Lương Đa lái xe về nhà, ngay khi đỗ xe xong thì nhận được tin nhắn Wechat của Quản Tiêu: Anh Trần của mày hỏi mày đi chùa cầu tài sao rồi.
Lương Đa không muốn gõ chữ nên gửi đoạn trò chuyện thoại sang.
"Anh Trần của tao sao không hỏi thẳng tao?"
"Ngón tay anh ấy bị cửa dập, đang cáu bẳn kia kìa, trùng hợp nhắc đến mày nên bảo tao hỏi."
Lương Đa thầm nghĩ: Hai người họ đúng là có đời sống tình thú, chơi cái gì mà dập đầu ngón tay?
"Cảm ơn anh Trần lúc cáu vẫn còn nhớ đến thằng em tao đây, nhưng..." Ban đầu Lương Đa tính tha cho Quản Tiêu song hắn lại tự dâng tới cửa, nếu không xỉ vả một trận thì thật sự rất vô lý, "Quản Tiêu, mày cố tình đúng không?"
"Tao làm gì?"
"Mày biết ngôi chùa đó cầu gì đúng không?"
Quản Tiêu bắt chéo hai chân nhìn "ngón tay khổng lồ" của Trần Bạch Trần bị băng bó y như một cái bánh bao, hắn nghĩ thậm chí có thể đi quay "American Horror Story: Freak Show 2" (Truyện kinh dị Mỹ: Gánh xiếc quái dị 2).
Chuyện bị dập đầu ngón tay ở cửa người trong cuộc chẳng thèm để ý nhưng Quản Tiêu lại xót kinh khủng, hắn cảm thấy thôi thì mình cũng đi bái lạy, không cầu gì khác chỉ cầu bình an, để ngón tay của Trần Bạch Trần mau lành.
"Mày cầu gì?" Quản Tiêu hỏi, "Chẳng lẽ không phải cầu cái gì cũng được sao?"
Ở phương diện này, giám đốc Quản bác học cũng có điểm mù kiến thức.
"Cầu duyên." Lương Đa nói mà nghiến răng nghiến lợi, "Quản Tiêu, tuyệt giao đi, tình hữu nghị của chúng ta đi đến cuối đường rồi."
Ban đầu Quản Tiêu hơi sửng sốt, sau đó dựa vào người Trần Bạch Trần cười thiếu điều ngã xuống đất, nếu không phải bệnh ưa sạch sẽ chê mặt sàn bẩn thì hắn đã cười lăn lộn bò càng.
"Nhầm nhọt ngoài ý muốn, nhầm nhọt ngoài ý muốn." Quản Tiêu nói, "Hôm nào đến nhà mày xin lỗi."
"Thôi khỏi, ngài vẫn nên ở chỗ nào mát mẻ đi thì hơn."
Lương Đa trách móc một trận, nhưng trước khi cúp máy vẫn quan tâm đến anh Trần của mình: "Tay anh Trần bị sao? Đi bệnh viện chưa? Nếu không thì ngày mai tao qua xem thử?"
"Đi rồi, chăm sóc trong thời gian này là được."
"Ừ, nếu có vấn đề gì cứ tìm tao, vì anh Trần, tao có thể đợi mệnh suốt 24 giờ."
Quản Tiêu nghe thì không vui: "Cách ông Trần xa ra!"
Mùi chua nồng quá đi.
Lương Đa chẳng thèm khịa hắn nữa.
Cúp máy, Lương Đa chuẩn bị lên lầu vào nhà nằm, thoáng nghiêng đầu thì nhìn thấy trên ghế phó lái có cái gì đó, anh khom lưng nhặt lên, hóa ra là thẻ sinh viên của Tưởng Hàn.
Mấy cậu sinh viên hôm nay đi chơi mang theo thẻ sinh viên bên người cũng có không ít nơi giảm giá.
Nhưng thẻ sinh viên không phải trọng điểm, trọng điểm là trong thẻ sinh viên còn kẹp một tấm vé xem phim, là tối nay, 10 phút nữa sẽ bắt đầu.
