Lý Noãn ôm một tức giận trong bụng rời khỏi quán trà, lúc đi tới cửa huyện thành đã qua giờ Mùi, từ xa nhìn thấy Lý Văn đang lẳng lặng ngồi ở trên xe bò chờ đợi, nhất thời lửa giận trong lòng tan biến hết, trên mặt không tự chủ lộ ra một nụ cười yên tâm.
Nàng ôm lấy giỏ xách chạy tới, leo lên xe bò, cười nói chuyện xảy ra ở nhà Bạch Ngọc Liên cho Lý Văn nghe.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Ở trong lòng Lý Noãn, không có gì có thể so sánh qua được ấm áp và yêu quý của người thân mang đến cho nàng, người ngoài có lẽ có thể làm cho nàng tức giận nhất thời, nhưng vĩnh viễn không thể nào thật sự đi vào lòng của nàng, tất nhiên Tịnh Liên pháp sư cũng ở hàng ngũ người ngoài.
"Có lời gì thì từ từ, ăn xong một chút gì đó rồi hãy nói, trong bụng muội còn có đứa bé, ngay cả bản thân cũng không chú ý thân thể." Ở trên xe bò, Lý Văn vội vàng giảng đạo, móc từ trong lòng ngực ra một túi giấy, cười đưa cho Lý Noãn nói: "Vẫn còn nóng, lần trước muội nói ăn bánh màn thầu lạnh không thoải mái, hôm nay đặc biệt mua cho muội."
"Đại ca thật tốt." Lý Noãn cười nhận lấy túi giấy mở ra, thấy bên trong có hai chiếc bánh màn thầu màu trắng còn nóng hổi, trong lòng hạnh phúc khỏi phải nói tới.
Nàng cười cầm một cái bánh lên bắt đầu ăn ngồm ngoàm, cũng gói kỹ chiếc bánh còn lại, phòng ngừa bị gió làm lạnh.
Lý Văn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nàng, ôn hòa cười nói: "Ăn chậm một chút, nghẹn cũng không có nước nóng mà uống đâu, đi ngàn dặm nước trong ống trúc cũng lạnh rồi, muội không thể uống."
"Muội cũng không phải đứa bé, nào dễ bị nghẹn như vậy." Lý Noãn cười nói, lại cắn bánh màn thầu một cái, vừa nhai vừa nói: "Đại ca, nói với huynh chuyện này, Bạch phu nhân muốn mua cách điều chế thuốc viên của muội, muội không muốn bán, nên nói với nàng ta là gia truyền của nhà chúng ta. . . . . . Nàng ta bảo lần sau dẫn theo huynh đi cùng, muội đồng ý rồi, đến lúc đó huynh nhất định phải cự tuyệt."
Lý Noãn nói rõ ràng chuyện xảy ra ở nhà Bạch Ngọc Liên cho Lý Văn nghe, để hắn chuẩn bị trước, đến lúc đó phát huy cho tốt.
“Muội thật sự phủi chuyện này rất sạch sẽ.” Lý Văn quay đầu nhìn Lý Noãn, rất là bất đắc dĩ cười nói.
"Ai bảo tất cả mọi người nói nam chủ ngoại, nữ chủ nội chứ, đại ca là trụ cột thứ nhất của chúng ta ngoài cha, những chuyện này đương nhiên là phải để huynh tới xử lý mới thỏa đáng, muội một người phụ nữ, sau này còn mang theo đứa bé, ở sau lưng yên lặng ủng hộ huynh là tốt rồi." Lý Noãn thản nhiên cười nói.
Dĩ nhiên, trong này còn một nguyên nhân khác, nàng muốn làm một chưởng quỹ vung tay thoải mái.
"Được, về sau những chuyện này đều giao cho đại ca tới xử lý, hiện tại coi như huynh đã hiểu tại sao giá tiền thảo dược không cao, muội tìm hái một bộ phận là vì bảo vệ cách điều chế, đúng không?" Lý Văn mỉm cười nói, giọng điệu có chút dung túng.
"Cái gì cũng không thể gạt được đại ca." Lý Noãn vừa ăn bánh màn thầu, vừa cười yếu ớt thừa nhận.
