Cậu rút cây trâm trên đầu xuống, tháo vòng tay ra, rốt cục cảm thấy thoải mái hơn một ít, lần thứ hai nhìn về tư liệu hệ thống.
Nhân vật chính cũng không ở tình trạng khỏe mạnh khi được Khang Nhuận trộm đi, hắn bị trúng độc, nhưng hắn giấu mọi người không nói ra. Độc kia rất cổ quái, đối với thân thể không có ảnh hưởng gì, nhưng lại chậm rãi hủy hình dáng người trúng độc. Nhân vật chính sợ bọn Khang Nhuận lo lắng, cả ngày mang mũ che khuất mặt, không cho người khác thấy được diện mạo thật của mình. Bọn Khang Nhuận cho rằng hắn bị Thân Đình Uy khi dễ tâm tình không tốt không muốn gặp người nên không hỏi nhiều, chỉ kiên nhẫn an ủi hắn.
Sau khi chọn nơi ẩn cư xong, độc tính trong cơ thể nhân vật chính càng ngày càng nặng, dần dần ảnh hưởng đến dung mạo, ngay cả tính cách cũng biến đổi không giống với trước kia. Cuối cùng bọn Khang Nhuận ý thức được bất thường, sau khi bàn bạc với nhau liền tụ lại cùng nhân vật chính thẳng thắn nói chuyện một lần. Lúc này nhân vật chính mới nói thật, bỏ mũ cùng khăn che mặt xuống, cũng tỏ vẻ sẽ không ép buộc bọn họ, người nào không tiếp thu có thể lựa chọn rời đi. Nhóm nam chủ kinh hãi, sau đó nhốn nháo tỏ vẻ sẽ không rời bỏ hắn, bọn họ đối với hắn là yêu đến biển cạn đá mòn không bao giờ thay đổi.
Khang Nhuận vì nhân vật chính tìm được một viên thuốc giải bách độc, sau khi nhân vật chính uống xong, tuy rằng dung mạo không thể phục hồi như trước nữa nhưng không cần lo lắng tới tính mạng, rốt cuộc cũng yên tâm cùng nhóm nam chủ sống cuộc sống hạnh phúc, nhóm nam chủ đối với hắn càng thêm tri kỷ bao dung hơn lúc trước.
Cuộc sống giống như bắt đầu ổn định an nhàn, nhưng chỉ là giống như thôi. Ái nhân bị Thân Đình Uy hạ độc hại thành như vậy, trong lòng nhóm nam chủ sao lại không hận, sau khi dỗ dành nhân vật chính xong, bọn họ bắt đầu thay phiên nhau lén trở về kinh thành, bố trí thế lực chuẩn bị tìm cơ hội giết chết Thân Đình Uy.
Vì thế, Thân Đình Uy bị mất vợ bắt đầu đi đường thì bị chậu hoa rớt trúng, kỵ mã thì đạp phải đinh, xuất môn uống rượu thì bị giang hồ tranh đấu liên lụy tới. Cuối cùng đến cực hạn, y dứt khoát thu dọn đồ đạc trở về biên quan.
Nửa năm sau, chiến sự ở biên quan căng thẳng, dưới sự an bài tỉ mỉ của bọn Khang Nhuận, Thân Đình Uy trúng phải bẫy của quân địch và bị giết chết. Nhóm nam chủ công thành lui thân, trở lại bên người nhân vật chính bắt đầu cuộc sống ẩn cư chân chính.
Sau khi Thân Đình Uy chết, thế lực biên quan vốn cân bằng lại biến thành nghiêng về một phía, địch quốc nhanh chóng đột phá phòng tuyến đánh vào Hoa quốc, xông thẳng đến kinh thành.
Khi nhân vật chính sinh đứa con thứ nhất, Hoa quốc mất đi hơn phân nửa thành trì; khi nhân vật chính sinh đứa con thứ hai, Hoa quốc bị diệt; khi nhân vật chính sinh đứa con thứ ba, Hoa quốc đã biến thành hoa viên của quốc gia khác; khi nhân vật chính sinh đứa con thứ tư, đứa con duy nhất còn lại của hoàng thất Hoa quốc bắt đầu con đường phục quốc.
