Chu Nguyên và Lý An cũng lần lượt lên kháng, Lý An lập tức làm cụt hứng: "Đại ca còn nói, nếu viết không tốt một trăm chữ, thì không dùng bút mực viết chữ, cho đến khi viết tốt mới thôi. Nhạc Nhạc, muội viết chữ viết tệ như vậy, nếu không cố gắng, đến đầu mùa xuân cũng viết không tốt."
"Tam ca mới viết không tốt, Nhạc Nhạc nhất định có thể viết tốt." Lý Nhạc lập tức tức giận nói, "Nguyên ca ca, ca nói xem, Nhạc Nhạc có thể viết tốt không?"
"Có thể viết tốt, chỉ cần cố gắng, cũng có thể viết tốt." Chu Nguyên nói thật lòng.
Lý Văn ôm Lý Đức từ trong phòng ra ngoài, vừa đúng nghe nói như thế, Lý Đức liền hỏi mọi người đang nói cái gì, ba đứa bé lập tức lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa.
"Chỗ chúng ta có câu châm ngôn, không sợ chuyện khó làm, chỉ sợ bạn không chịu làm." Lý Đức lộ ra nụ cười chất phác, nói với mấy đứa bé nhà mình: "An Nhi, Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, ba người các con phải nhớ kỹ, chúng ta có được hôm nay, là nhờ đại ca và nhị tỷ các con, sau này mặc kệ nhà chúng ta tốt hay xấu, các con cũng không thể quên ca ca và tỷ tỷ được. Làm người không thể quên gốc, không thể quên cây!"
Ba đứa bé cũng khéo léo gật đầu đáp lời, Lý Văn cười ôn hòa nói: "Cha, chúng ta đều là người một nhà, không nên nói những lời cám ơn với không cám ơn kia."
"Chỉ là cha à, nếu như quả thật phải nói đến công ơn, mấy người chúng con cũng không biết đã thiếu cha và mẹ bao nhiêu công ơn, nếu như không phải có hai người, thì nhà chúng ta đâu ấm áp như vậy." Lý Noãn cũng nói.
Sau đó Lý Văn nhắc tới ngày mai có thể đi đào khoai lang rồi, nghe được tin tức này, hưng phấn nhất là ba người Lý An, vị khoai lang ngọt, giá tiền cũng hết sức rẻ, trước khi Lý Noãn tự sát, trong nhà đến cả khoai lang cũng không có mà ăn, khoai lang, chính là đồ ăn mà bọn nhỏ khó có được.
Ngồi nói chuyện một lát, Tô thị và Tương thị đã bưng canh rau và một chút thức ăn buổi trưa để lại tới phòng trước, đợi hai người đóng cửa, lên trên kháng, người một nhà mới động đũa ăn.
"Tam ca, Nguyên ca ca, các ca xem bánh bao của muội là một con thỏ nhỏ nè! Vừa mới bắt đầu ăn, một chậu bánh bao chất thành một đống, cũng không còn chỗ để để vào nữa, vừa lấy tới trên tay, mới phát hiện hình dạng không giống bình thường, Lý Nhạc vui mừng kêu lên tại chỗ.
"Của ca thì giống như một đóa hoa." Chu Nguyên cũng kinh ngạc nói.
Trong tay cậu, là bánh bao hình một đóa hoa sen, chỉ là bên dưới nhìn không giống ngó sen, nên cậu cũng không biết đây rốt cuộc là hoa gì, chỉ nhìn ra được là đóa hoa.
"Tại sao của ta lại là bánh bao, ta cũng muốn bánh bao không giống bình thường." Lý An nhìn bánh bao thỏ trong tay Lý Nhạc, lại nhìn bánh bao hình hoa trong tay Chu Nguyên, theo bản năng nhìn vào trong chậu, quả nhiên tìm được một cái bánh bao giống con mèo, vui mừng cầm trong tay gặm.
Lý Đức cũng rất tò mò, theo bản năng tìm bánh bao hình dạng khác, nhìn vài lần mới ăn.
Thấy một màn như vậy, Lý Văn không khỏi nhìn Lý Noãn, nhìn nàng cười đến rất tự hào, không khỏi bất đắc dĩ cười lắc đầu.
Thiên hạ ngày nay, có thể nặn bánh bao thành hình như vậy, đoán chừng ngoại trừ Lý Noãn, sẽ không có người khác.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không nhịn được cầm một bánh bao hình dạng khác, mặc dù mùi vị ăn không sai biệt lắm, nhưng cảm giác không quá giống nhau.
"Những bánh hình hoa này đều do Noãn Nhi làm ra, ta cũng tới nếm thử tay nghề của Noãn Nhi chúng ta." Tô thị cười cầm lên một cái bánh bao vòng tròn nói.
"Tất cả mọi người ăn bánh Noãn Nhi nha đầu làm, bà già này cũng ăn một cái." Tương thị nhìn một chút, liền lấy một cái bánh bao hình ấm trà.
Nhìn người một nhà tăng thêm sức mạnh như vậy, trong lòng Lý Noãn cũng hồi hộp, cũng cầm một cái ăn.
