Lương Đa nhìn thấu tâm cơ nho nhỏ của Tưởng Hàn nên không mắc bẫy, không tiếp miếng của cậu.
Đồng thời Lương Đa đổi nick name của Tưởng Hàn trên Wechat thành: Bé Tưởng ngốc xít.
Tất nhiên Tưởng Hàn biết Lương Đa đang lừa mình, cậu cố tình vứt thẻ sinh viên trên xe Lương Đa mà.
Vấp váp cũng chẳng hề gì, thanh niên là phải có nghị lực, càng thất bại càng dũng cảm, bằng không sẽ giống y như Dương Khiếu Văn, xứng đáng bị thất bại!
Mấy ngày sau hễ Tưởng Hàn rảnh rỗi thì sẽ đến phòng khám của Lương Đa điểm danh, không làm gì khác chỉ dùng chiêu ly trà sữa thứ hai nửa giá, mỗi ngày đưa một ly trà sữa nóng cho bác sĩ Lương xong bất cẩn làm rơi giấy tờ chứng từ.
Qua mấy ngày, các loại giấy tờ chứng từ như thẻ sinh viên, căn cước, thẻ dự thi của Tưởng Hàn rơi hết vào tay Lương Đa, ngoại trừ thẻ ăn vì cậu còn phải đi ăn.
Cứ thế ngày nào Tưởng Hàn cũng chạy đến chỗ của Lương Đa, qua qua lại lại một tuần, Lương Đa không hề dao động, nhưng vì trà sữa nên cân nặng tăng vọt, anh ở nhà tức trợn mắt, quyết định lần sau Tưởng Hàn mà đến nữa chắc chắn sẽ đuổi oắt con ra khỏi cửa.
Nhưng sang một tuần mới, Lương Đa không đợi được bé Tưởng ngốc xít mới.
Bình thường Tưởng Hàn sẽ đến vào buổi chiều không có tiết, nhưng đôi khi cũng khá muộn, vừa khéo chạy đến đưa Lương Đa một ly trà sữa trước khi anh đóng cửa xong quay về làm tiếp việc của mình.
Lương Đa đã nhớ kỹ quy luật, vậy mà buổi trưa tuần trước Tưởng Hàn lại chạy ù đến, còn ăn chực thịt gà của anh.
Lương Đa bụng dạ nhỏ nhen, ghi nhớ món nợ của cậu.
Hôm nay là thứ hai, trước khi ra ngoài Lương Đa xem nên kỵ ngày hôm nay, nên kết thiện duyên rộng rãi, kỵ nạp tiền.
Gì vậy chứ! Lương Đa quyết định bắt đầu từ ngày mai đổi app xem vận may, cái của ngày hôm nay thật sự trái ngược với bản thân anh.
Ngày hôm nay anh kiên quyết không muốn kết thiện duyên rộng rãi, toàn tâm muốn nạp tiền.
Trên đường đến phòng khám, Lương Đa vò đầu suy ngẫm Tưởng Hàn vác xác đến thì nên phát động ngôn ngữ công kích oắt con ấy như thế nào.
Nhưng Tưởng Hàn không đến.
Từ sáng sớm đến tối muộn, Lương Đa chờ đợi trà sữa anh muốn uống.
Ngày hôm nay anh không bận lắm, có tổng cộng ba người đến khám, đúng là không nạp được tiền, nhưng Tưởng Hàn không đến làm anh muốn kết thiện duyên rộng rãi cũng không được.
"Ơ khoan!" Lương Đa chợt nhận ra sai sai, "Vì sao mình phải kết duyên với cậu ta?"
Lương Đa đập bàn, ngồi phịch xuống, bứt rứt không vui nhìn ngoài trời sập tối.
Anh rót tách trà cho mình, nhủ bụng: Lương Đa, mày sắp 30 rồi, mày không thể uống trà sữa mỗi ngày, mày phải dưỡng sinh, uống trà đi.
Trà Long Tỉnh Tây Hồ còn không ngon bằng ly trà sữa kia ư?
