý Văn mang theo mười người trong đó có chồng của Lâm thị đi đến dưới chân núi, người đến xem náo nhiệt cũng bị đuổi đi, bắt đầu làm mẫu đặt bẫy rập cho mười người ở lại, cũng giảng giải một ít việc cần chú ý trong đó, sau lại để cho bọn họ làm lại một lần nữa, xác định bọn họ nắm giữ được mấu chốt, lại bảo mọi người phải bảo đảm giữ bí mật, nếu không là trái với khế ước, sau mới để cho mọi người rời đi.
Chỉ là Lý Văn cũng không nói cho mọi người biết, lần này chỉ là phương thức săn thú cơ bản nhất, bẫy rập phức tạp hơn nữa, phải chờ tới đầu mùa xuân sau mới có thể dạy cho bọn họ.
Mục đích của lần dạy này không có ý gì khác ngoài trợ giúp cho bọn họ thấy được rốt cuộc trong những người này ai đáng giá để tín nhiệm (tin tưởng giao nhiệm vụ), ngày sau coi như thật sự muốn giúp đỡ người trong thôn, những người trải qua cuộc khảo nghiệm này sẽ đáng giá tin tưởng hơn.
Nhìn mọi người còn đang đắm chìm trong hưng phấn mà rời đi, Lý Văn cười cười, ban đầu hắn nhìn thấy những thứ này, khiếp sợ trong lòng và mong đợi cũng không ít hơn so với những người này.
Sau đó Lý Văn thu dọn những đồ vật kia bỏ vào gùi mang về nhà, trên đường gặp được lão tú tài trong thôn chính là Ngụy lão gia tử thì dừng lại chào hỏi.
"Ngụy lão gia tử, là muốn đi chỗ nào ăn cơm hả?" Lý Văn mỉm cười nói.
Ngụy lão gia tử cười lắc đầu nói: "A, là Lý Văn à, ta chỉ tùy tiện đi một chuyến để tiêu cơm, cháu mới vừa hết bận trở lại à?"
"Vâng, mới dạy phương pháp săn thú cho mọi người." Lý Văn gật đầu cười, "Ngụy lão gia tử đi loanh quanh vài vòng nữa đi ạ, cháu đi về trước, có rảnh thì tới nhà cháu ngồi một lát, lần trước có quý nhân tặng cho nhà cháu một hộp trà thơm thượng hạng, sẽ chờ khi nào Ngụy lão gia tử có thời gian tới thưởng thức."
Lý Văn nói trà thơm, chính là đồ trong hộp quà Lăng Diệp Vũ tặng, bên trong ngoài một ít hộp trà thơm, còn có mười hai thỏi bạc trắng và một cây bút Lang Hào*, loại hộp quà nhỏ này vừa danh giá lại không tục khí.
(*Bút Lang hào, bản thân tên gọi đã nói lên việc lấy lông sói chế thành. Người xưa dùng lông sói để chế bút nhưng ngày nay cái gọi là Lao Hào thực ra là lông chuột vàng. Sách vở ghi chép về bút Lang Hào khá muộn, có người suy đoán bút râu chuột là bút Lang Hào, thế thì loại bút này phải có trước Vương Hi Chi đời Tấn, tuy nhiên không có chứng cứ xác thực. Lông đuôi của chuột vàng nhọn có thể làm bút được, chất lông cứng sau lông thỏ và hơn lông dê, bút làm ra thuộc loại kiện hào bút (健毫筆 – bút lông cứng). Khuyết điểm của bút này cũng giống như Tử Hào là không làm đựợc bút quá to. )
Thấy Lý Văn phải đi, Ngụy lão gia tử chần chừ một lúc, rồi gọi hắn lại: "Lý Văn, cháu chờ một chút, có chuyện này, ta cảm thấy vẫn nên nói với cháu là về gia gia cháu."
"Gia gia cháu?" Bước chân của Lý Văn dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ hỏi thăm.
Ngụy lão gia tử suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Trước kia ta và gia gia cháu cùng học tư thục, gia gia cháu lớn hơn ta năm tuổi, ông ấy rất thích đi học, sau đó khi sắp thi Đồng sinh, trong nhà đột nhiên không cho đi học nữa, sau đó ta đi hỏi ông ấy, nói là cha ông ấy không cho ông ấy đi học, muốn cho con trai nhỏ trong nhà đi học, còn ông ấy thì về nhà trồng trọt."
"Cháu biết rồi, Ngụy lão gia tử, cám ơn ông đã cho cháu biết." Lý Văn như có điều suy nghĩ nhíu mày, cười nói cám ơn Ngụy lão gia tử.
