Việc trả hồn tiến hành rất thuận lợi, Thẩm Mộng Tịch sau khi tỉnh dậy mê mang một hồi, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía gối đầu.
Mèo trắng nhỏ vẫn duy trì nằm tư thế nghiêng trên giường, đôi mắt nhắm lại, giống như là đang ngủ vậy. Cô vươn ra ngón tay ra đưa đến trước mũi nó, ánh mắt mở to vài giây, sau đó ảm đạm buông tay xuống, ôm mèo nhỏ vào trong ngực.
Sầm Nguyệt Bạch dọn dẹp bùa chú còn dư lại, thản nhiên nói rằng, “Trước khi em nhập vào thì thân thể nó đã chết rồi.”
“Em biết.” Thẩm Mộng Tịch vuốt ve thân thể mèo nhỏ, hít hít mũi, “Em chỉ là ……”
Tô Dục đưa khăn tay qua, ngốc vụng an ủi, “Em đừng khóc, lát nữa chúng ta sẽ an táng nó thật tốt, nếu em thích mèo, anh sẽ mua cho em …….”
“Em mới không cần mèo của anh mua …….” Thẩm Mộng Tịch nhận khăn tay lau nước mắt, trừng mắt với Tô Dục rồi nhìn về phía Diệp Chi Châu, “Anh hai, cám ơn anh.” Nói xong nhìn về phía Sầm Nguyệt Bạch, dừng một chút, nhỏ giọng nói, “Cũng cám ơn anh …… chị dâu.”
Thẩm Tử Hạ thấy sự tình thuận lợi chuẩn bị uống miếng nước giảm bớt cảm xúc nghe vậy trực tiếp phun ra, động tác thu lá bùa của Sầm Nguyệt Bạch dừng lại, nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu. Diệp Chi Châu cũng ngẩn người, sau đó vô cùng đắc ý liếc Sầm Nguyệt Bạch một cái, tiến lên vỗ vai Thẩm Mộng Tịch, “Làm tốt lắm, Mộng Tịch!”
Thẩm Mộng Tịch nhếch môi ngượng ngùng mỉm cười.
Tô Dục nhìn bàn tay Diệp Chi Châu khoát lên vai Thẩm Mộng Tịch, trong lòng bốc dấm chua, nhưng bất hạnh thay là thân phận lúc này danh không chính ngôn không thuận, chỉ có thể đau khổ cắn khăn tay ở trong lòng.
Thẩm Tử Hạ hít sâu một hơi, xoay người đi ra cửa phòng bệnh. Cứ như vậy đi, rất tốt.
Ngày hôm sau hai anh em làm thủ tục xuất viện, sau khi về nhà dàn xếp xong, Diệp Chi Châu liền đi tới cục cảnh sát.
Tinh thần của Chương Lâm cùng Tào Du vô cùng uể oải, thấy cậu tiến vào chỉ thản nhiên nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt.
“Tôi có thể nói em tôi huỷ bỏ đơn kiện các người.” Cậu ngồi đối diện với hai người, đi thẳng vào vấn đề nói ra điều kiện, “Nhưng tôi có yêu cầu, về sau hai người không được quấy rầy em tôi nữa, mặt khác, đêm nay theo tôi đến một nơi.”
Chương Lâm cùng Tào Du liếc nhau, sau khi giao lưu mắt một phen, Chương Lâm trả lời, “Điều thứ nhất chúng tôi đáp ứng, về phần điều thứ hai ……. Chúng tôi nhất định phải biết cậu muốn dẫn chúng tôi tới chỗ nào.”
“Được.” Diệp Chi Châu vô cùng dễ nói chuyện gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một tờ quảng cáo để ở trước mặt hai người, “Ở thành nam mới mở một clubhouse, bên trong có một quán bar bí mật, nghe nói hai người vẫn luôn muốn tới tìm hiểu, tôi là người tốt bụng, nên chuẩn bị mang hai người đi trải nghiệm. Yên tâm, bảo đảm hai người đi thế nào sẽ về thế đó, sẽ không thiếu một sợi lông nào cả.”
