Lý Noãn mỉm cười nói: "Nếu như các đệ thích đọc sách, gặp phải chữ không hiểu thì nhất định phải tự mình đi tìm kiếm đáp án, mà không phải chờ người khác tới nói cho các đệ biết, bởi vì, nếu như các đệ không tự mình phát hiện thì sẽ không có ai biết rốt cuộc đã hiểu cái gì, không hiểu cái gì. Hiện tại, các đệ đã hiểu tại sao ngày hôm qua nhị tỷ không nói ra chưa?".
"Hiểu rồi ạ!" Ba tiểu tử kia gật đầu, tất cả đồng thanh nói.
Không bao lâu, Lý Văn lấy mấy bình nhỏ ra, kinh ngạc phát hiện Lý Nhạc viết chữ "Đức" rất tốt, trong miệng còn nói lẩm bẩm, cẩn thận nghe đôi câu, chỉ hơi suy nghĩ là hiểu rõ do công lao của Lý Noãn.
"Đại ca, có phải nhà cũ cũng trồng khoai lang hay không? Ngày hôm trước nhị bá và nhị bá mẫu mang gà mái tới cho chúng ta, sao hai ngày nay không tới lấy chúng về." Lý Noãn vừa đếm số lượng chính xác bỏ vào trong bình, vừa tò mò hỏi.
"Nhà cũ có hơn hai mươi mẫu đất, nên trồng không ít thôi." Lý Văn không xác định chắc chắn nói.
Lý Noãn im lặng một lát, thầm nói: "Hi vọng ngày mai bọn họ không tới."
Khế đất ngày mai sẽ làm, Lý Văn đi mời thôn trưởng và tú tài lão gia tới nhà ăn cơm, tất nhiên muốn nói rõ đất nhà bọn họ mua, mời bọn họ tới đây ăn một bữa cơm, làm chứng, hai mươi mẫu đất cũng không phải là chuyện nhỏ, đến lúc đó nhất định sẽ truyền đi rất nhanh, ngộ nhỡ nhà cũ bên kia nghe được tiếng gió, tới náo loạn đòi hỏi cũng không tốt.
Dù nàng không biết đến thôn trưởng và tú tài lão gia, tuy rằng bởi vì nguyên nhân của nàng, danh tiếng của nhà bọn họ ở thôn Lý gia không tốt lắm, nhưng trước khi nàng xảy ra chuyện kia, nhà bọn họ ở thôn Lý gia vẫn rất được mọi người yêu mến, hơn nữa cũng đều nói nhất mã quy nhất mã (nợ gì thì trả nấy), trong nhà mua đất, mời thôn trưởng cùng với người có tiếng trong thôn đến làm chứng, là chuyện ước định mà thành, nếu như bọn họ cự tuyệt, chính là bọn họ không phải.
Còn nữa, bởi vì Lý Noãn đã "chết", lại trải qua một lần sự kiện quỷ nháo, những ngày qua đề tài đàm luận trong thôn, đã bắt đầu chuyển hướng sang đồng sinh thí* đầu mùa xuân cùng với Viện thí* mùa hè sang năm.
(*Đồng sinh: mặc tuổi lớn hay nhỏ đều gọi là Nho đồng, theo tập quán gọi là Đồng sinh.
Viện thí: do quan Học chính của tỉnh chủ trì. Đồng sinh tham gia thi đỗ gọi là Tú tài.
Cả 2 đợt thi này chỉ là hình thức dự tuyển. Hương thí, Hội thí, Điện thí mới là khảo thí khoa cử chính thức. Theo chuonghung.com)
Nghe nói trưởng tôn (cháu đích tôn) của tú tài lão gia trong thôn rất thông minh, sang năm nhất định có thể thông qua kỳ thi đồng sinh, sau đó ở trong Viện thí đậu tú tài, trong thôn không ít người thu xếp đi làm mai, muốn gả con gái mình cho Tiểu Tú Tài lão gia tương lai, sau này sẽ là phu nhân của quan lại, đây chính là chuyện thể diện không gì bằng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Mặt trời hạ núi, Lý Văn sẽ để cho thợ nghỉ làm, Lý Noãn nhét vào năm bình tổng cộng một trăm bốn mươi mấy viên thuốc, đặt ở trên bệ cửa sổ, đi Tây Sương nhìn tiến độ công trình, sau đó đút thức ăn cho mèo gấm, lại nhìn trâu nước lớn bên cạnh một chút, rồi trở về cùng với Tô thị đi phòng bếp làm cơm tối.
Trong vạc không có nước, Tương thị phải rời nhà đi đến cái giếng gần trong thôn lấy nước, đổ đầy cái vạc duy nhất trong bếp và mấy cái vạc trong phòng.
Cả thôn Lý gia, tổng cộng có ba cái giết, đều là mời người tìm vị trí nguồn nước, đào rất sâu mới thấy nước.
Ở mảnh đất khô cằn này, nước cũng không nhiều lắm, trong ruộng đều là dùng nước giếng đổ vào, có vài gia đình sẽ đào hồ nước ở bên cạnh ruộng nhà mình, thời điểm trời mưa có thể trữ nước, khi thiếu nước, cũng không cần phải cùng với người trong thôn đến giếng lấy nước, hơn nữa có lúc còn phải xếp hàng múc nước.
Người một nhà vui vẻ ăn cơm, sau khi trời tối, rửa mặt trở về phòng của mình đi ngủ.