Nhưng càng uống càng không có vị, càng uống càng không vui.
Lương Đa mở ngăn kéo, kéo ra là thấy ngay rất nhiều viên kẹo màu xanh và cả mớ giấy tờ chứng từ.
Viên kẹo toàn là Tưởng Hàn mua cho, kẹo Bát Bảo vị nho xanh.
Giấy tờ cũng toàn là của Tưởng Hàn, oắt con dốc hết tâm cơ, nếu có sổ đỏ e rằng ngay cả sổ đỏ cũng đưa cho anh.
Lương Đa ỉu xìu đến 6 giờ mà Tưởng Hàn không đến thật.
Oắt con tính làm gì? Chơi trò lạt mềm buộc chặt với mình?
Anh nghĩ ngợi, quyết định phải kết thiện duyên rộng rãi cho bản thân, trước khi về gọi cho Quản Tiêu: "Giám đốc Quản, có bận gì không?"
Quản Tiêu vừa tan làm, hắn bước ra khỏi văn phòng, đi bộ đến cửa hàng siêu thị nhỏ Trần Bạch Trần mở, "Tìm anh Trần của mày để yêu đương."
"...Đức hạnh!" Lương Đa hỏi, "Đã lâu rồi không tụ tập, đi ăn chung nhé?"
"Không ăn với mày," Quản Tiêu từ chối, "Tối nay ông Trần hấp bánh bao cho tao."
"Xéo đi."
Bác sĩ Lương kết thiện duyên rộng rãi thất bại.
Tâm trạng không tốt, Lương Đa viện lý do hôm nay không được uống trà sữa nên trước khi về vòng qua mua hai ly, không có vụ ly thứ hai nửa giá, anh đã biết Tưởng Hàn gạt mình từ lâu.
Vì ghi nhớ phải kết thiện duyên rộng rãi nên khi Lương Đa đi lấy xe, anh tặng một ly trà sữa cho nhóc bé con của dì Vương kế bên, nhóc béo reo lên: "Bác sĩ Lương đẹp trai nhất!"
Tâm trạng Lương Đa tốt hơn hẳn.
Có lẽ vì con người Lương Đa trước nay luôn tự tin nên đinh ninh thứ hai Tưởng Hàn không đến là do có việc tạm thời, chắc chắn sáng sớm hôm sau sẽ đến quấy rầy anh.
Tiếc rằng không chỉ thứ ba mà thứ tư Tưởng Hàn cũng không đến.
Ba ngày, liệu có phải oắt con ngỏm rồi không?
Lương Đa, người đàn ông từng tự xưng là cốc chủ Tuyệt Tình Cốc, ấy vậy mà lại nhớ nhung bé Tưởng ngốc xít.
Cả buổi chiều thứ tư phòng khám không có bệnh nhân, anh lướt đi lướt lại tường nhà Tưởng Hàn và trang bên Renren của Tưởng Hàn mà chúng không một động tĩnh.
Đừng nói ngỏm thật đó chứ? Lương Đa nghĩ có lẽ mình nên đi phúng viếng.
Nhưng con người Lương Đa hết sức kỳ quặc, rõ ràng nhớ muốn chết mà còn giả vờ không có chuyện gì.
Anh cố chịu đến sáng thứ năm, sau cùng không dằn lòng được lái xe thẳng đến trường Tưởng Hàn, anh đã viện xong lý do —— Đi trễ, không tìm được chỗ đậu.
Hôm nay rét run, Lương Đa mặc áo bành tô vải dạ dày nặng.
Anh bỏ mấy giấy tờ chứng từ của Tưởng Hàn vào trong túi xong xuống xe.
Hơn 9 giờ sáng, nhóm sinh viên phải đi học đã đi học, còn lác đác mấy người đi trên đường hoặc là đi trễ hoặc là đến thư viện tự học.
Anh đi trong sân trường, phát hiện hai hàng cây bên đường đã rụng đầy lá, quả đúng là mùa đông sắp đến.
