Lương Điền Mỹ Thương

"Noãn tỷ tỷ, đệ không so đo với bọn họ, trước kia đệ đã đi tư thục, cho nên biết viết chữ." Mặc dù Chu Nguyên cũng muốn ăn kẹo, nhưng không muốn chiếm tiện nghi của đệ đệ muội muội, nên nói như thế.diễn đàn lê quý đôn

Lý Noãn có chút kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, thấy vẻ mặt cậu chân thành, trong lòng âm thầm gật đầu tán thưởng, trên mặt cười nói: "Vậy thế này đi, Nguyên Nhi xem chừng tam đệ và Nhạc Nhạc, chỉ cần các đệ viết xong, vậy thì đều có kẹo ăn."

"Tốt quá!" Chu Nguyên vui mừng đồng ý một tiếng, nghiêng đầu nói với hai người bên cạnh: "Tam đệ, Nhạc Nhạc, chúng ta mau ăn, ăn xong đi vào trong nhà tiếp tục luyện tập viết chữ, có được hay không?"

"Nguyên ca nói đúng, chúng ta nhất định phải viết xong. Có nghe không Nhạc Nhạc, chỉ có muội là ngốc nhất thôi đấy." Mặc dù Lý An nói như vậy, nhưng cũng gắp cho Nhạc Nhạc thịt cá, "Trước kia huynh nghe những người trong thôn nói, ăn nhiều cá sẽ thông minh, Nhạc Nhạc, muội ăn nhiều một chút."

"Ừm, cám ơn tam ca, huynh cũng ăn đi." Lý Nhạc ăn thịt cá, cười híp mắt rất vui vẻ.

Nhìn ba đứa bé, mấy người khác cũng không nhịn được cười, vốn còn có chút không khí buồn bực, ấm áp vui vẻ lập tức thay thế.

Sau buổi cơm tối, ba đứa bé lập tức vào gian phòng Lý Văn, cầm nhánh cây, chấm nước viết chữ ở trên bàn.


Lý Văn ôm Lý Đức trở lại trong phòng, sau đó bắt đầu đưa lúa mì cho những người đó, giống như buổi sáng đã nói, cũng tặng nhiều hơn hai cân, cũng nói là ăn cơm tối nên thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Tô thị phải đi lấy cỏ xanh và nước cho bò ăn, rồi chuẩn bị ít lúa mì vẩy cho con gà rừng còn lại ăn, gà rừng có thể bay, bà không dám đặt nó ra ngoài.

Vốn Lý Noãn muốn rửa chén, đây là việc rất đơn giản, lại bị Tương thị nhận lấy, nói nàng có bầu, không thể quá vất vả, hai ba lần rồi đuổi nàng ra khỏi phòng bếp, làm cho nàng sửng sốt rất lâu, cuối cùng dở khóc dở cười trở về phòng, thắp cây nến, lấy giấy và bút mực ra, vừa nhớ lại cách điều chế sản phẩm dưỡng sinh được công ty nghiên cứu ra, vừa viết trên giấy.di.en.d.a.n.l.e.q.uy.d.on

Nàng tự hỏi trí nhớ không tệ, nhưng mà không phải đã gặp qua là không quên được, cho nên nhân lúc trí nhớ còn rõ ràng, viết cách điều chế quý báu này ra, những cách điều chế bình thường kia cũng viết ra, sau khi viết xong, nếu như quên mất hoặc là không nhớ rõ, tổn thất cũng không coi là quá lớn.

Trước khi mở công ty cho tới nay, bao gồm các loại sản phẩm dưỡng sinh, thuốc uống bên ngoài đều trên trăm loại, bởi vì nàng tương đối chú trọng con đường dưỡng sinh, đối với mấy cái này cũng hết sức để ý, mỗi một chủng loại nàng đều cẩn thận ghi nhớ ở trong lòng, thỉnh thoảng gặp phải sản phẩm dưỡng sinh dễ tự chế ra đều ở trong nhà mân mê tìm tòi, nếu không, nàng sẽ không nhớ rõ như thế.