Dù bây giờ Lương Đa đi đưa cho cậu thì cũng không đuổi kịp.
Anh cầm điện thoại vô thức muốn gọi cho Tưởng Hàn báo đối phương biết thẻ sinh viên đang nằm ở chỗ mình, nhưng sực nhận ra mình không hề có số điện thoại của đối phương —— Trong bệnh án thì có nhưng bệnh án lại nằm ở phòng khám.
Anh bỏ nó vào trong túi, xuống xe vào nhà.
Lương Đa vào nhà thay quần áo, rửa mặt xong nằm trên sofa vừa ăn táo vừa xem "Sự Quyến Rũ của Về Nhà" trên ti vi, một tay cầm táo gặm rốp rốp văng cả nước một tay cầm thẻ sinh viên của Tưởng Hàn ngắm nghía.
Ngoại hình của Tưởng Hàn được, hình thẻ chụp cũng đẹp trai, phải biết ở thời đại này có thể chụp hình thẻ giống hệt với bản thân ngoài đời đúng là hiếm thấy.
Lương Đa không biết Tưởng Hàn có bỏ lỡ bộ phim ngày hôm nay hay không, có lẽ sẽ mua lại tấm vé khác hoặc là xem như bỏ qua.
Nhưng nói gì nói bỗng dưng không tìm ra thẻ sinh viên chắc hẳn sẽ cực kỳ cuống cuồng, mà giờ mình lại không có số của cậu ta.
Lương Đa nhanh trí mở một app nào đó đã lâu không vào trong điện thoại.
Trong những năm gần đây có một ứng dụng mạng xã hội trở nên rất phổ biến trong giới sinh viên đại học, hồi Lương Đa còn học đại học thì ứng dụng này được gọi là Xiaonei, nhưng bây giờ nó đã đổi tên thành Renren.
Lúc còn đi học mọi người chưa bắt đầu chơi Weibo, vào lúc ấy "người nổi tiếng trên mạng" được mọi người chú ý không phải là ở trên Weibo mà là ở trên Xiaonei, mỗi ngày đều lướt Xiaonei, đăng trạng thái, đăng hình, đăng nhật ký, ở trang chủ có thể ghi lại khách truy cập và số lượng người truy cập, thậm chí đám bạn còn so bì xem ai có lượng truy cập cao, tuy giờ đây kể lại trông có vẻ ấu trĩ nhàm chán nhưng khi ấy ai cũng đều chơi như thế cả.
Sau khi tốt nghiệp Lương Đa gần như không còn dùng ứng dụng này, nhưng hiện tại đăng nhập vào vẫn có thể nhìn thấy khá nhiều ký ức trước kia.
Anh tìm trường học và tên của Tưởng Hàn, không ngờ lại tìm ra được.
Có một điểm tốt ở Xiaonei đó là chỉ khi nào bạn cài đặt cho phép, còn không thì trang chủ của bạn chỉ có bạn bè mới có thể nhìn thấy, tính ra cũng ngăn được một số người kỳ lạ.
Hình đại diện trong Xiaonei của Tưởng Hàn là ảnh của chính cậu, cậu thanh niên đẹp trai mặc đồng phục bóng rổ của trường Shohoku đứng dưới ánh mặt trời làm mặt xấu, đúng là rất đáng yêu.
(*) Shohoku: Một trường trung học hư cấu trong Slam Dunk.
Lương Đa không biết bây giờ sinh viên còn chơi ứng dụng này không nhưng vẫn gửi lời mời kết bạn.
Trang chủ của anh đã mấy năm rồi không đổi mới, động thái mới nhất là hai năm trước chia sẻ lại một video hài hước, còn hình đại diện là hình lúc anh tốt nghiệp lên bục phát biểu đại diện cho sinh viên xuất sắc, mặc đồng phục học vị đẹp trai ngời ngời, Lương Đa vẫn luôn thấy đó là một trong những khoảnh khắc rạng rỡ chói lóa trong đời mình.
