Cảm nhận được động tác của Lý Nhạc, Lý Noãn mới lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nàng cẩn thận suy nghĩ, kéo Lý Nhạc qua nói: "Nhạc Nhạc, muội đi vào trước đi, tỷ có chút chuyện muốn nói với đại tỷ tỷ này, lập tức đi vào."
Lý Nhạc lại không chịu buông tay, chỉ nháy mắt nhìn Lý Noãn, nhỏ giọng hỏi: "Nhị tỷ, tỷ phải đi nơi nào?"
Lý Noãn khẽ chấn động trong lòng, trên mặt vẫn cười dịu dàng, nói: "Nhạc Nhạc ngoan, bên ngoài lạnh như thế, nhị tỷ có thể đi đâu? Lập tức trở về phòng."
"Có thật không?" Lý Nhạc vẫn có chút không quá tin chắc, hỏi lại, lại nghiêng đầu nhìn Long Tình Tâm, trong mắt lộ ra mấy phần cảnh giác.
Long Tình Tâm nhíu mày, đang muốn mở miệng, thì nhìn thấy Lý Noãn nháy mắt với nàng, cũng mấp máy môi không nói gì.
Sau đó Lý Noãn lại dụ dỗ một phen, Lý Nhạc mới đi vào trong nhà, chỉ là không có vào phòng trước, mà kéo Lý An, Chu Nguyên ngồi ở phía trước cửa phòng quay đầu ra ngoài nhìn quanh, bộ dạng chỉ sợ Lý Noãn bị bắt cóc.
Long Tình Tâm thấy thì cười trêu ghẹo nói: "Nữ nhân chết tiệt, chỉ sống chung mấy tháng, mà những tiểu tử kia còn rất lo lắng cho cậu đấy."
Lý Noãn không khỏi cười cười, sau đó nghiêm mặt nói: "Tớ nói thật Tình Tâm, tớ thật sự không muốn trở về, nơi này tốt vô cùng."
"Nữ nhân chết tiệt, cậu không nhầm chứ, ở cái sân rách nát này, mà còn rất tốt?" Trong nháy mắt Long Tình Tâm thu hồi nụ cười, cau mày chỉ vào trạch viện cũ phía sau Lý Noãn, gương mặt kinh ngạc.
Lý Noãn im lặng một lát, mới khẽ lắc đầu nói: "Tình Tâm, cậu đừng khuyên tớ nữa, tâm ý tớ đã quyết, cậu biết không, nơi này cho tớ cảm giác, giống như tổng bộ trong mắt cậu, mặc dù trong mắt người khác, nó là một nơi khủng bố, đối với cậu mà nói lại tràn đầy niềm vui thú và lưu luyến. Cậu cũng biết, trước kia cha mẹ tớ mất sớm, vẫn chưa từng cảm nhận được ấm áp gia đình, nơi này có hương vị gia đình."
Long Tình Tâm nghiêm túc nhìn Lý Noãn rất lâu, mới nghiêm túc nói: "Nữ nhân chết tiệt, lần này có trở về hay không không phải cậu có thể lựa chọn, chúng ta đến, vốn là phá vỡ cân bằng của không gian này, nếu như bây giờ không trở về, thì vĩnh viễn không trở về được, cậu phải suy nghĩ kỹ càng."
"Ừ, tớ đã suy nghĩ kỹ. Tình Tâm, sau khi cậu trở về, nếu như mà công ty kia của tớ còn chưa xuất hiện vấn đề gì, phải đi tìm luật sư La ở sở Sự Vụ thành phố A, anh ấy sẽ giúp cậu lấy được tất cả tài sản đứng tên tớ, chỉ là muốn làm phiền cậu giúp tớ chăm sóc Thích tẩu, tẩu ấy đi theo tớ cũng bảy tám năm rồi......"
Lý Noãn dứt khoát gật đầu, sau đó dứt khoát bắt đầu giao phó chuyện công ty dưỡng sinh, trước kia chưa từng nghĩ còn cơ hội trở về, càng không biết Long Tình Tâm cũng vô tình bị đưa đến thế giới này, nhưng mà bây giờ nếu gặp mặt, nếu như có thể, lợi ích của nàng ở thế giới kia tất nhiên đưa cho người bạn tốt nhất này.