Hai người nhìn tờ giấy quảng cáo, lần thứ hai liếc nhau, không chút do dự đáp ứng yêu cầu của cậu. Chỉ là đi quán bar thôi mà, nếu đối phương đã cam đoan, bọn họ sẽ đi, dù sao bọn họ là hai đại nam nhân cũng không sợ ăn thiệt.
Đêm đó, Diệp Chi Châu ném hai người vào quán bar kia, để cho bọn họ nhìn tận mắt mấy tiết mục tình cảm nam nam mãnh liệt. Không sai, quán bar bí ẩn kia chính là bar gay, định kỳ sẽ tổ chức một buổi biểu diễn tương đối lớn cùng hoạt động yêu đương tại hiện trường, đêm nay vừa lúc là ngày tổ chức hoạt động yêu đương. Hai tên thẳng nam Chương Lâm cùng Tào Du đi vào, nghĩ cũng biết sẽ phải bị chấn động tinh thần như thế nào rồi.
Ba tiếng sau, sắc mặt hai người trắng bệch đi ra khỏi quán bar, quần áo trên người hỗn loạn, có lẽ là bị khách nhân bên trong quán bar nhiệt tình đùa giỡn.
Diệp Chi Châu tựa vào trên xe cười cười nghênh đón bọn họ, ôn hòa hỏi, “Cảm giác thế nào?”
“Cậu dám mang bọn tôi đến địa phương quỷ quái này!” Chương Lâm nổi giận đầu tiên, xông lên kéo áo cậu muốn đánh, “Mẹ nó! Hồi nãy thiếu chút nữa là tôi bị một tên đàn ông cường! Hắn cư nhiên dám chuốc rượu tôi!”
Diệp Chi Châu ngăn tay hắn lại, cười lạnh một tiếng, “Đây chẳng phải là chuyện anh đã từng muốn làm với em tôi sao?”
Lời còn lại của Chương Lâm nghẹn lại, vẻ mặt Tào Du vặn vẹo, thần sắc trong mắt đổi tới đổi lui, cuối cùng cái gì cũng không nói, bình tĩnh trầm mặc mở cửa xe ngồi lên.
“Cái này không giống!” Chương Lâm rốt cục nghẹn ra một câu phản bác.
“Không giống chỗ nào?” Diệp Chi Châu nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng hỏi ngược lại, “Uống rượu sau đó thừa dịp người ta uống say liền kéo lên giường, cái này không giống với cách làm của anh sao? Như thế nào, lúc phát sinh trên người của mình thì cảm thấy phẫn nộ, vậy lúc phát sinh ở trên người của người khác thì sao, không lẽ anh lại cảm thấy đối phương là xứng đáng, là cam tâm tình nguyện bị anh chiếm tiện nghi hả? Anh là người, còn người khác thì không phải à?”
“Dù sao cũng không giống! Làm gì có người khác, không phải là cậu không quan tâm em cậu sao! Kỳ thật tôi không có ý gì với em cậu cả! Hoàn toàn là bởi vì Phạm Lãng ……..” Chương Lâm nói đến một nửa thì ngừng, biểu tình đổi rồi đổi, phiền não ngồi lên xe gầm nhẹ, “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, tôi biết trước kia tôi là cầm thú không phải là người! Về sau sẽ không như vậy nữa được chưa!”
Diệp Chi Châu hạ cửa xe xuống, từ trong túi lấy ảnh của Phạm Lãng đưa đến trước mặt hai người, lộ ra tinh thần lực bao bọc bọn họ, chậm rãi nói, “Tôi biết trước đó linh hồn Phạm Lãng ở trong thân thể em tôi, hai người nói hai người có ý tưởng với em tôi là bởi vì Phạm Lãng, như vậy hiện tại, hai người nhìn bức ảnh này đi, tưởng tượng cảnhphát sinh quan hệ với hắn …… Nói cho tôi biết, hai người thật sự muốn cùng Phạm Lãng phát sinh cái gì đó sao?” Cãi nhau không phải là mục đích của cậu, tư tưởng hai phú nhị đại này nhất thời không thể đổi được, lấy hồn kỳ mới là trọng điểm.