Lý Noãn ngủ trễ hơn tất cả mọi người, nàng cẩn thận ghi chép tiền chuyên cần của mỗi người hôm nay, lại tính toán trước sau tiền công thợ bắt đầu tới nhà làm việc, nếu như ngày mai cộng thêm hai người nữa là tám người, đến đầu tháng mười một, thì phải bỏ ra hai trăm sáu mươi lăm đấu lúa mì.
Hôm nay trong nhà thu hoạch tám trăm cân lúa mì, đã ăn không ít rồi, tính toán theo đấu, chỉ còn sót không tới tám mươi đấu, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như trả lúa mì cho thợ, mình lại phải đi mua lúa mì hoặc là phải đi mua bột mì đã mài ra, thật sự là hơi uổng công vô ích, quyết định sau cùng là toàn bộ tiền công cho thợ đều quy thành bạc, cũng chính là 3180 văn, ghi vào trên sổ công khoản tiền dự chi này.
Sớm tinh mơ ngày hôm sau, Lý Văn đi trấn trên thật sớm, quá buổi trưa, nên đã mời mọi người trở về nhà.
Cùng đi, còn có trưởng tôn của tú tài lão gia, chỉ nhỏ hơn Lý Văn mấy tháng, gọi là Ngụy Ngạn Thành, một nhóm người vừa nói vừa cười đi vào sân.
Đột nhiên thấy nhiều người tới nhà như vậy, Tương thị đang ở trong sân giặt quần áo, Tô thị cùng ngồi ở bên cạnh bà vừa trò chuyện phiếm, vừa đóng đáy giày cũng sợ ngây người, không hiểu xảy ra chuyện gì.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
"Mẹ, Tương bà bà, nhà chúng ta mua hai mươi mẫu đất ở đầu thôn, mời mối lái Trịnh và thôn trưởng còn có tú tài lão gia tới đây ăn bữa cơm, làm chứng." Lý Văn cười giải thích.
"Mua... mua hai mươi mẫu đất?" Tô thị không dám tin kêu lên một tiếng, nhớ ra còn có người ngoài ở đây, cũng không tiếp tục hỏi.
"Thì ra là Lý đại công tử còn chưa nói chuyện này cho người nhà biết." Trịnh Kim ở bên cạnh thấy tình cảnh này, thì ngừng trò chuyện với thôn trưởng, tú tài lão gia, đi tới bên cạnh Tô thị nhiệt tình cười nói, "Đại tẩu tử, nhà ngài có phúc lớn đấy, đoạn thời gian trước Đại công tử nhà ngài nhờ ta giúp ngài ấy xem đất đai, bảo là muốn mua chừng hai mươi mẫu, chuyện này thì không có gì cả, ngày hôm trước mới vừa có người nhờ ta bán ra hai mươi mẫu tốt, ta lập tức nói cho Đại công tử nhà ngài, người kia cần bạc gấp, không cần thứ khác làm thế chân, ta còn lo lắng Lý đại công tử không bỏ ra nổi nhiều ngân lượng như vậy, không ngờ ngày hôm qua ngài ấy đã mang tiền tới gặp ta, sảng khoái mua, nhờ phúc của Lý đại công tử, người nhà bán đất kia còn cám ơn ta tìm được người mua đất nhanh như vậy."
Làm người mối lái, tất nhiên không thể thiếu ăn nói khéo léo, Trịnh Kim là người mối lái nổi danh trấn trên, còn làm một chút chuyện cho các gia đình lớn trong huyện, lời nói ra tất nhiên không sai được.
"Thật?" Tô thị nhìn về phía Lý Văn.
Lý Văn cười gật đầu, ghé vào bên tai Tô thị nhỏ giọng nói: “Mẹ, là nhị muội nói con mua, bạc cũng là nhị muội đưa ra, mẹ, có gì thì tối nay chúng ta nói, trước hết chào khách rồi mời vào trong nhà ngồi đã.”
"Đúng, đúng." Tô thị vội vàng để kim chỉ trong tay xuống, mời mấy người vào nhà, trong giọng điệu không che giấu được kích động, "Nhanh, mọi người mau vào phòng trước ngồi, chuyện này thật sự quá đột ngột, trong nhà cũng chưa dọn dẹp, Văn Nhi, nhanh mời cha con ra đây."
Lý Văn đáp một tiếng, vào phòng nói đại khái cho Lý Đức chuyện mua đất, Lý Đức sửng sốt rất lâu, thật thà cười, ý vị gật đầu nói quá tốt.
Hai cha con lại nói thêm mấy câu, Lý Văn ôm Lý Đức đi tới phòng trước, ngoại trừ Trịnh Kim là người mối lái trấn trên cùng với Ngụy Ngạn Thành, Lý Đức chưa từng thấy qua, những người còn lại đều biết, sau khi chào hỏi, Lý Văn cười giới thiệu Trịnh Kim, Ngụy Ngạn Thành cho ông biết.
"Cha, đây là mối lái Trịnh nổi danh trấn trên chúng ta, Trịnh Kim, đây là trưởng tôn của tú tài lão gia của thôn chúng ta, gọi là Ngụy Ngạn Thành."
Lý Đức chất phác cười, nói: "Ôi, lời khách sáo ta cũng sẽ không nói làm gì, thật sự làm khó mọi người từ xa tới đây, chân ta đây đi không được, cũng không thể đi ra đón tiếp được, tiểu tử Văn Nhi mua đất cũng không nói một tiếng, tâm trạng của ta cũng không có chuẩn bị, nhất thời kích động, cái miệng này cũng sẽ không biết nói chuyện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...