......
Không biết đã trải qua bao lâu, hai người nói chuyện một lúc nữa, Long Tình Tâm thở dài, mới lưu luyến không rời mà nói: "Nữ nhân chết tiệt, không ngờ mới vừa gặp mặt lại phải tách ra, hơn nữa không thể tiếp tục gặp nhau, mặc dù rất khó chịu, chẳng qua tớ tôn trọng sự lựa chọn của cậu, vậy thì tớ đi trước, chẳng qua tớ cũng không lấy cổ phần của công ty dưỡng sinh của cậu vô ích, nếu cậu lựa chọn mọc rể ở chỗ này, làm bạn bè, tớ chỉ có thể đưa cho cậu một ít đồ vật tốt mà thôi."
Long Tình Tâm nói xong, thì khẽ vỗ tay, phu xe trên xe ngựa xa hoa kia nghe tiếng nhảy xuống, trong xe lại có người đưa ra cái hộp ngọc tinh xảo hình như đã chuẩn bị từ trước, sau khi phu xe kia cung kính nhận lấy, liền quy củ đưa tới.
Long Tình Tâm nhận lấy hộp ngọc, vẫy tay để cho người lui xuống, lúc này mới giao hộp ngọc cho Lý Noãn nói: "Nữ nhân chết tiệt, tớ tới nơi đây có chút kỳ ngộ, lấy được không ít chỗ tốt, hiện tại muốn đi, vậy đưa tất cả cho cậu, bên trong có một cây sáo ngắn, nếu cậu gặp phải chuyện gì khó khăn không giải quyết được, thì đi tới phủ Tĩnh vương ở kinh thành, Tĩnh vương gia sẽ giúp cho cậu, chỉ là cơ hội chỉ có một lần, cũng không nên lãng phí."
"Tình Tâm, cậu cũng thế, phải cố bảo trọng." Lý Noãn ôm hộp ngọc vào trong ngực, cố nén kích động muốn đi theo, hốc mắt cay cay dặn dò.
"Ừ, tự tớ biết, nữ nhân chết tiệt, tớ đi đây, hẹn gặp lại." Long Tình Tâm luôn cứng rắn, lần này cũng không nhịn được hít sâu vài cái, mới đè lại không nỡ trong lòng, sau khi nói lời từ biệt, mới ngồi lên xe ngựa rời khỏi thôn Lý gia.
Lý Noãn ôm hộp ngọc trở lại trong phòng, tâm tình có chút xuống thấp để ba đứa bé tự động đi chơi, mình thì yên tĩnh ở trong phòng cả một buổi chiều, trong lúc đó mặc kệ là ai tới gõ cửa nàng đều chưa hề đi ra......
......
Hơn bốn năm sau, thôn Lý gia đã sớm không còn là một thôn nhỏ nghèo nàn như trước kia nữa, thôn Lý gia hôm nay, vạn mẫu ruộng tốt hơn phân nửa đều xây lán, trồng các loại thảo dược, còn có mấy khu rừng được khai phá thành những vườn trái cây, những bờ ruộng dọc ngang chồng chéo lên nhau, khắp nơi có thể nghe được tiếng cười tiếng nói của mọi người xuyên qua đồng ruộng hoặc trong rạp thuốc truyền đến, chỗ sâu trong thôn Lý gia, mơ hồ còn nghe được tiếng đọc diễn cảm trong trẻo chỉnh tề của trẻ con truyền ra......
Hôm nay đang đầu mùa xuân, chính là ngày mùa, trong một ngôi nhà tọa lạc ở chỗ sâu trong thôn Lý gia, bên ngoài vẫn như mấy năm trước, mơ hồ truyền đến giọng nói non nớt của một bé trai.
"Mẹ, mẹ, tăng gia gia (ông cố) đã dẫn theo Đông Nhi tỷ tỷ tới, nói muốn mang con đi vào trong huyện chơi, mẹ, con có thể đi không." Đứa bé chỉ trên dưới bốn tuổi, một đôi mắt đen y hệt quả nho tỏa sáng, bàn tay nhỏ bé lôi kéo ống tay áo thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi ở trên ghế thái sư cạnh cửa phơi nắng, bộ dạng cầu xin.