Kinh nghiệm ngươi lừa ta gạt trên thương trường, bảo vệ cách điều chế của mình, tất nhiên nàng phải làm đến giọt nước không lọt.
Xem ra tâm tư của hắn còn chưa đủ kín đáo, loại chuyện như vậy, nên sớm suy đoán ra, Lý Văn thầm nghĩ, ngược lại nói: "Chỉ là nhị muội, chuyện bên ngoài, đại ca có thể ra mặt xử lý, nhưng khế đất này ngày sau phải sang tên cho muội, mặc kệ sau này nhà chúng ta có sản nghiệp gì, phía trên cũng đều viết tên của muội."
"Ừ, muội cũng nghĩ như vậy, cũng tốt thỏa mãn một chút tâm tư hư vinh nhỏ nhoi của muội." Lý Noãn gật đầu cười, thẳng thắn nói: "Nhưng mà đại ca, khế đất kia cũng không cần sang tên, đều là của nhà chúng ta, thật ra thì không cần phân chia như vậy, huống chi, đây chính là tài sản công trong nhà, bao gồm cả tài sản viết tên muội sau này, đều là tài sản chung của Lý gia chúng ta, ai cũng không thể tùy tiện tham ô."
"Được, đều nghe nhị muội hết." Lý Văn mỉm cười gật đầu, sau đó Lý Văn còn nói tình huống xảy ra ở Đệ Nhất Lâu, "Con gấu kia bán được 83 lượng bạc, chuyện thực đơn cũng đã thương lượng thỏa đáng, cũng đã viết công văn, do chúng ta cung cấp thực đơn, bên Đệ Nhất Lâu tiêu thụ, lợi ích chia thành bốn sáu, Đệ Nhất Lâu bốn, chúng ta sáu."
Nói xong, Lý Văn móc ra toàn bộ thu hoạch ngày hôm nay, đưa toàn bộ cho Lý Noãn.
Lý Noãn cầm lấy một tờ ngân phiếu năm mươi lượng và một túi bạc, mở công văn ra nhìn một chút, không nhịn được hỏi: "Đại ca, sao phía trên lại viết tên của muội, Trương quản sự kia không hỏi gì sao?"
"Ta viết tên tuổi của muội muội ta, hắn có thể hỏi cái gì?" Lý Văn cười ôn hòa nói: "Đây không phải là chuyện hắn nên hỏi."
Trong lúc không để ý, Lý Noãn thấy được tự tin và thong dong trong đáy mắt Lý Văn, mơ hồ còn cất dấu cơ trí, không khỏi bật cười nói: "Đại ca, sao muội cảm thấy huynh càng ngày càng giống gian thương rồi."
"Đây cũng là nhờ có nhị muội chỉ giáo, nếu không dù đại ca có thay đổi thế nào, cũng chỉ là một thương nhân mà thôi." Lý Văn mỉm cười nói, cũng không phủ nhận một chút thay đổi của hắn.
Đây là nói nàng gian trá giảo hoạt? Lý Noãn sững sờ, sau đó có chút kinh ngạc nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lý Văn một phen, kinh ngạc nói: "Không nhìn ra nha đại ca, huynh cũng học được thủ đoạn."
"Cái này gọi là mưa dầm thấm đất." Lý Văn cười cường điệu một câu.
Đầu tiên là Lý Noãn nghẹn, tiếp theo càng thêm kinh ngạc, không nhịn được hoài nghi nhìn chằm chằm Lý Văn, sao nàng trước kia không phát hiện, thật ra đại ca thuộc loài hồ ly?
Nhìn bộ dạng nàng tìm tòi nghiên cứu, Lý Văn không khỏi cười ra tiếng nói: "Yên tâm đi, dù thay đổi thế nào, vẫn là đại ca của muội, điểm này vĩnh viễn không thay đổi được."
. . . . . .
Xe bò đi về phía trước, hai huynh muội một đường nói đùa, bất tri bất giác trời đã tối, khi xe bò chạy đến một góc bên ngoài cửa thôn, hai người lại phát hiện phía trước cửa thôn đứng không ít người, từ xa cũng không thấy rõ là ai.
