Nói thật, sau khi Dương Khiếu Văn bất ngờ tỏ tình thì Lương Đa thấp tha thấp thỏm suốt mười mấy tiếng, lo sợ không lẽ người đó sẽ bám chặt lấy mình? Dù sao cũng là bạn thân nhiều năm, không nể mặt mũi sẽ không vui, nhất là hôm nay anh gặp vận xui, luôn có cảm giác không đến buổi tối đi ngủ sẽ không hết.
Dương Khiếu Văn không phải loại người sẽ bám lấy người ta, mặc dù ở phương diện yêu đương đúng là hơi có vấn đề nhưng cũng là người cần mặt mũi.
Gã thật sự không kìm lòng được mới quyết định bộc bạch với Lương Đa, nghĩ nếu Lương Đa đồng ý thử với gã thì là niềm vui lớn.
Còn nếu Lương Đa không bằng lòng sẽ tiếp tục làm bạn.
Gã có thể tiếp tục làm bạn với Lương Đa, nhưng Lương Đa lại thấy kỳ cục khó xử, kể từ giây khắc biết Dương Khiếu Văn thích anh thì vị trí của gã ở trong lòng anh đã thay đổi, vượt ra khỏi khu vực an toàn.
Anh lái xe về nhà, dọc đường đi tâm trạng vẫn luôn không thoải mái, thời điểm thế này thật sự chỉ có đồ ăn ngon mới có thể giải tỏa nỗi buồn.
Lương Đa lái về nhà, đỗ xe xong chuẩn bị đi mua ít đồ ăn, không ăn sáng, trưa gần như không ăn, nếu tối vẫn không ăn một miếng nào ra hồn thì ngày hôm nay của anh thật sự uổng phí.
Lúc này mưa nhỏ hơn, nhưng cũng không giảm được bao nhiêu.
Lương Đa che dù đi ra ngoài khu tập thể, không biết có phải vì cả ngày trời không ăn gì nên đói bụng cồn cào hay không mà nhìn cái gì cũng không thấy ngon, anh vào cửa hàng tiện lợi mua ba bịch khoai tây chiên một hũ kem, trước khi thanh toán còn do dự, quay lại lấy thêm lon bia.
Tâm trạng của bác sĩ Lương rất tệ, cần uống bia để xoa dịu.
Lương Đa xách túi đi ra, được mấy bước thì nhìn thấy có người đang bán bánh cắt miếng, trời mưa to mà dựng mỗi cái mái che, nhìn thật xót xa.
Con người anh nhẹ dạ, thấy kiểu kiếm sống khổ cực như vậy chắc chắn phải đến chiếu cố mua giùm cho họ.
Thật ra Lương Đa không thích ăn cái này lắm, nhưng gặp được tức là có duyên, anh mua một miếng bánh, không bao nhiêu tiền còn nhận được lời cảm ơn của người ta, tâm trạng tồi tệ của Lương Đa vơi đi đôi chút.
Nhưng trong một số khoảnh khắc, Lương Đa cảm thấy con người ta rất biết cách vác khó chịu đến cho bản thân mình.
"Quản Tiêu, tao hỏi tí, đi chùa miếu chỗ nào để xả xui?" Trên đầu anh xuất hiện một ngọn lửa phừng phừng, trời lạnh căm căm mà để chân trần đi lòng vòng trong phòng khách như một con hổ con giận dữ.
"Sao giờ mày mê tín thế?"
"Bây giờ tao thà tin còn hơn không tin," Lương Đa sắp tức chết rồi, "Mày không biết hôm nay tao thảm cỡ nào đâu."
Anh liệt kê những bất hạnh hôm nay gặp phải với Quản Tiêu, cuối cùng còn chêm một câu: "Tao mua bánh cắt miếng là vì có lòng mua giùm người ta chứ tao không thích ăn! Kết quả mang về, cắt ra, giòi!"