Chờ viết xuống năm cách điều chế quý báu, cùng với hạng mục chú ý phương pháp điều chế thuốc, sắc trời đã khuya lắm rồi.

Lúc Lý Nhạc rửa mặt rửa chân vào phòng, Lý Noãn vừa mới cất những trang giấy ghi cách điều chế xong, sau đó lại cảm thấy không quá thỏa đáng, dù sao những cách điều chế này vô cùng quan trọng, phải đi tìm Tô thị bỏ vào trong hộp khóa lại, rồi bỏ vào trong ngăn kéo, mới đi rửa mặt rửa chân, lúc đi ngủ thời có lẽ đã mười giờ.


Bảy tám ngày sau đó, Lý Noãn cũng không ra khỏi cửa.

Buổi sáng đánh một bộ Thái Cực quyền, mang những thảo dược hái lúc trước đi phơi, về phần vài cọng Vân Chi kia, để lại ở bên cửa sổ trong phòng nàng, sau đó gần như cả ngày đều ngồi ở trong phòng trầm ngâm suy nghĩ nhớ lại, viết cách điều chế trong trí nhớ ra giấy.

Tổng cộng có một trăm hai mươi cách điều chế bình thường, chín cách điều chế quý báu, trong đó có hai mươi ba cách điều chế bình thường nàng nhớ không rõ lắm, nhưng vẫn viết xuống những gì mình nhớ, nói không chừng lúc nào đó sẽ nhớ lại. Về phần các cách điều chế khác, cũng không phải hiện tại có thể làm ra, bởi vì không ít nguyên liệu trong cách điều chế vẫn chưa tìm ra được trong thời đại này, mặc dù ít nhiều không tính là quý báu, muốn mua cũng mua không được, chỉ có thể xem có vận may hay không thôi.

Cẩn thận chọn lựa một phen, Lý Noãn lại lấy ra chừng hai mươi cách điều chế được sao chép lại, mới dùng vải gói kỹ tất cả các cách điều chế, khóa vào hộp gỗ.

Trong hộp, còn có khối ngọc bội màu tím kia, ngân phiếu và tiền bạc lẻ tẻ.

"Nhị tỷ, mẹ bảo muội gọi tỷ đi ăn cơm." Lý Nhạc đã chạy tới, đã mặc vào áo mỏng, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào hơn gương mặt vàng vọt trước kia.

"Ừ." Lý Noãn dọn dẹp giấy và bút mực trên bàn, cùng với Lý Nhạc đi tới phòng trước.


"Noãn Nhi, Nhạc Nhạc, mau tới trên giường gạch ngồi, ấm lắm." Thấy hai người, Tô thị cười chào hỏi một tiếng.

"Mẹ." Lý Nhạc chạy tới, cởi giày lập tức leo lên, chân mang tất mới do Tô thị làm.

Trong nhà tổng cộng ba mẫu đất, trước khi Lý Noãn gặp chuyện không may, cũng đã thu hoạch lúa mì, hai tháng này chính là thời điểm nông nhàn, Tô thị cũng là người không chịu ngồi yên, muốn đi lên núi hái quả Dương Đào, còn đốn củi trở lại, đã bị Lý Văn và Lý Noãn hợp lại khuyên giải, để bà ở trong nhà cắt vải sửa đồ, chuẩn bị cho mọi người chút đồ dùng, mấy ngày nay, mỗi người cũng nhận được hai đôi tất mới, còn có hà bao và những vật nhỏ khác.

Tương thị nghỉ ngơi mấy ngày nay, thân thể khá hơn trước kia nhiều, bà cũng là người không chịu ngồi yên, dọn dẹp từ trên xuống dưới trong nhà sạch sẽ, còn giúp làm cơm, nấu thuốc, cùng làm với Tô thị, treo bốn mươi cân thịt trong nhà lên bếp lò, xông đến khi thịt khô, việc giặt y phục trong nhà càng bị một mình bà ôm hết.