"Chuyện gì xảy ra?" Lý Noãn khẽ nhíu lông mày, có chút buồn bực nói.
Đã hơn nửa đêm, lại có nhiều người đứng ở cửa thôn như vậy, đây là hóng gió tập thể? Quan trọng nhất là, những người đó hình như thấy được bò của bọn hắn, hiện tại cũng chạy về phía này, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.
Lý Văn cũng nhíu mày, có chút lo lắng nói: "Nhị muội, muội vòng bên cạnh đường nhỏ đi về trước, ta đi sang xem một chút."
"Ừm, đại ca, huynh cẩn thận một chút." Lý Noãn cũng biết hiện tại không thể bị nhìn thấy, vừa nói chuyện, vừa đeo giỏ xách nhảy xuống khỏi xe bò, khom lưng chạy vào cánh rừng bên cạnh, dọc theo đường phía ngoài cánh rừng vòng qua cửa thôn về đến nhà.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Mới vừa vào viện, đã bị Tô thị kéo đến trong phòng.
"Noãn Nhi, đại ca con đâu rồi, sao không trở về cùng với con?" Mới vừa vào nhà, Tô thị cũng có chút lo lắng hỏi.
Lý Noãn khẽ động, không khỏi hỏi: "Mẹ, hôm nay trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tô thị hơi chần chừ một lúc, cuối cùng thở dài nói: "Còn không phải là Vương Đông ư, lúc trời sắp tối, hắn dẫn theo khá nhiều người đến nhà chúng ta, nói là đại ca con che giấu biện pháp kiếm tiền, muốn nó giao ra để cả thôn cùng phát tài. Noãn Nhi, con còn chưa nói đại ca con đang ở đâu, mau để cho nó tránh đi, đây nhất định là Vương Đông cố ý muốn tìm nó gây chuyện."
"Mẹ, mẹ lại quên, những chuyện này không tránh được." Lý Noãn có chút bất đắc dĩ nhắc nhở.
Mặc dù, hôm nay Tô thị đã hiểu rất nhiều đạo lý, nhưng muốn bà chân chính thích ứng loại cách làm đối mặt với khó khăn này, sợ vẫn còn cần một khoảng thời gian không ngắn, dù sao tính tình và thói quen của một người không thể nào nói đổi là đổi được.
Tô thị sửng sốt một chút, có chút chần chờ nói: "Chuyện lần này huyên náo thật lớn, không bằng tránh trước cái đã, chờ lần sau người hơi ít một chút. . . . . ."
"Mẹ!" Vừa nghe Tô thị muốn chạy trốn, Lý Noãn rất nhức đầu, vội vàng kêu một tiếng ngắt lời bà, để giỏ xuống trên bàn bên cạnh, lôi kéo Tô thị đi tới bên kháng ngồi xuống nói: "Mẹ, có đôi lời nói thật hay, ngày mai rồi tính, ngày mai sao mà nhiều thế! Nếu vấn đề tới, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết, chúng ta cứ tránh né, sẽ chỉ làm bọn họ lớn lối hơn mà thôi, vẫn là câu nói kia, trừ phi tiền của nhà chúng ta biến mất, nếu không tình thế này là không qua được, nếu như chúng ta không giải quyết, nó còn có thể càng thổi càng hung mãnh!"
"Nhưng Noãn Nhi, chỗ đại ca con thì có biện pháp kiếm tiền gì, còn có người nói giờ Ngọ ở huyện Bảo thấy được đại ca con, không biết mua bán cái gì đó được một trăm lượng bạc, đây không phải là nói bậy sao? Các con chỉ đi bán một con gấu, cũng không phải con hổ quý hiếm, sao có thể có nhiều tiền như vậy, Vương Đông kia nói như vậy, đó chính là muốn gây phiền toái cho đại ca con."
Tô thị hơi tỉnh táo đôi chút, nhưng vẫn lo lắng không dứt, nói xong lời này, thì không nhịn được lại thở dài.