Chữ "giòi" cuối cùng anh gần như là gào rống lên, bác sĩ Lương từ trước đến nay luôn lịch thiệp dịu dàng rốt cuộc suy sụp triệt để.
"Tao có toan tính cái gì đâu? Hà cớ gì tao phải làm vậy chứ!"
Quản Tiêu nghe anh gào thiếu điều muốn ù tai, đợi Lương Đa bình tĩnh lại hắn mới nói: "Lương Đa, mày đúng là có tiền."
"Hả? Gì?"
"Còn mua được bánh cắt miếng."
Lúc bọn anh vẫn còn là học sinh cấp ba, có khoảng thời gian thịnh hành "trò lừa bánh cắt miếng", một miếng bánh trông không nhiều nhưng khi trả tiền lại bị độn giá khác, việc này còn lên tin thời sự.
Tất nhiên vật đổi sao dời, hiện tại bánh cắt miếng giá trên trời đã trở thành quá khứ.
"...Mảng miếng thật sự quá nhàm." Lương Đa nói, "Bớt lắm lời, hỏi thăm giúp tao xem, tao muốn đi cúng."
Quản Tiêu giao thiệp rộng, tin tức gì cũng có thể hỏi được.
Cúp điện thoại gần 10 phút, Quản Tiêu nhắn Wechat gửi thẳng địa chỉ của ngôi chùa, bảo là ở đó cực linh.
Lương Đa quyết tâm đi lạy Phật, anh nghĩ người bình thường sẽ không bị trắc trở như thế, chắc hẳn anh đụng phải thứ gì bẩn thỉu rồi.
Bức thiết muốn lạy Phật nhưng vì ngày hôm sau còn tiêm cho nam sinh tên Tưởng Hàn, Lương Đa đành chờ đợi rồi tính sau.
Vậy mà lại chờ đến tận thứ bảy.
Thứ bảy, buổi sáng Lương Đa đến phòng khám theo thường lệ, buổi trưa cơm nước xong xuôi không có bệnh nhân nên anh lái xe chạy thẳng đến chùa.
Ngôi chùa Quản Tiêu chỉ cho anh cách chỗ bọn anh rất xa, lái xe hơn 40 phút mới đến.
Chùa nằm ở trên núi, anh đỗ xe trong một bãi đỗ ở dưới chân núi.
Bình thường Lương Đa không thích đến chỗ như này lắm, không phải nói chùa miếu mà là nói nơi có sơn có nước có cây vô cùng nguyên sinh thế này.
Con người anh có quá nhiều tưởng tượng ảo diệu, luôn cảm giác như một giây sau sẽ có một con người vượn nhảy bổ ra từ đại thụ bắt ép anh đi làm phu nhân của sơn trại.
Rất phóng đại.
Từ chân núi lên sườn núi xếp những bậc đá rất kỳ lạ, anh đeo tai nghe nghe nhạc, thong thả đi lên trên.
Hôm nay lại là một ngày đẹp trời, gió thoảng qua rừng cây, lá cây kêu xào xạc, lá khô bị gió cuốn xoay vòng vòng rơi xuống đất, khi anh giẫm lên thì phát ra âm thanh giòn giã.
Tất nhiên Lương Đa không nghe thấy tiếng đạp lá khô, ban nhạc Black Panther vẫn đang quẩy hết mình trong tai nghe —— Trong biển người tấp nập tôi lại nhìn thấy em, quyến rũ và xinh đẹp đến thế.
(*) Black Panther (黑豹乐队): Một ban nhạc của Trung.
Câu trên trích từ bài hát "Không Chốn Dung Thân" (无地自容) của nhóm.
Lên núi rất mệt, mệt đến nỗi Lương Đa thở phì phò, đi được hai phần ba thì không muốn đi nữa, nhưng ngẫm lại, giờ mà xuống núi thì thời gian và thể lực mình bỏ ra đều vô ích, anh đành cắn răng tiếp tục leo lên đó.