Lương Đa không hay đi dạo bộ nên không nhớ đường mãi được, đặc biệt là trường của Tưởng Hàn, bên trái một con đường nhỏ bên phải một con đường nhỏ, vốn dĩ anh muốn đến căn tin nhưng mông lung thế nào đi ra tận sân thể dục.
Sân thể dục cũng không có Tưởng Hàn.
Lương Đa trề môi, tóm lấy một sinh viên đi ngang qua hỏi đường đến căn tin, sau đó bước đi trong gió.
Duyên phận, nói đến là đến.
Khi Lương Đa cúi đầu cất bước thì bỗng bị gọi giật lại.
Tưởng Hàn ngỡ mình nhìn lầm, cậu thật sự không ngờ buổi sáng sẽ được nhìn thấy Lương Đa trong trường học.
"Bác sĩ Lương, sao bác sĩ lại ở đây?" Mắt Tưởng Hàn phát sáng.
Lương Đa nghe thấy giọng của Tưởng Hàn thì hơi ngớ ra, chợt căng thẳng như làm chuyện xấu mà bị bắt gặp.
Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, cực kỳ hi vọng Tưởng Hàn có thể hiểu không phải do anh cố ý đến gặp cậu mà chỉ là trùng hợp đi ngang qua, trùng hợp thôi!
Nhưng anh còn chưa kịp giải thích thì thiếu chút nữa không nhận ra người trước mặt là bé Tưởng ngốc xít.
Đây là Tưởng Hàn ư?
Râu ria xồm xoàm, tóc cũng bù xù.
Nửa đêm đào đất bị lôi lên hay là bị người khác bắt cóc mới thoát được?
"Tạo hình của em là sao đây?" Trên đầu Lương Đa đầy dấu chấm hỏi, "Cosplay? Cos ai vậy?"
Tưởng Hàn cười lúng túng, cậu nắm tóc: "Tóc dài mà em không cắt."
Cả hai đã ba ngày không gặp, ba ngày trước Tưởng Hàn còn là một thanh niên tuy tóc dài nhưng vẫn còn ra dáng ra hình, còn bây giờ tạo hình này không khác nào đàn ông sống bờ sống bụi.
"Rốt cuộc em đã làm gì?" Lương Đa thấy cậu như thế này thì chắc mẩm cu cậu có chuyện gì đó.
"Đi theo người hướng dẫn làm bài tập," Tưởng Hàn trả lời, "Bị tóm tạm thời, không kịp báo với anh."
"Ồ..." Hóa ra là bận làm việc chính đáng.
Tâm trạng xám xịt của Lương Đa bất ngờ chuyển thành trời trong mây trắng, thoải mái nhẹ nhàng.
Tuyệt đối không phải vì ta muốn gặp mi!
Lương Đa thầm nhủ: Sở dĩ có tâm trạng như thế là vì mình không cam lòng!
Trước đó Tưởng Hàn niềm nở ân cần với mình mà bỗng dưng không ngó ngàng mình, mình không cam lòng thôi.
Nhưng bản thân anh cũng biết đây chẳng qua là lý sự cùn vụng về, chính anh biết rõ trong lòng mình có chuyện gì.
"Này," Tưởng Hàn vẫn khó tin, "Sao bác sĩ đến đây?"
Đến thăm em à?
Nhớ em?
Tưởng Hàn bắt đầu lâng lâng.
Thật ra vốn dĩ Tưởng Hàn đã khá lâng lâng, mấy ngày nay bị người hướng dẫn tóm đi làm luận, mỗi ngày trung bình chỉ ngủ ba tiếng, thiếu ngủ mệt mỏi, không biết đã chết bao nhiêu tế bào não, không tắm rửa, không gội đầu bẩn muốn chết, nhưng rất siêng rửa mặt do buồn ngủ, cần dùng nước lạnh rửa mặt giữ mình tỉnh táo.
Đang sống trong áp lực cao tột độ mà bỗng dưng được thả lỏng thì đều sẽ có phần không thích ứng được, ban nãy gần như là Tưởng Hàn lâng lâng phiêu diêu về ký túc xá.