Anh gửi lời mời xong cũng không ôm ấp hi vọng gì, kế hoạch là ngày mai đến phòng khám gọi điện cho Tưởng Hàn bảo đối phương đến đây lấy thẻ.
Điều làm Lương Đa bất ngờ đó là nửa tiếng sau, anh đang tập yoga trong phòng khách, giạng chân đau nhe răng trợn mắt gào thét thì điện thoại bất chợt vang lên tiếng thông báo.
Lương Đa với tay đến điện thoại xem, Tưởng Hàn chấp nhận lời mời của anh, còn gửi tin nhắn qua.
Tưởng Hàn:? Bác sĩ Lương hả?
Lương Đa không tập yoga nữa, không hiểu sao lại cười bắt đầu tán gẫu với người ta.
Lương Đa: Hôm nay có phải em mất đồ gì không?
Lúc này Tưởng Hàn đang ngồi trong nhà ăn với bạn cùng phòng, vừa bưng bát mì lại đây thì bạn cùng phòng ngồi đối diện đã húp xì xụp, còn cậu đặt đũa xuống cầm điện thoại cúi đầu trò chuyện.
Tưởng Hàn: Anh nhặt được thẻ sinh viên của em hả?
Lương Đa cười, cũng không hiểu sao mình lại cười.
Lương Đa: Bên trong còn có tấm vé xem phim.
Tưởng Hàn: Phải phải phải, phim ngày hôm nay.
Lương Đa hỏi cậu: Phim hay không?
Tưởng Hàn: Không biết haha, không tìm thấy vé nên không đi xem.
Lương Đa nhẹ giọng cười, thấy cậu nhóc thật đơn giản, sao không mua vé mới?
Cả hai nói bá láp lúc có lúc không, Lương Đa bảo cậu khi nào rảnh thì qua phòng khám lấy thẻ sinh viên.
Tưởng Hàn: Vâng, mai em sẽ qua, may mà anh nhặt được chứ không em phải làm lại thẻ rất phiền phức.
Có thể có bao nhiêu phiền phức? Không phải Lương Đa chưa từng làm lại, khi đó mới vừa lên năm nhất không bao lâu thì thẻ sinh viên, chứng minh nhân dân, thẻ ở trường đều mất sạch, đó mới gọi là phiền phức.
Song anh không khịa Tưởng Hàn, dù gì mình không thân thiết với đối phương, khịa người ta không thích hợp lắm.
"Anh Hàn à, nói chuyện với ai mà vui thế?" Bát mì của bạn cùng phòng sắp vào bụng hết rồi mà ngẩng đầu lên thấy Tưởng Hàn vẫn chưa động đũa, mải cầm điện thoại cười phơi phới.
"Không có ai." Cuối cùng Tưởng Hàn cũng bỏ điện thoại xuống cầm đũa lên, nhưng còn chưa gắp mì thì tin nhắn mới từ Lương Đa lại đến, cậu lập tức buông đũa cầm điện thoại lên.
Bạn cùng phòng nhíu mày nhìn cậu: "Tốt, yêu đương."
"Không hề, tao yêu đương chỗ nào?" Tưởng Hàn phủ nhận, "Là bác sĩ Lương hôm nay đó, thẻ sinh viên của tao rơi trên xe anh ấy."
"Tán dóc với đàn ông mà cũng có thể phởn đến thế, không hổ là mày." Bạn cùng phòng vừa nghe thấy đối tượng nói chuyện là nam, mặc dù bác sĩ Lương cực đẹp trai nhưng cũng không còn hứng thú hóng hớt, "Còn tưởng mày nói chuyện với cô gái nào chứ."
Gái cái đầu mày.
Tưởng Hàn thích đàn ông.
Lên cấp ba rồi Tưởng Hàn mới ý thức được hình như mình là đồng tính, ở phương diện này cậu "nhập môn" rất trễ.
Sau khi nhận ra điều này, cậu không hề hoảng loạn mà chủ động gõ cửa phòng làm việc của cha.
Cha cậu là một nhà tư vấn tâm lý nổi tiếng ở địa phương, không phải là loại lừa tiền.
Tưởng Hàn hàn huyên với cha hơn hai tiếng, nhưng ban đầu khi cậu nói rõ nguyên nhân gõ cửa thì cha bảo: "Nói trước, tất cả nội dung diễn ra giữa hai chúng ta trong hai tiếng ngày hôm nay đều là vì con là con trai của cha, và cha là cha của con, không liên quan gì đến nghề nghiệp của cha."
Trong hai tiếng đó, ông Tưởng đã dạy cho bé Tưởng một bài học rất quan trọng —— Đồng tính luyến ái là chuyện hết sức bình thường, không cần phiền nhiễu vì điều ấy cũng không cần tìm người tư vấn tâm lý.
Có lẽ nhờ có cha nên Tưởng Hàn vẫn luôn sống rất thoải mái, chưa từng rối rắm hay uất ức vì xu hướng tính dục của mình, xưa giờ cậu không nghĩ đến việc cố che giấu, nhưng cũng không quá chủ động để lộ tính hướng của bản thân, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên.
Cũng như người dị tính không phải gặp ai cũng ngoác miệng ra nói mình thích người khác phái, thế nên cậu không cần gì đi thông báo với từng người quen rằng mình thích đàn ông.
Đều là con người, không có ai cao quý hơn ai, cũng không có ai thấp hèn hơn ai.
Còn về Lương Đa, thật ra chẳng qua là anh thấy hứng thú, tán gẫu với đối phương rất vui, nhìn đối phương lúng túng bối rối rất đáng yêu, vả lại dù anh thật sự yêu thích ai thì trước khi chưa xác định được xu hướng tính dục của người ta, anh tuyệt đối sẽ không vượt qua lôi trì nửa bước, dẫu sao cũng có một đạo lý mọi người đều hiểu —— Không thể khiêu khích trai thẳng.
Trò chuyện với Lương Đa xong, Tưởng Hàn bỏ điện thoại xuống bắt đầu ăn mì.
Cậu suy tính sáng ngày mai học xong sẽ đi thẳng qua phòng khám, đến lúc đó là giữa trưa nên có thể mời bác sĩ Lương ăn một bữa, không có ý đồ nào khác chỉ là muốn kết giao bạn bè.
"Anh Hàn, tao vẫn thấy mày rất phởn nhé." Bạn cùng phòng ngẩng đầu nhìn cậu, "Mày chắc chắn mày vừa mới tán dóc với anh bác sĩ chứ không phải cô gái nào chứ?"
Tưởng Hàn nhịn cười nói với bạn cùng phòng: "Nếu là cô gái thì tao không phởn nổi đâu."
"Mày cứ chém gió đi." Bạn cùng phòng nói, "Khắp trời toàn là gió mày chém ra đấy."
Là thật, không phải chém gió.
Tưởng Hàn nhịn cười, thầm nghĩ: Tao với phụ nữ chỉ có thể là tình bạn bè đơn thuần thôi, với đàn ông mới gọi là không đơn thuần!
Lúc cúi đầu ăn mì cậu bắt đầu suy xét trưa mai ăn gì, không biết bác sĩ Lương có ăn cay được không, gần phòng khám có một quán gà nấu nồi đất rất ngon, nhưng phải làm cay mới tuyệt vời.
Tưởng Hàn chợt ngẩng đầu lên hỏi đứa bạn: "Lần đâu tiên mày đi ăn với bạn gái, tụi mày ăn gì?"
"Còn nói không phải thả thính cô nào?" Đứa bạn nói, "Còn bắt đầu suy tính việc này!"
"Nhanh, ăn cái gì?"
"Bánh bao nhân thịt," đứa bạn khẽ cười, "Rất thực dụng, vừa cắn một cái thì toàn là thịt."
...Thôi dẹp, hỏi cũng như không, vẫn chọn gà nấu nồi đất thì hơn.
Hết 08..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...