Một đứa bé 5, 7 tuổi kéo tay một bác gái đi như bay lướt qua người Lương Đa, đứa bé ngoái đầu nhìn anh, chê: "Chú đi chậm ghê!"
Giận hết sức.
Giận đến mức muốn ngồi ngay xuống nghỉ ngơi.
Đến giờ Lương Đa bắt đầu thấy hối hận rồi, thật ra trước cái hôm gặp xúi quẩy chưa từng xảy ra chuyện gì, hình như vận xui đã qua, anh cần gì khăng khăng đến đây chịu tội chứ?
Lương Đa càng nghĩ càng thấy mình rảnh rỗi sinh nông nỗi, nhưng anh vẫn lê bước chân đi đến cổng ngôi chùa.
Ở cổng, anh vừa mới nhấc chân lên thì một ông cụ đi ngang qua nói: "Bước thẳng vào, tuyệt đối không được đạp lên bậc cửa."
Bậc cửa ở cổng chùa rất cao, tất nhiên bậc cửa có cao cách mấy cũng không đến mức Lương Đa không bước qua được, nếu thật sự cao cỡ đó thì không gọi là bậc cửa mà phải gọi là trụ chống trời.
À mà dáng người Lương Đa không lùn, chân cũng dài, đứa bé 6, 7 tuổi còn có thể nhảy qua thì anh nhấc chân bước sải qua là được.
Sau khi vào cổng Lương Đa nhanh chân đi mua mấy nén hương vừa to vừa dài, sau khi ra khỏi cửa hàng anh hơi bối rối, ôm hương đứng đó.
Có đến vài vị Phật ở đây, người ta nói rằng trình tự bái lạy Phật rất đáng chú trọng, mà vấn đề là anh sơ ý không ôn tập trước khi đến, không biết nên bắt đầu lạy từ đâu.
Lương Đa đứng chôn chân ở đó suy xét, người sống ở đời rất nhiều chuyện đều dựa vào "làm bừa", nhiều khi đánh bậy đánh bạ lại có thể làm nên chuyện.
Anh an ủi mình như vậy, rồi bước đến chỗ một vị tượng Phật trông rất có tài vận.
Lương Đa quên mất bản thân đến đây chủ yếu để giải xui, vậy mà giờ trong đầu toàn là cầu tài, rất dung tục.
Anh bước lên đốt hương sau đó ngoan ngoãn lạy Phật, lạy xong cắm hương, cảm giác bắt đầu từ giây khắc này tài vận của mình sẽ rất thuận lợi.
"Có phải chúng ta rất có duyên không nhỉ?"
Bên tai truyền đến giọng nói, Lương Đa quay đầu, không ngờ lại là Tưởng Hàn.
Anh xoắn não cỡ nào cũng không ngờ mình có thể bắt gặp Tưởng Hàn ở chỗ này, không phải tên này gắn GPS lên người anh đấy chứ? Nếu không vì sao luôn chạm mặt nhau vậy?
"Trùng hợp...!ghê..." Lương Đa chưa từng "có duyên" như vậy với ai, giây phút này anh thấy hơi lạ lẫm.
"Bạn cùng phòng của em muốn đi, em cũng đi cùng tụi nó." Tưởng Hàn chỉ chỉ sang mấy nam sinh đang tụ lại nghiên cứu thứ gì đó.
Lương Đa nhìn lướt qua, anh dự định chuồn thật lẹ.
"Còn anh..." Tưởng Hàn ngẩng đầu nhìn, "Có ý đến cầu nhân duyên à?"
"Nhân duyên?" Lương Đa giật nảy mình, "Nhân duyên gì chứ? Anh cầu tài!"
Tưởng Hàn còn tưởng anh ngại ngùng nên cười nói: "Chùa này theo truyền thuyết là nơi cầu duyên linh nhất, nếu anh cầu tài thì chắc đi nhầm nơi rồi."
Hết 06..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...