"Hôm nay anh đi muộn," Lương Đa mặt dày nói, "Gần phòng khám không có chỗ đậu xe nên đành lái xe vào trường bọn em."
Tưởng Hàn nhìn anh: "Nhưng chỗ này cách bãi đậu xe rất xa."
Lương Đa hơi ngập ngừng: "Anh...!Anh muốn đi ra ngoài nhưng bị lạc đường."
Tưởng Hàn nhìn anh cười: "Bác sĩ nói dối."
Người ngốc cũng biết anh đang nói dối.
Từ bãi đậu xe đi về trước là ra cổng lớn, sao có thể làm nai vàng chạy loạn được.
Tưởng Hàn đoán chắc Lương Đa đến tìm mình nên hỏi: "Bác sĩ ăn chưa? Em mời bác sĩ ăn sáng."
"Đúng là chưa ăn." Lương Đa nói ra vẻ, "Thấy em có thành ý, anh miễn cưỡng nhận lời."
Tưởng Hàn cười mà trông ngốc đột xuất, vui mừng hớn hở dẫn bác sĩ Lương đã mấy ngày không gặp đến căn tin.
"Bây giờ em như thế này quá xấu." Lương Đa không kìm lòng được cà khịa, "Sao anh lại quen người như em nhỉ?"
"Bác sĩ không thấy rất quyến rũ sao?" Tưởng Hàn xoa râu lún phún ở cằm, "Bạn bè ai cũng nói em như thế này trông đặc biệt nam tính."
"Thôi đi, bạn em đang hãm hại em đó, em ngây thơ ghê, gì cũng tin." Lương Đa nói, "Lát nữa ăn uống xong thì mau về cạo râu đi, tóc cũng nên cắt."
Tưởng Hàn ngoan ngoãn gật đầu, luôn miệng nói đúng.
"Chốc nữa em về phòng ký túc xá cắt tóc."
"Hả?" Lương Đa vừa húp một hớp cháo, cảm thán cháo kê của trường này khá ngon, "Em tự cắt?"
"Vâng, bây giờ ngoài kia cắt tóc đắt quá, sinh viên nghèo như em không cắt nổi."
"Cắt tóc thì có thể mất bao nhiêu tiền? Em bớt mua mấy ly trà sữa là tiết kiệm được rồi."
Tưởng Hàn nhìn anh cười, lúc nói chuyện có thể nói là ánh mắt rất chân thành: "Những thứ khác có thể tiết kiệm, trà sữa thì không."
Lương Đa bị cậu nhìn chăm chú thì hoảng hốt tim đánh lô tô, anh không hiểu mình hoảng cái gì.
"Em thèm chết kệ em." Lương Đa khuyên, "Nhưng thứ đó không lành mạnh, vả lại uống nhiều sẽ mập."
"Bác sĩ có mập không?"
"Mập 1,75kg." Nhắc đến chuyện này là tức lồng ngực!
"Tốt lắm." Tưởng Hàn nói, "Bác sĩ gầy quá, bây giờ tăng mỡ lập thu, mùa đông sẽ ấm áp."
(*) Tăng mỡ lập thu (Nguyên văn - 贴秋膘): Trái với lập hạ, thời tiết oi bức khiến người ta không có hứng ăn uống, gây sụt cân thì qua lập thu, phải ăn bù thịt mỡ để bồi bổ cơ thể.
"Anh không muốn, anh muốn đẹp trai." Lương Đa lên tiếng, "Anh bỏ trà sữa."
"Trước đó bác sĩ còn nói bỏ bữa sáng."
"Bớt cãi lý với anh!" Lương Đa cảnh cáo, "Tính tình anh cực tệ."
Tưởng Hàn cười nhìn Lương Đa, cười đến mức Lương Đa né tránh tầm mắt.
"Bác sĩ Lương."
"Gì?"
"Vì sao bác sĩ không dám nhìn thẳng vào mắt em?"
Lương Đa bất ngờ ngước mắt nhìn cậu, gằn từng chữ: "Vì vành mắt thâm quầng của em xấu xúc phạm anh!"
Hết 35..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...