Lý Noãn mặt không đỏ tim không đập lừa dối, không cảm thấy lúng túng chút nào.
Ngay từ lúc bắt đầu nàng đã xác định rằng những cô nương rất để ý đến dung mạo nên cố ý nhắc đến dung mạo ngay khi bắt đầu, hiện tại lại nói như vậy, đương nhiên chỉ vì muốn làm nàng ấy mua.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"Thật?" Cô nương kia lập tức vui mừng nhướng mày, rồi lại lộ ra vẻ mặt ủ mày ê.
Lý Noãn nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngài thấy sắc mặt ta thế nào, da tốt không?"
Cô nương kia nghe vậy, lúc này mới nhìn kỹ Lý Noãn trước mặt, phát hiện da của nàng mặc dù chưa nói tới hết sức trắng nõn nhưng lại nhẵn nhụi sáng bóng khỏe mạnh, đỏ ửng nhàn nhạt, cộng thêm ngũ quan đoan chính, không thể nói là đại mỹ nhân, cũng là một giai nhân, trong lòng không khỏi có chút ghen tỵ
Nhìn ra tâm tư của nàng ấy, Lý Noãn lập tức nói: "Phu nhân, bộ dạng này của ta cũng không là gì, ngài có thể đẹp hơn ta rất nhiều, chỉ cần bảo dưỡng da tốt, còn không mê đảo ngàn vạn nam nhân sao?"
"Nhưng ngươi nói đó là bí truyền cung đình, chúng ta ở núi cao hoàng đế xa, đừng nói bí truyền, ngay cả Kinh Thành, cả đời ta cũng chưa thấy một lần." Cô nương kia cau mày nói, mơ hồ có chút oán trách.
"Phu nhân, ta có thể nói ra có bí truyền, đương nhiên là có nguyên nhân." Lý Noãn thần bí nở nụ cười.
"Nguyên nhân gì?" Cô nương kia không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.
Lý Noãn cười nhỏ giọng nói: "Phu nhân, danh y dạy ta y thuật, đã từng làm ở trong cung, sau đắc tội quyền quý, bị trục xuất ra khỏi Kinh Thành, ngài xem sắc mặt của ta đi, trước kia cũng sắc mặt vàng vọt, chính là ăn thuốc bí truyền mới tốt như vậy, hiện tại bệnh của ta đã tốt, trong tay còn giữ lại chút thuốc bí truyền, nhà ta không giàu có nên muốn đưa bán kiếm ít tiền khi cần."
Nói nhảm, tất cả đều là nói nhảm.
Nàng một cô nương mười lăm tuổi thanh xuân, thân thể kiện khang, không bệnh không tai họa, sắc mặt không tốt đó là do dinh dưỡng không đầy đủ.
Hôm nay nàng ăn ngon mặc đủ ấm, chính là do mang thai bảo bảo mà thôi, dĩ nhiên sắc mặt hồng nhuận phơn phớt sáng bóng rồi.
"Thật?" Cô nương kia vui mừng, vội vàng hỏi, "Ngươi còn bao nhiêu, danh y đó đâu rồi, danh y ở nơi nào?"
"Sớm đã đi rồi, người ta là danh y, lúc ấy nghèo túng, mới ở chỗ ta một khoảng thời gian ngắn, sớm đã được người phú quý mời đi, nếu có ông ấy ở đó, tùy tiện dạy ta đôi chút, ta còn sợ không thể kiếm tiền sao? Mới không mang thuốc viên này ra bán đâu đấy." Lý Noãn nhỏ giọng nói.
Cô nương kia nghe xong lời này, nhất thời có hơi thất vọng, sau đó nghĩ đến gì đó, vội vàng nói: "Tiểu quả phụ, thuốc viên của ngươi còn bao nhiêu, ta đều mua hết."
Lý Noãn mang vẻ mặt thần bí vén một góc khăn trên giỏ xách, lộ ra các bình thuốc bên trong, nói: "Phu nhân, ta còn năm bình, có một bình đã bị ta ăn năm viên, chỉ có 25 viên, tổng cộng 145 viên, ta bán cho ngài mười văn một viên, đây đã là tiện nghi nhất rồi, ngài nhất định phải mua, nếu không ta bán cho người khác."
"Được, mười văn một viên thì mười văn một viên." Đối với giá tiền này, cô nương kia không nháy một cái sảng khoái đồng ý.
"Phu nhân, mỗi ngày ba lượt, trước khi ăn cơm nửa canh giờ dùng nước nóng uống, một lần năm viên, bảo đảm sắc mặt ngài càng ngày càng tốt." Lý Noãn nhỏ giọng dặn dò.
Chắc chắn sắc mặt sẽ khôi phục một chút, nhưng muốn trị bệnh này khỏi hoàn toàn, chút thuốc này nhất định không được mà phải liên tục ăn một đợt trị liệu, cũng chính là ba tháng mới được.