"Đây cũng là chuyện mấy chục năm trước, ông ấy nghĩ không thông chuyện này, tốt xấu gì ta cũng là đồng môn với ông ấy hai năm, cũng không muốn thấy ông ấy như vậy, nhưng dù sao ta cũng không phải là người trong nhà các cháu, khó mà nói ra được, ta thấy cháu cũng là người hiểu chuyện, có lẽ có thể khuyên ông ấy thông suốt." Ngụy lão gia tử nói xong, khoát tay áo nói: "Cháu về đi, ta lại đi tiếp một lát nữa."
"Vậy cũng tốt, Ngụy lão gia tử, cháu đi trước đây ạ." Lý Văn lễ phép gật đầu một cái, lập tức xoay người trở về nhà.
Vào viện bỏ đồ xuống, Lý Văn trực tiếp đi tới phòng của Lý Noãn, nói lại chuyện Ngụy lão gia tử đã nói một lần nữa.
"Có chuyện như vậy ư." Lý Noãn để sách trong tay xuống bàn, trong lúc giật mình giống như hiểu ra cái gì đó, "Gia gia thích đi học, cuối cùng bởi vì tiểu đệ trong nhà nên không được đi học, hiện tại gia gia đã thành gia lập nghiệp rồi, nhưng lại đối xử tiểu nhi tử (con út) của mình như kẻ thù, rõ ràng gia gia đang chuyển hận thù lên trên người cha mà. . . . . ."
"Hơn nữa người từng học chung với gia gia là Ngụy lão gia tử đã thi đậu tú tài, thế nhưng đến tư cách thi Đồng sinh của gia gia cũng bị tước đoạt nên trong lòng càng khó để chuyện này xuống, có lẽ gia gia cảm thấy, nếu như gia gia có thể tham gia đầy đủ các kỳ thi thì đã sớm đạt được một thân phận vẻ vang, ít nhất cũng là tú tài, có lẽ còn tốt hơn." Lý Văn đứng ở góc độ của lão gia tử suy nghĩ.
"Là như vậy." Lý Noãn gật đầu phân tích nói: "Cũng bởi vì chuyện này cho nên thái độ của gia gia mới ác liệt như thế với cha, gia gia đang phát tiết oán hận. Hơn nữa sợ rằng không chỉ đơn thuần là cho hả giận, mà là thông qua phương thức này thể hiện tâm trạng muốn phản kháng vận mệnh trong bao nhiêu năm qua —— nếu tổ gia gia nâng niu tiểu nhi tử trong lòng bàn tay, vậy gia gia sẽ giẫm đạp tiểu nhi tử vào trong bùn, nhìn hắn khổ sở giãy giụa, thông qua như vậy mới có thể hồi phục được thống hận và bất mãn trong lòng gia gia với thói quen “yêu thương con út của mọi người”."
Lý Văn lắng nghe những lời Lý Noãn nói, không khỏi hết sức đồng ý gật đầu, đứng dậy đi rót cho Lý Noãn một ly nước.
Lý Noãn nhận lấy nước uống một hớp, mới lại nói: "Lão gia tử thích đi học, nhưng bởi vì tiểu đệ của mình mà sĩ đồ (con đường làm quan) vô vọng, tâm trạng đó muội có thể hiểu, mất mát phiền muộn thậm chí oán hận không cam lòng, nhưng hành động sau đó của gia gia, quả thật có chút cực đoan, đại ca, đổi lại là huynh, huynh sẽ ghi hận trong lòng cả đời sao?"
Lý Văn cười lắc đầu nói: "Nói cho cùng, vẫn là chấp niệm đi học của gia gia quá nặng, chưa bao giờ để xuống, mới dẫn đến những hành động thể hiện tức giận không cam lòng của gia gia trong những năm qua. Mà tâm nguyện lớn nhất của huynh, là người một nhà chúng ta bình an, tất nhiên sẽ không để ý chuyện này, nhưng nếu như tự mình trải qua chuyện này, không tránh được sẽ có tâm trạng mất mát khổ sở, dù sao không phải ai cũng có cơ hội bước lên con đường làm quan."
Vốn Lý Noãn không thể hiểu được lão gia tử nhưng nghe Lý Văn vừa nói như thế, lại cảm thấy thật ra thì ông cũng là người đáng thương.
Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng hận!
Đặc biệt là nghĩ đến vết thương còn mơ hồ đau sau gáy, tâm trạng đồng cảm với lão gia tử càng ít, cuối cùng chỉ còn sót lại một chút xíu tôn trọng lão gia tử.
Nhìn vẻ mặt Lý Noãn biến đổi không ngừng, Lý Văn cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, cười cười, mới lại mở miệng nói: "Nhị muội, Ngụy lão gia tử hi vọng chúng ta có thể giúp gia gia nhìn thấu những chuyện này, muội xem nên làm thế nào đây?"
"Còn có thể làm sao, rõ ràng lão gia tử đã tẩu hỏa nhập ma rồi!" Lý Noãn còn đắm chìm ở bên trong bất mãn với lão gia tử, dừng một chút, mới hồi phục tâm trạng nói: "Nãi nãi thì bỏ mặc mọi chuyện, nếu như lúc mới bắt đầu nãi nãi có thể khuyên gia gia, có lẽ gia gia sẽ không tồi tệ đến trình độ này, sẽ nghĩ tới cha là con của ông mà không phải kẻ thù, nhưng bây giờ, gia gia đang đắm chìm trong điên cuồng phát tiết, chẳng những oán hận không giảm bớt, ngược lại đang trong quá trình chuyển từ phát tiết kia thành thói quen, tất cả chuyện liên quan đến cha, ông đều thống hận, thậm chí muội cảm thấy được, ông đã xem cha thành tiểu đệ người đã cướp đi cơ hội bước lên con đường làm quan của ông rồi."
Sau khi phân tích một phen, Lý Noãn lại suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: "Bây giờ gia gia đã lún quá sâu vào vũng bùn, muốn kéo gia gia ra ngoài, thì phải xuống tay từ chỗ gốc."
"Nhị muội nói là sĩ đồ sao?" Đuôi lông mày Lý Văn khẽ động, hỏi.
"Vậy làm sao được, tuổi của gia gia cũng đã cao, vốn không có khả năng, hơn nữa như vậy có thể còn làm cho gia gia cảm thấy đã trễ mấy chục năm lại càng thêm thống hận và không cam lòng." Lý Noãn lắc đầu một cái, ngược lại cười hỏi Lý Văn nói: "Đại ca, huynh còn chưa nghĩ đến cực kỳ vấn đề cơ bản, huynh suy nghĩ sâu hơn một chút nữa đi, mọi người thi cử là vì cái gì, được cái gì?"
Lý Văn cau mày suy nghĩ, mới hiểu ra nói: "Danh dự, vinh dự, tiền tài, quyền lợi, còn có cảm giác tài trí hơn người."
"Đúng vậy, chính là những chuyện đó." Lý Noãn gật đầu nói: "Nhưng mà bây giờ chúng ta cũng không có những thứ đó, danh dự bình thường, vinh dự không có, tiền tài không nhiều lắm, quyền lợi càng không cần phải nói, cũng không cho gia gia cảm giác tài trí hơn người được. Cho nên dù muốn giúp gia gia, cũng phải chờ sau này chúng ta có những thứ kia rồi nói, chờ gia gia lấy được những thứ kia, rồi giảng đạo lý với gia gia, gia gia mới nghe hiểu được. Nhưng trong khoảng thời gian này chúng ta không thể cấp cho gia gia những điều đó, cũng không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."
"Vậy huynh không nói những chuyện đó nữa, nói chuyện có thể xảy ra vào ngày mai." Lý Văn mỉm cười nói.
"Ngày mai có thể có chuyện gì chứ?" Lý Noãn sững sờ, không nghĩ ra là đã sắp xếp chuyện ngày mai vào lúc nào, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn Lý Văn.
Lý Văn cười nói: "Không phải muội nói muốn đi chợ ở trấn trên, trấn Tùng Sơn là nơi tụ chợ của các thôn xóm xung quanh, ngày mai là 27 tháng 11 âm lịch, nếu tuyết không rơi, huynh sẽ dẫn muội đi một chuyến."
"Tốt quá, thời tiết trong trẻo như vậy, chắc chắn tuyết sẽ không rơi." Lý Noãn phản ứng lại lập tức cười gật đầu.
Hai huynh muội nói chuyện một lát nữa rồi cùng đi Thư Hương viện, nhìn mấy đứa bé Lý An luyện chữ.
Hai ngày nay, ba đứa bé đã bắt đầu dùng bút lông, nhưng vẫn không cần giấy và mực, mà là dính nước viết ở trên bàn.
Lúc ăn cơm tối, Lý Đức cúi đầu gặm bánh màn thầu, vẫn không gắp thức ăn ăn, Tô thị thấy, trái tim ê ẩm một trận, yên lặng gắp chút thức ăn để trong chén cho ông, Lý Noãn thấy tốc độ ăn cơm của Lý Đức rõ ràng chậm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...