Trong đầu không tự giác bật ra những hình ảnh trong quán bar, sau đó những hình ảnh kia lại biến thành chính mình và Phạm Lãng ……. Vẻ mặt của Chương Lâm cùng Tào Du vặn vẹo, rối rít quay đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, nhăn mặt mím môi, dáng vẻ như bị ghê tởm lắm.
[Tỷ lệ yêu nhau của Chương Lâm, Tào Du cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ 5 và 6, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Chỉ mới kích thích một chút lại lấy được hai hồn kỳ, xem ra hành trình đến quán bar của hai người này quả thật rất phấn khích. Diệp Chi Châu vừa lòng tắt nhắc nhở của hệ thống, từ bi thu hồi tinh thần lực.
Hình ảnh trong đầu dần dần biến mất, Chương Lâm an ổn cảm giác ghê tởm nổi lên ở trong lòng xong vội vàng rống lớn, “Chúng tôi cùng Phạm Lãng chính là anh em, là anh em! Tôi hiểu rồi! Chúng tôi sai rồi! Về sau chúng tôi sẽ cố gắng làm người! Thẩm Tử Hào, cậu đủ ác!”
Tào Du lau mặt, môi giật giật, thấp giọng nói rằng, “Mẹ của tôi nói đúng, những năm qua tôi thật là hồ đồ ……”
Diệp Chi Châu quay đầu lại khởi động ô tô, trả lời, “Hai người hiểu được thì tốt, người tốt sẽ được báo đáp, người xấu sẽ bị thăng thiên, về sau đừng nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi con gái người ta nữa, làm một người đàn ông tốt rất khó sao? Hơn nữa thẳng nam thì cứ làm thẳng nam đi,đừng tùy tiện cong loạn, làm rối người khác.”
Chương Lâm đấm vào lưng ghế, thấp giọng mắng vài tiếng sau đó ở trong lòng thề về sau không bao giờ chọc tới người Thẩm gia nữa.
Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.
Lúc nửa đêm Sầm Nguyệt Bạch dẫn Diệp Chi Châu đi đến chỗ Phạm Lãng xảy ra tai nạn.
“Chính là nơi này.” Sầm Nguyệt Bạch dùng đèn pin rọi xung quanh, vo lá bùa trong tay rồi thổi đi, quan sát hướng đi của tro tàn, sau đó xoay người chuyển đèn pin về rừng cây nhỏ ở ven đường, “Thi thể ở hướng kia. Từ dấu vết đấu pháp trước đó, hồn phách xâm lấn kia là bị đấu pháp làm thức tỉnh, sau đó có ý thức nhập vào trong cơ thể Phạm Lãng đúng lúc xảy ra tai nạn ở đây, chờ tới bệnh viện rồi mới có ý đồ dung hồn.”
Diệp Chi Châu mở ra công năng quét hình của hệ thống quét chung quanh, khẽ nhíu mày, “Vậy tại sao linh hồn Phạm Lãng lại nhập vào cơ thể Mộng Tịch?”
“Bởi vì linh hồn xâm lấn làm sai thuật pháp, chắc hắn không phải là người trong huyền môn.” Sầm Nguyệt Bạch tắt đèn pin, lấy ra tơ hồng cùng mấy xâu tiền đồng điều khiển vài cái, ngửa đầu quan sát bầu trời, “Thuật dung hồn cùng thuật dời hồn hơi giống nhau, người mới nhập môn hoặc là học lén không có sư phụ chỉ bảo rất dễ dàng tính sai, lệ khí của linh hồn xâm lấn rất nặng không thể luân hồi, vốn đang dần dần mất đi ý thức tiêu tán với thiên địa, lại âm kém dương sai bị người giết hắn chôn ở nơi dưỡng âm này, ngược lại càng làm cho hắn mạnh thêm.”
Nơi dưỡng âm? Diệp Chi Châu nhìn cảnh sắc hoang vắng bốn phía, nhịn không được xoa xoa cánh tay.
Sầm Nguyệt Bạch thấy thế thu hồi đồng tiền tiến lên cầm lấy tay cậu, dẫn cậu tới chỗ chôn thi thể, “Dung hồn biến thành dời hồn, vì không để cho mình tiêu tán, trước khi dung hồn lại lần nữa hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để trốn tránh. Bởi vì đã thi thuật qua một lần, cho nên đối tượng dung hồn chỉ có thể là Phạm Lãng, nếu lúc ấy anh có thể phát hiện ra điểm này, ngồi ôm cây đợi thỏ bắt hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ tiếc …….”