"Nơi này ước chừng có hai lượng bạc, ngươi cũng đừng thối lại, ta thấy ngươi cũng không có tiền lẻ, tiền còn lại coi như là ta thưởng cho ngươi." Cô nương kia hào phóng móc ra một khối bạc vụn đưa cho Lý Noãn.
So với gương mặt, một chút bạc đối với nàng ấy mà nói không đáng kể chút nào.
Sau đó, cô nương kia lấy năm bình thuốc từ trong giỏ xách để vào trong khăn tay của nàng ấy, mới nhớ tới một chuyện, nói: "Tiểu quả phụ, ngươi cũng không nên lừa ta, vị kia nhà ta là người hầu quan gia, ngươi lừa ta, chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn."
"Phu nhân yên tâm, mấy ngày nữa ta còn tới trong huyện, nếu có vấn đề gì, phu nhân cứ tới tìm ta." Lý Noãn thu tiền, mỉm cười nói.
Làm thương nhân, thích nhất chính là loại người mua hào phóng như thế, trong lòng Lý Noãn cũng hết sức may mắn, cô gái này xem ra khác với bà bác không hiền hòa kia, là người sảng khoái.
Cô nương kia gật đầu một cái, vội vàng muốn trở về uống thuốc, đi vài bước, vừa quay đầu hỏi "Tiểu quả phụ, ta tên là Bạch Ngọc Liên, ngươi gọi là gì?"
"Bạch phu nhân, ta tên là Lý Noãn, là người của thôn Lý gia trấn Tùng Sơn." Lý Noãn mỉm cười đáp lại.
Dường như cô nương kia rất hài lòng câu trả lời của nàng, cũng nở nụ cười, gật đầu một cái, cũng nhanh bước rời đi.
Cho đến khi cô nương kia đi xa, Lý Noãn mới hưng phấn khoa tay múa chân làm tư thế chiến thắng.
Đây không chỉ là nhóm thuốc viên tự chế bán ra đầu tiên, mà là bước đầu tiên nàng phát triển con đường dưỡng sinh ở thời đại này, Bạch Ngọc Liên, khách hàng đầu tiên mua sản phẩm dưỡng sinh!
Đây đáng giá là một ngày kỷ niệm - hai mươi sáu tháng mười, năm 278 Vĩnh Hòa.
Đang lúc Lý Noãn vui mừng, người đến người đi náo nhiệt trên đường, đột nhiên ồn ào một trận, cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của ông lão: "Trời đánh ăn trộm, đó là tiền thuế thóc của một nhà bảy miệng ăn nhà ta, đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Lý Noãn nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn đến một thiếu niên ước chừng 16, 17 tuổi quần áo lam lũ, một đường đẩy đám người chạy qua bên này, chọc cho người đi đường kêu lên tránh né.
Ở phía sau thiếu niên cách đó không xa, là một ông lão tóc hoa râm, đôi mắt ông lão đỏ bừng, vì lấy về tiền của mình, đã chạy đến sắc mặt đỏ ửng, đôi môi cũng tái nhợt không có chút máu.
"Tránh ra!" Trong nháy mắt, thiếu niên như ăn mày đã chạy đến gần, đẩy một đại thẩm trước mặt ra, lại đụng phải bé gái mà đại thẩm dắt theo, hai người ngã xuống, bé gái bị dọa đến nằm trên mặt đất khóc, thiếu niên lại lập tức bò dậy, nhìn cô bé rồi nhấc chân tiếp tục chạy trốn.
Ánh mắt Lý Noãn lóe lên, ném giỏ xách qua, lưu loát rơi xuống trên cổ chân thiếu niên kia, thiếu niên kia bị vấp một cái, ngã xuống đất lần nữa.
Không đợi hắn bò dậy, một bàn tay mảnh khảnh đã đưa tới trước mặt hắn, tiếp theo là một giọng nói dễ nghe của một cô gái: "Ta biết rõ ngươi trộm tiền là bất đắc dĩ, nhưng quân tử yêu tài, thủ chỉ hữu đạo*, trả tiền lại cho ông lão."
(Quân tử ái tài, thủ chi dĩ đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý)
Thiếu niên ngẩn người, cắn răng che túi tiền trong tay ở trước ngực, đỏ mắt nhìn chằm chằm Lý Noãn, một cước đá văng ra giỏ xách ra, bò dậy muốn đụng ngã nàng tiếp tục chạy.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lý Noãn đưa một tay ra bảo vệ bụng theo bản năng, sau đó một tay linh hoạt nhanh chóng kéo cánh tay thiếu niên, dưới chân hơi vừa lui, lấy Thái Cực quyền, khéo léo dùng sức kéo thiếu niên một cái.
Nguồn sức mạnh này mềm mại lại có sức, thiếu niên bị kéo như vậy, không hiểu sao dưới chân lảo đảo một cái, đặt mông lại ngồi về trên đất.
Người xung quanh lập tức ồ lên cười vang, cô bé bị dọa khóc cũng nở nụ cười khanh khách.
Lúc này, ông lão đã đuổi theo, đứng ở bên người Lý Noãn cố gắng thở
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...