Thiếu phụ xinh đẹp kia không mở mắt, lười biếng thuyết giáo: "Ừ, muốn đi thì đi, chỉ là con phải nhớ, nhớ năm đó, chính ông cố của con cầm ly trà ném bể đâu mẹ con đấy, nhưng con phải chú ý, nếu lại thấy ông cố con cầm ly trà, nhớ phải tránh né, nếu như bị đập chảy máu, tuy sản phẩm dưỡng sinh của chúng ta rất nhiều, nhưng không có thuốc giảm đau."
Tiểu Chính Thái* lập tức bị sợ đến tái đi, do dự: "Vậy, vậy con còn......"
(*(tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ)
"Nha đầu cháu ấy, cũng hơn bốn năm rồi, chuyện như vậy mà cháu còn nhớ, xem ra vẫn còn tức giận ông già này." Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói già nua mang theo ý cười, mặt mày nhìn qua chừng năm mươi tuổi đi vào, tinh thần sáng láng.
Người này chính là lão gia tử tính tình cổ quái lúc trước, chỉ là lão gia tử bây giờ, không những trẻ tuổi hơn trước, tinh thần cũng minh mẫn, tính tình càng thêm tốt hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.
Hai điểm thay đổi này, dĩ nhiên là công lao thuộc về Lý Noãn, trong tay tập trung nhiều sản phẩm dưỡng sinh điều dưỡng quý, về phần tính tình thay đổi, có lẽ là vì đã cởi bỏ được khúc mắc.
"Gia gia, sao ông lại đích thân đến." Thiếu phụ xinh đẹp trên ghế thái sư nghe tiếng, lập tức mở mắt đẹp ra đứng lên, cũng không tiếp lời Lý lão gia tử, vừa đỡ lão gia tử ngồi ở trên ghế thái sư, vừa chú ý đỡ thân thể lão gia tử, "Gia gia, không phải cháu đã nói rồi sao, bệnh trên chân gia gia còn chưa hoàn toàn khỏi đâu, đầu mùa xuân vẫn còn lạnh, không thích hợp đi nhiều."
"Cũng bởi vì như vậy, nha đầu cháu mới hủy hình tượng của ta trước mặt Song Nhi?" Lý lão gia tử nghe vậy, cố ý sầm mặt xuống, nhưng trong mắt lại nở nụ cười.
"Khụ khụ...... Gia gia, cháu không nói cái này......" Lý Noãn muốn chuyển đề tài, thấy lão gia tử không mắc mưu, đành phải nói: "Được rồi được rồi, không phải ông muốn đi lên huyện chơi một chuyến với Song Nhi sao, một mình ông cháu không quá yên tâm, vừa đúng tổng bộ ở trong huyện có một số việc cần làm, cháu bảo Đông Đầu và Lục Chỉ cùng đi với ông, nếu trên đường gặp phải chuyện gì, có bọn họ, cháu cũng yên tâm."
"Yên tâm đi nha đầu, thân thể ta tốt hơn trước kia nhiều, bộ quyền thái cực cháu đưa cho ta rất tốt, hiện tại nãi nãi của cháu cũng đều muốn đánh thượng hai lần mỗi ngày mới thoải mái." Lý lão gia tử hiền lành cười nói, hòa ái kéo Bách Lý Vô Song qua một bên, "Song Nhi, cùng đi huyện chơi với ông cố nhé, ông cố dẫn cháu đi mua bánh Vân Hương chỉ có ở kinh thành mới có được không?
"Vậy, vậy ông cố sẽ dùng ly trá ném Song Nhi sao?" Vẻ mặt Tiểu Chính Thái vô tội nhìn Lý lão gia tử.
Lý Noãn im lặng quay đầu, Lý lão gia tử sửng sốt, rồi cười nói: "Ông cố thề với trời, nếu cầm ly trà ném Song Nhi, thì vĩnh viễn không được ăn bánh Vân Hương ngon nhất!"
Lý Noãn bên cạnh: "......"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...