Hôm nay nàng làm tổng cộng tám cái bánh bao, vừa lúc một người một cái, không nhiều cũng không ít, chính là ăn vui vẻ, ăn đồ mới.
Người một nhà ăn bánh bao, uống canh nóng, đều rất cho mặt mũi khen Lý Noãn làm tốt lắm, đặc biệt là ba đứa bé Lý An, Lý Nhạc và Chu Nguyên, đối với đồ mới luôn tràn ngập tò mò và yêu thích, càng thêm sùng bái bánh bao Lý Noãn làm, còn yêu cầu nàng lần sau làm nhiều một chút.
Ăn bánh xong, Tô thị liền hỏi tới chuyện Tịnh Liên đại sư muốn tới miếu Bạch Đà, bà có nên đi hay không, tất nhiên Lý Noãn và Lý Văn đồng ý, Lý Đức cảm thấy nên đi, ba đứa bé không có ý kiến, Tương thị bày tỏ không thành vấn đề.
"Không phải chỉ một bữa cơm trưa thôi sao, bà già này vẫn có thể thu xếp được, sắp tết rồi, ngươi đi nghe giảng pháp, còn có thể nhân tiện cầu xin bình an cho chúng ta."
Quyết định chuyện này, người một nhà liền nói tới chuyện ngày mai đi đào khoai lang, nhưng trong nhà có thợ tới làm việc, nhất định phải để lại người trông nom.
Lý Noãn bởi vì phải làm dược hoàn (thuốc viên), không thể đi theo đi, nhưng không thể lộ diện ở trước mặt người ngoài.
Lý Văn muốn đi trấn trên làm chuyện mua đất, ngày mai thêm hai thợ mới, còn phải mời thêm hai thợ nữa, cứ như vậy, ít nhất phải bận đến buổi chiều mới rảnh, nhưng mà dĩ nhiên hắn không nói ra, chuẩn bị bữa trưa sau đó mời người tới sau, cho mọi người một bất ngờ, nói chỉ là có chuyện muốn đi trấn trên một chuyến, người một nhà cũng biết hắn là người bận rộn, tất nhiên cũng không hỏi nhiều.
Mà những người còn lại, cũng bày tỏ muốn mình là nhóm đầu tiên đi khoai lang, bao gồm Lý Nhạc nhỏ nhất, cuối cùng Lý Đức xung phong nhận việc phụ trách giữ nhà, chỉ cần Tô thị và Tương thị vào buổi trưa chạy về nấu cơm là được.
Người một nhà ăn nói chuyện, hai lồng bánh bao, tổng cộng ba mươi, da mỏng nhiều nhân, rất nhanh đã được ăn xong.
Sức lao động của người nông dân lớn, cũng có thể ăn, loại bánh bao như vậy, một người bình thường phải ăn bốn cái, đứa bé phát triển thân thể, cũng ăn không ít, ăn ba cái không thành vấn đề, hôm nay mọi người thích ăn bánh bao cũng rất cao, ba mươi cái bánh bao vẫn còn có chút không đủ, cũng may đây chẳng qua là cảm giác, không đến nỗi để ai phải đói bụng.
Lúc ăn cơm, mặt trời bên ngoài mới xuống núi, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, vẫn còn rất sáng, đến khi người một nhà cười cười nói nói cơm nước xong, màn trời đã tối xuống.
Người một nhà nghĩ đến ngày mai phải làm việc, nên đều ngủ rất sớm, Lý Noãn trước khi Tương thị đi ngủ, cầm mười hai văn tiền đi trong phòng bà nói chuyện một lát, nói chuyện tháng chuyên cần cho Tương thị nghe, cũng giải thích ý nghĩa của nó rõ ràng..
Sau khi Tương thị nghe rõ, cũng không từ chối nữa, lấy tiền thuộc về bà cất đi, dùng vải gói kỹ, bỏ vào trong ngăn kéo.
Còn dư lại hai văn tiền, là cho một mình Chu Nguyên, là cậu chăm sóc đệ đệ muội muội, Chu Nguyên thận trọng lấy tiền, cẩn thận bỏ vào trong túi bên người.
Hà bao là Tô thị thêu, trong nhà mỗi người đều có một cái.
Trở lại trong phòng, Lý Noãn đốt cây nến, lấy ra hai mươi sáu tờ giấy Tuyên Thành được cắt tốt, dùng kim khâu phía sau lại, ghi ra hạng mục khoản tiền đầu tiên của Lý gia.
Viết ở giữa bìa ngoài năm chữ to "Sổ sách tháng chuyên cần", phía dưới ghi chú thời gian --"Vĩnh Hòa năm 278, hai mươi ba tháng mười, sương hàng (vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10)."
Lý Noãn cũng phân phối cho mỗi người trong liên tục ba trang, theo như bối phận, ở mỗi một tờ góc trên bên phải viết xuống tên tuổi Tương thị, Lý Đức, Tô thị, Lý Văn, Lý Noãn, Chu Nguyên, Lý An, Lý Nhạc, sau đó ở trong mỗi tờ thứ nhất của mỗi người, viết tóm tắt hôm nay làm cống hiến gì cho trong nhà, phía sau ghi con số tháng chuyên cần được nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...