Chuyện trong ngày làm xong, Tương thị liền theo Tô thị thiêu thùa may vá, hoặc là đi hái rau dại, mấy ngày trôi qua, người trong thôn đều thấy mặt bà.

Từ chuyện trừ quỷ lần đó, người trong thôn cũng biết, bà cháu Tương thị là nhị nha đầu nhà Lý Tứ báo mộng, muốn lão đại nhà Lý Tứ mang người về, nên cũng không dám nghị luận quá nhiều, sợ bị đồ không sạch sẽ tìm tới cửa. Theo mọi người nghĩ, người được quỷ hồn nhớ kỹ muốn dẫn về nhà, dù thế nào cũng có chút đáng sợ, cho nên mỗi lần nhìn thấy Tương thị, không ít người đều có chút sợ hãi trong lòng.

Về phần Lý Văn, mấy ngày nay cũng có chút bận rộn.

Đầu tiên là hắn tìm Lý Noãn thương lượng một chút, chi chút tiền mặt, phải đi trấn trên mua những tấm gạch thật dày, tìm bốn thợ xây có thể tin, tới nhà sửa chữa phòng ốc, cũng xây kháng lớn trong mỗi phòng, thù lao là mỗi ngày hai cân rưỡi lúa mì, bao hai bữa cơm sáng và trưa.


Mấy ngày nay, Lý Noãn vì để tránh bị trông thấy, đều ở trong phòng ngây ngô, ba bữa một ngày trừ cơm tối đều ăn ở trong phòng, lúc xây kháng trong phòng nàng, nàng sẽ ở trong phòng Lý Văn ngây người hơn nửa ngày, cho nên mấy thợ xây cũng không biết trong nhà còn có một người không lộ mặt.

Ngoại trừ chút chuyện này, Lý Văn còn phải phụ trách trên núi hái những quả Dương Đào kia.

Cả hai lần hái quả Dương Đào hắn đều đưa đến Đệ Nhất Lâu huyện Bảo, lần thứ hai đưa qua, Trương quản sự tăng giá tiền lên hai văn, biến thành mười hai văn một cân, hai lần tăng lên kiếm thêm hai lượng năm văn, sắm thêm cho nhà ít thứ, mua cho mấy đệ đệ muội muội chút kẹo mạch đường, tiền còn lại cũng vào cái hộp nhỏ của Lý Noãn, kẹo mạch đường cũng do Lý Noãn nắm giữ và chia ra.

Ngoài ra, mỗi ngày Lý Văn đều sẽ đi xem bẫy rập trong núi, đáng tiếc nhiều ngày như thế, động vật nhỏ thì bắt không ít nhưng không bắt được động vật to lớn.

Suy nghĩ một chút cũng phải, bên trong rừng sâu núi thẳm tất nhiên có dã thú to lớn, nhưng cũng không phải đi khắp nơi, cộng thêm thời tiết lạnh dần, muốn bắt, vậy phải kiên nhẫn chờ đợi.truyện chỉ đăng duy nhất tại diễn đàn lê quý đôn

Tất nhiên động vật nhỏ cũng bị Lý Văn mang về, sống thì do Tô thị và Tương thị lấy lồng tre nuôi, vốn là chuồng gia súc trống rỗng, hiện tại ngoài con bò kia ra, lại xuất hiện rất nhiều động vật trong lồng tre, thỏ hoang, gà rừng, cầy hương là nhiều nhất, còn có hai con cáo.

Mà chết, cầm đi nhà sau trực tiếp đun nấu ăn, chính vì vậy, trong nhà bỗng nhiên luôn có thịt, thợ xây tới làm cũng có lộc ăn, làm việc đều rất cố gắng, bảy tám ngày ngắn ngủn, ngoài hai gian phòng Tây Sương còn chưa thể lên giường ra, những phòng khác cũng đều thỏa đáng hết.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui