"Cái này không tốt lắm đâu, Bạch Phu Nhân, thuốc ta bán là dùng cho phụ nữ, đại ca ta là một đấng mày râu. . . . . ." Lý Noãn rối rắm, trong lòng thầm nghĩ Bạch Ngọc Liên này nghĩ cũng giỏi nhỉ, muốn mua cách điều chế, xem nàng là kẻ ngốc ư?
"Không cần gấp gáp." Bạch Ngọc Liên cũng không biết suy nghĩ trong lòng Lý Noãn, rất thân thiết cắt đứt lời Lý Noãn nói: "Muội muội tốt, ta đây là đang muốn thương lượng chuyện phát tài với đại ca muội, muội chỉ cần dẫn hắn tới là được, vòng tay bạc này là ta đưa cho muội."
"Vậy thì cám ơn Bạch Phu Nhân rồi." Lần này Lý Noãn không khước từ, mà là đặt cái giỏ ở một bên trên đất, cười nhận lấy vòng tay bạc đeo lên cổ tay rồi vuốt ve, dáng vẻ yêu thích không buông tay.
Thấy bộ dạng này của nàng, Bạch Ngọc Liên cười càng thêm thân cận, hỏi dò: "Muội muội tốt, muội nói xem nếu cha muội muốn bán cách điều chế tổ truyền kia, thì cha muội sẽ bán bao nhiêu?"
"Ai biết chứ, Bạch Phu Nhân ngài không biết, cha ta ấy à, chính là câu nói luôn bên miệng của những người đọc sách, coi tiền bạc là thứ vớ vẩn, nếu sớm bán cách điều chế kia đi, có lẽ nhà ta sẽ sống tốt hơn, nếu như mà nhà ta có tiền, ta sẽ không gả cho một con ma bệnh! Đáng thương cha của đứa bé, chàng chết sớm, để ta ở góa." Lý Noãn nói xong, tay xoa bụng vẻ mặt buồn rầu.
"Muội muội tốt, đừng đau lòng, đây đều là số mệnh của nữ nhân chúng ta." Bạch Ngọc Liên thấy nàng nói đến chuyện đau lòng, vội vàng lên tiếng an ủi, "Chỉ là chuyện đã qua rồi, nếu muội có bạc, còn sợ không tìm được một lang quân như ý sao?"
"Đúng vậy, Bạch Phu Nhân nói có lý." Lý Noãn hết sức đồng ý gật đầu, không đợi Bạch Ngọc Liên mở miệng, nàng đột nhiên kêu lên một tiếng, nói, "Nguy rồi, thiếu chút nữa ta quên mất, Bạch Phu Nhân, nhà ta cách huyện Bảo quá xa, ta phải về nhà sớm, những thuốc viên này. . . . . ."
"Có bao nhiêu? Ta đều mua hết, không phải muội nói phải ăn trong ba tháng sao, sợ là những thuốc viên này không đủ." Trên phương diện mua thuốc viên, Bạch Ngọc Liên rất sảng khoái lên tiếng.
"Bạch Phu Nhân, chỗ ta tổng cộng có 36 bình, một bình 30 viên, cộng lại là 1080 viên." Lý Noãn lưu loát tính toán nói.
Bạch Ngọc Liên gật đầu một cái, đứng dậy lấy từ trong kho đựng bạc trắng ra một đống bạc đưa cho Lý Noãn nói: "Đây là mười một lượng bạc, thêm hai trăm văn, coi như đưa thêm tiền đi xe cho muội muội."
"Cám ơn Bạch Phu Nhân ban thưởng." Lý Noãn cười híp mắt nhận lấy bạc, bỏ vào trong ví mang bên người, sau đó lấy 36 bình trong giỏ xách ra đặt ở trên bàn rồi xách giỏ rời đi.
"Muội muội tốt, lần sau đừng quên dẫn theo đại ca muội cùng đi." Lý Noãn đi tới cửa viện, còn nghe thấy Bạch Ngọc Liên dặn dò.
"Không quên được, Bạch Phu Nhân yên tâm." Lý Noãn cười đáp một tiếng, mới vừa đi ra khỏi tiểu viện, đã nhìn thấy nha hoàn Châu nhi bưng hai ly trà đi về phía này.
Châu Nhi nhìn thấy nàng đi ra ngoài, có chút nhất thời lúng túng dừng chân lại giải thích: "Mới vừa rồi phòng bếp không giúp được, nước trà này. . . . . ."
"Không sao, ta lại không khát, mau đưa cho Bạch Phu Nhân, trời lạnh, uống nhiều nước nóng rất tốt cho thân thể." Lý Noãn mỉm cười nói, dường như thấy Châu Nhi thở phào nhẹ nhõm, thì xách giỏ đi ra ngoài.
"Quả phụ này được cái rất tốt, biết ta đi tới trễ sẽ bị phu nhân trách phạt, đặc biệt để lại cho ta một câu nói, để phu nhân biết nàng cũng không ngại, cũng miễn mắng ta một trận." Châu Nhi lầm bầm lầu bầu nói xong, có chút cảm kích đưa mắt nhìn Lý Noãn đi xa, mới bưng nước trà đi vào tiểu viện.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Vừa ra khỏi trạch viện, Lý Noãn lập tức tháo vòng tay bạc ra khỏi tay, chuẩn bị ra khỏi thành, nào biết mới đi chưa được có mấy bước, đã bị một Tiểu Hòa Thượng chặn lại.
"Tiểu phu nhân, chủ tử nhà ta cho mời." Tiểu Hòa Thượng chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn mà khiêm tốn nói.
Lý Noãn nhíu đuôi lông mày, mơ hồ đoán được thân phận của chủ tử trong miệng Tiểu Hòa Thượng, nhưng không quá khẳng định, dứt khoát hỏi "Chủ tử của ngươi là ai?"
"Chủ tử nói tiểu phu nhân sẽ đoán được thân phận của ngài." Tiểu Hòa Thượng đáp.
"Ô. . . . . ." Lý Noãn áp cảm thấy không rõ khẽ ồ một tiếng, một lát sau, mới hỏi tiếp, "Vậy hắn có nói tìm ta có chuyện gì không?"
"Chủ tử nói tiểu phu nhân đi qua sẽ biết." Tiểu Hòa Thượng vẫn thong dong, một bộ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Làm thần bí như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì muốn tìm nàng? Lý Noãn khẽ nâng đuôi lông mày, ngẩng đầu nhìn sắc trời dường như còn sớm, mới gật đầu nói: "Xa không, không xa thì mang ta qua đó."
"Không xa, ở quán trà phía trước." Tiểu Hòa Thượng đồng ý, xoay người dẫn đường ở trước mặt.
Lý Noãn hơi chần chừ một lúc, đưa tay cầm giỏ xách vào trong khuỷu tay, cất bước vội vàng đi theo, mặc kệ như thế nào, Tịnh Liên đại sư đường đường là cao tăng Phật Môn, sẽ không hại nàng, lại nói, hắn không có thực lực hại nàng, dù thật sự hại nàng, đối với hắn mà nói cũng không có chỗ tốt.
Rất nhanh, Lý Noãn đi theo Tiểu Hòa Thượng tới nhã gian ở tầng hai của quán trà, Tiểu Hòa Thượng đẩy cửa mời Lý Noãn đi vào, sau đó đóng cửa lại, đứng ở bên cửa chắp tay trước ngực, cứ như vậy mà tụng kinh niệm Phật .
Lý Noãn đi vào nhã gian, liếc mắt nhìn thấy mỹ nam tử ngồi đối diện cửa phòng đang chắp tay trước ngực, nhắm mắt tụng kinh.
Hắn mặc tăng y màu trắng, tóc đen sõa vai, da tuyết trắng, đẹp như Tuyết Liên xuất thế, cánh môi màu đỏ nhạt khép mở, nhỏ giọng nói nhỏ, ôn hòa từ bi.
"Tịnh Liên đại sư?" Lý Noãn sửng sốt rất lâu, mới không xác định chắc chắn kêu lên một tiếng.
Tịnh Liên nghe vậy mở hai mắt ra, đó là một đôi ngươi thủy tinh, giống như bao la vạn trượng, rồi lại trong rõ như nước, tràn đầy từ bi và yên tĩnh, bình tĩnh đối diện với ánh mắt chân chừ của Lý Noãn, không buồn cũng không vui.
"Tiểu phu nhân, mời ngồi." Tịnh Liên nói nhỏ, làm một động tác mời ngồi vào bị trí bên cạnh, không màng danh lợi mà tùy ý.
Giọng nói của hắn vẫn nhu hòa trong suốt, giống như một luồng ánh sáng mặt trời đến từ Tuyết Sơn, thánh khiết sạch sẽ, ẩn chứa lực lượng trấn an lòng người, làm chút tâm tư kinh ngạc của Lý Noãn không khỏi bình tĩnh lại.
Lý Noãn cũng không kiểu cách, đi tới ngồi xuống bên người Tịnh Liên nói: "Tịnh Liên đại sư, có chuyện gì thì xin mời nói, đại ca ta vẫn chờ ta về nhà."
"Tiểu phu nhân, nguyền rủa người chết sớm là hành động làm bậy tích ác, với tình huống của tiểu phu nhân hết sức bất lợi." Tịnh Liên chắp tay trước ngực, lẳng lặng nhìn Lý Noãn nói, ánh mắt bình tĩnh mà ôn hòa.
Đây là chuyện gì chứ! Trong nháy mắt Lý Noãn sửng sốt, nhất thời rất không hiểu đầu mối, không khỏi cau mày nói: "Tịnh Liên đại sư, hôm nay chúng ta mới gặp mặt nhỉ, lúc nào thì ngài nghe ta nguyền rủa người chết sớm, ngài . . . . . Aizz không đúng, ngài nghe lén ta nói chuyện với Bạch Ngọc Liên?!"
Trong nháy mắt sắc mặt Lý Noãn tối lại, hết sức tức giận nhìn chằm chằm Tịnh Liên —— cao tăng đắc đạo? Cao tăng đắc đạo sẽ nghe chuyện góc tường như người ta?!
"Tiểu phu nhân chớ giận, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, Tịnh Liên cũng không nghe lén." Vẻ mặt Tịnh Liên thản nhiên, không nhanh không chậm nói.
"Ngươi không nghe, ngươi không nghe nhưng sao ngươi biết? Đừng nói với ta ngươi biết coi bói, ngươi tính ra được, năm nay ta đang làm gì nhé!" Lý Noãn cũng không phải người ngu, sẽ bị vài ba lời nói luyên thuyên lừa gạt, lúc này nhìn vẻ mặt Tịnh Liên lạnh nhạt, nàng đột nhiên có loại kích động đập giỏ xách vào đầu hắn!
Tịnh Liên khẽ di chuyển tầm mắt, vẻ mặt bình tĩnh lời nói nhỏ nhẹ: "Tiểu phu nhân, giỏ xách dùng để đựng thức ăn, cái đầu này của Tịnh Liên không dám ‘hưởng thụ’."
Khóe miệng Lý Noãn giựt giựt: ". . . . . ."
Tịnh Liên tiếp tục nhẹ giọng nói: "Tịnh Liên mời tiểu phu nhân đến chỗ này, chính là nhắc nhở tiểu phu nhân một câu, Bạch Phu Nhân không thể thâm giao."
"Là vì chuyện này?" Lý Noãn sửng sốt, trong nháy mắt từ trong phẫn nộ phục hồi tinh thần lại, ngược lại lại lâm vào một loại cảm xúc không thể tưởng tượng nổi: "Tịnh Liên đại sư, muôn dân trong thiên hạ còn cần ngài quan tâm rất nhiều, ngài đổi đối tượng đi được không, ngay cả ta kết giao với ai cũng muốn quản, có phải bàn tay của ngài quá dài rồi không?"