Nghĩ biện pháp trốn tránh? Đối phương là một hồn phách thì có thể trốn đi đâu chứ? Hơn nữa không phải Doãn Phi Vũ có thể nhìn thấy màu sắc linh hồn sao, cớ gì trước giờ vẫn không phát hiện ra hắn?
Giống như nhìn ra nghi ngờ của cậu, Sầm Nguyệt Bạch nhéo nhéo tay cậu, thản nhiên nói vài chữ, “Nhà xác.”
Diệp Chi Châu sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ. Nhà xác là nơi có nhiều hồn phách, có âm khí nặng nhất bệnh viện, một linh hồn bên ngoài trốn ở đó quả thật rất dễ dàng. Cho nên trong kịch bản, năm năm kia khi linh hồn Phạm Lãng chưa về thì hồn phách xâm lấn vẫn luôn ở trong nhà xác bệnh viện sao?
“Chính là chỗ này.” Sầm Nguyệt Bạch dừng trước một sườn núi, chỉ chỉ sơn động nhỏ bị tảng đá che lại, “Thi thể chắc hẳn ở dưới tảng đá này.”
Diệp Chi Châu dùng hệ thống quét qua tảng đá, quả nhiên kiểm tra ra được dấu vết của xương người.
“Báo cảnh sát không?” Sầm Nguyệt Bạch kéo cậu xoay người lại, không cho cậu tiếp tục nhìn nơi chôn thi thể.
“Đợi mấy ngày nữa rồi hãy báo.” Cậu lắc đầu, “Em vẫn còn chưa rõ một số chuyện.” Doãn Phi Vũ nói linh hồn Phạm Lãng đang dần dần biến đen, từ đó có thể thấy hồn phách xâm lấn kia phải là màu đen, mà màu đen đại biểu cho đại ác, nhưng từ những tư liệu cậu tra được, khi còn sống hình như hồn phách này cũng không có làm chuyện xấu gì, chỉ có một lần duy nhất là có ý tưởng muốn giết đại tiểu thư nhưng lại bị giết ngược lại.
Sầm Nguyệt Bạch gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dẫn cậu quay trở về, “Anh đã bày ra pháp trận ngăn chặn ở bên ngoài phòng bệnh Phạm Lãng, hồn phách xâm lấn kia đã bị vây khóa ở trong đó, về phần tiến độ dung hồn ……. Màu sắc hồn phách của Phạm Lãng cũng không tinh khiết, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Diệp Chi Châu nghe vậy trong lòng trầm trầm, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc. Trong kịch bản, quá trình dung hồn của nhân vật chính ước chừng phải hơn hai mươi năm, sao hiện giờ lại …….
Trong lòng có chuyện, cho nên cậu cũng không có chú ý tới động tác nhỏ khi lái xe của Sầm Nguyệt Bạch, cho đến khi ô tô dừng ở trước một biệt thự, cậu mới hậu tri hậu giác hồi thần, ngơ ngác hỏi, “Đây là đâu?”
“Là phòng cưới sư phụ chuẩn bị cho anh.” Sầm Nguyệt Bạch giúp cậu tháo dây an toàn, sau đó xoay người xuống xe vòng qua đầu xe mở cửa cho cậu, cúi người nhìn cậu, “Về sau nơi này cũng chính là nhà của chúng ta, muốn vào xem với anh không?”
Tuy biết sau khi đi vào khẳng định sẽ phát sinh chuyện không hài hòa, nhưng mặc kệ nó, dáng vẻ người yêu chống cửa xe rủ mắt nhìn cậu quả thực soái đến mức làm người khác hít thở không thông, không đẩy ngã thì không phải là người!
“Xem chứ.” Cậu không hề rụt rè xuống xe, ánh mắt đảo qua hạ thân anh, “Nghe nói trước khi tìm được người trong định mệnh thì anh không được phá thân đồng dương, vậy giờ thì sao?”
Sầm Nguyệt Bạch cười khẽ ra tiếng, nắm lấy tay cậu, “Sẽ thuộc về em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...