Mười dặm tám thôn quanh đây không có thợ săn, gia đình nông dân cũng không đi qua những tửu lâu lớn kia, cũng không biết giá tiền các loại chim muông thú rừng, cộng thêm trong núi lớn, gấu nâu thường gặp hơn hổ, cho nên Tô thị cũng cho rằng gấu nâu chỉ đắt hơn thịt heo chút ít.
Đuôi lông mày Lý Noãn giựt giựt, nhất thời hiểu vài phần.
Chắc là người thấy Lý Văn và Trương quản sự giao dịch, bởi vì nhìn thấy ở phía xa, Lý Văn không phát hiện người nọ, đồng dạng, người nọ cũng không thấy rõ Lý Văn được bao nhiêu tiền, mới nói bậy một trăm lượng. . . . . .
Cái này thật đúng là xui xẻo, thật may hiện tại tất cả bạc đều ở chỗ nàng, chỉ sợ những người đó có lột sạch Lý Văn, cũng không tìm ra được bạc để đối chất.
Lý Noãn vừa ngẫm nghĩ lại, thì hoàn toàn yên tâm, nghiêm trang nói với Tô thị: "Mẹ, chính là bởi vì chúng ta không có biện pháp kiếm tiền gì đó, mới không sợ bọn họ, hơn nữa mẹ à, con thật sự có biện pháp đó, nhưng không có đạo lý giao ra."dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Tô thị lắc đầu theo bản năng, nói: "Noãn Nhi, chắc con không biết, Vương Đông kia nói hắn chỉ vì tạo phúc cho thôn Lý gia chúng ta, người trong thôn cũng đồng ý, nếu chúng ta không giao ra biện pháp kiếm tiền, vậy sẽ phải đắc tội người của toàn thôn."
"À, như vậy ư." Lý Noãn khẽ gật đầu một cái, trên mặt không nhìn ra tâm tình gì, trong lòng thì có chút im lặng.
Vương Đông kia thật sự là một nhân vật, nàng và Lý Văn chỉ mới rời khỏi một ngày, hắn đã trở mình như thế, quậy đến cả thôn Lý gia đều oanh động. Nhưng Vương Đông kia lại có thể nhẫn nhịn được, vậy cũng chỉ là một người ngu ngốc miệng cọp gan thỏ mà thôi, lấy tính tình của hắn, tuyệt đối không nói ra lời tạo phúc cho cả thôn như thế, nàng cũng không tin bên trong không có Lý Nhất Thông trợ giúp!
Trong lòng nàng nghĩ ngợi, kéo tay Tô thị qua mỉm cười trấn an nói: "Mẹ, không nói gạt mẹ, bây giờ đại ca đã bị đám người Vương Đông ngăn ở cửa thôn, con suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, mẹ, người cứ thoải mái, chúng ta phải tin tưởng năng lực của đại ca, chuyện chắc chắn sẽ không trở nên hỏng bét như mẹ nghĩ đâu."
"Đã bị ngăn lại?" Tô thị ngẩn người, mắt thấy chuyện không có cách nào ngăn cản, không khỏi bắt đầu tự trách, "Đối với đại ca con, dĩ nhiên mẹ yên tâm, nó có thể nhẫn nhịn được nhưng cũng không thể chống cự nổi miệng lưỡi của người cả thôn. . . . . . Đều do mẹ vô dụng, cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt. Noãn Nhi, các con khổ sở kiếm tiền cho gia đình, mẹ và cha con cũng không giúp đỡ được cái gì, hiện tại xảy ra loại chuyện này, các con còn phải chịu trách nhiệm. . . . . ."
"Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, chúng ta không phải người một nhà sao?" Lý Noãn sừng sộ mặt lên, nói: "Hay mẹ xem con và đại ca là người ngoài?"
"Noãn Nhi, con biết mẹ không có ý này mà." Tô thị có chút bất đắc dĩ nói.
"Vậy không được, đại ca cũng không phải là quả hồng mềm, chút chuyện này tuyệt đối không làm khó được huynh ấy, mẹ cũng đừng lo chuyện này nữa." Lý Noãn nhẹ giọng cười, ngược lại hỏi, "Đúng rồi mẹ, đám tam đệ đâu rồi? Sao không thấy bóng người."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...