"Muôn dân trong thiên hạ, trong vận mệnh tự có định số, duy chỉ có tiểu phu nhân người dị thế, biến số trong vận mệnh quá nhiều, thậm chí còn ảnh hưởng đến khí vận thiên hạ, Tịnh Liên không thể không quản." Tịnh Liên nói nhẹ nhàng, giọng nói nhu hòa mà trong suốt, lại nhiều thêm kiên trì làm Lý Noãn im lặng.
Cũng bởi vì nàng là người từ bên ngoài đến? Sẽ không được đối xử ngang hàng? nhất thời Lý Noãn giận dữ rồi, trợn mắt nhìn Tịnh Liên, thấy mí mắt hắn cũng không hạ xuống, mới âm tình bất định hỏi "Vậy cuộc sống riêng của ta ngài cũng muốn quản?"
"Đúng vậy." Tịnh Liên thản nhiên đáp, Lý Noãn chỉ cảm thấy bực bội, thiếu chút nữa một ngụm máu phun lên gương mặt tuyệt mỹ của Tịnh Liên.
"Ta kiên quyết phản đối!"
"Tiểu phu nhân là người dị thế, từng hành động, có lẽ cũng sẽ đưa hậu quả không chịu nổi, Tịnh Liên không còn cách nào, kính xin tiểu phu nhân chớ nên trách tội." Tịnh Liên nhẹ giọng nói, cũng lộ ra một chút xấu hổ, làm Lý Noãn hòa hoãn không ít.
"Tính ta xui xẻo." Lý Noãn nín nửa ngày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Hết cách rồi, trừ thỏa hiệp, nàng cũng không nghĩ ra được con đường nào, chẳng lẽ muốn nàng giết người diệt khẩu? Nói giỡn, nàng là thương nhân, không phải quái tử thủ.
(*quái tử thủ: (1) kẻ làm nghề chém tù bị tử hình; (2) phiếm chỉ hung thủ giết người.)
"Nhưng mà ta lại có một yêu cầu." Lý Noãn nói tiếp.
"Mời tiểu phu nhân nói, chỉ cần Tịnh Liên có thể làm được." Tịnh Liên hòa hoãn nhẹ giọng nói.
"Mặc kệ người là thần toán, hay là làm thế nào để biết được từng hành động của ta, ta ngủ, đi nhà xí, tắm, khi thay xiêm y, ngươi mà dám liếc mắt nhìn, để cho ta biết, ta sẽ móc mắt ngươi!" Lý Noãn hung dữ uy hiếp nói, cuối cùng, lại tăng thêm một câu, "Mặc khác, tất cả ý kiến của ngươi ta đều có thể nghe, nhưng không phải nhất định sẽ tiếp nhận."
Tịnh Liên hơi im lặng trong chốc lát, làm như đang suy tính, cuối cùng nhàn nhạt nhẹ giọng nói: "Tịnh Liên sẽ làm hết sức."
"Không phải làm hết sức, là phải làm được!" Lý Noãn một câu nói gần như là quát.
Trên suy nghĩ nàng và hắn có khoảng cách khổng lồ, vẫn có chướng ngại trên phương diện trao đổi ngữ ngôn? Nàng đã sống được hai kiếp, cũng chưa bao giờ gặp phải người làm nàng không bình tĩnh được như Tịnh Liên!
Tịnh Liên lại tiếp tục im lặng, tiếp theo bình tĩnh không gợn sóng nói: "Tiểu phu nhân bớt giận, Tịnh Liên sẽ hết sức làm được."
Trong nháy mắt Lý Noãn như nghẹn ở cổ họng, tức đến nội thương, chớp mắt, suýt nữa vì vậy hôn mê bất tỉnh.
Vào giờ phút này, nàng nhớ lại ngày trước khi xem Tây Du kí, nàng vẫn không hiểu tại sao lòng mang muôn dân trăm họ như Như Lai Phật Tổ phải bố trí chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cho thầy trò Đường Tăng, kéo dài thời gian học hỏi lâu như vậy, để muôn dân trăm họ khốn khổ nhiều năm, hiện tại nàng đã hiểu, đầu óc của cao tăng đắc đạo cũng không thể tính toán theo lẽ thường, tổng kết mà nói chính là ba chữ —— không, phải, người!
HẾT CHƯƠNG 58
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...