Lúc này bốn vị nam chủ nhân sinh viên mãn mới có tâm tư chú ý tới biến hóa bên ngoài, khi biết được quốc gia đã bị diệt và người nhà hơn phân nửa đã qua đời, bọn họ đầu tiên là khiếp sợ bi phẫn, sau đó dứt khoát gia nhập đội ngũ phục quốc.
Hơn hai mươi năm sau, người Hoa rốt cục đoạt lại đất nước bị địch quốc cướp đi hơn hai mươi năm, nhưng đáng tiếc là, đứa con còn lại của hoàng thất dẫn dắt bọn họ hoàn thành xong mục tiêu vĩ đại đăng cơ không bao lâu sau thì bị bệnh qua đời, vả lại một đứa con nối dòng cũng không lưu lại. Các đại thần nhốn nháo một lúc sau thì nhìn trúng người duy nhất có quan hệ huyết mạch với hoàng thất là Triển Học Mịch, muốn để hắn thượng vị. Triển Học Mịch không muốn, nhưng lại bị nhân vật chính thuyết phục.
Sau khi Triển Học Mịch đăng cơ thì phong nhân vật chính làm Quân hậu, vả lại cự tuyệt mở rộng hậu cung, cũng phong bốn đứa con của nhân vật chính làm hoàng tử. Các đại thần đối với việc này thì kín đáo phê bình, nhưng bởi vì kiêng kị thế lực cùng thủ đoạn thiết huyết của mấy vị nam chủ nên giận mà không dám nói, chỉ có thể đặt tất cả bất mãn ở đáy lòng.
Lại thêm vài chục năm, nhóm nam chủ lục tục qua đời, nhân vật chính mệnh dài chọn một đứa con trai đẩy lên đế vị, bắt đầu buông rèm chấp chính. Lại thêm vài năm trôi qua, Hoa quốc từ phồn thịnh dần dần suy bại, cho đến khi lâm vào nguy cơ bị diệt quốc lần nữa.
Trước một ngày địch quốc đánh vào hoàng thành, nhân vật chính sống hết thọ mệnh. Hoàng đế bị hắn áp chế nhiều năm qua loa mai táng hắn rồi mang theo tâm phúc chạy trốn, tính toán học tập tổ tiên hành trình phục quốc lần nữa. Nhưng lần này tâm tư của địch quốc đã lớn hơn, không dùng lại chính sách dụ dỗ như mấy chục năm trước, mà là sau khi lấy được Hoa quốc thì bắt đầu tàn bạo thi hành chính sách thanh sạch chủng tộc.
Hoa quốc biến thành địa ngục nhân gian, hoàng đế cùng tâm phúc thấy mà giận dữ, từ bỏ ý tưởng trốn tránh nghỉ ngơi dưỡng sức, mang theo tư binh cùng một bộ phận người Hoa vẫn còn tâm huyết trộm lẻn vào địch quốc, bắt đầu từ thôn trang nhỏ đấu tranh trở lại!
Cứ như thế, cừu hận giữa hai nước càng lúc càng lớn, cuối cùng phát triển đến tình cảnh không chết không ngừng. Hai nước lâm vào hỗn loạn, các quốc gia khác thấy thế vội vàng nhân cơ hội đánh vào, vì vậy thế chiến bùng nổ. Lại thêm mấy chục năm, các quốc gia không ngừng ban bố thi hành chính sách thanh sạch rốt cuộc game over.
Chữ viết trên màn ảnh ngừng hiện ra, Diệp Chi Châu nhịn không được nhéo bắp đùi của mình. Thế giới này thật sự là …… Hoàn toàn không biết nên hình dung như thế nào nữa ……
Bên ngoài đột nhiên truyền đến một ít tiếng vang, cậu đứng dậy mở cửa, chỉ thấy một nam tử trung niên vóc dáng nhỏ nhắn đang trèo lên một cái thang, trong tay cầm một thực hạp.
Đúng vậy, là cái thang. Các lâu cậu đang ở cư nhiên là treo lơ lửng trên bầu trời, cách mặt đất khoảng ba bốn mét, không có cầu thang, từ trên xuống dưới chỉ có một dựa vào cái thang này.
Sau khi cậu nhìn rõ tình cảnh thì hít một hơi lạnh, cho nên các lâu lơ lửng này kỳ thật là nhà tù trên không trung đúng không?
Nam tử trung niên kia trèo a trèo lên đây, sau đó lãnh đạm liếc cậu một cái, để thực hạp ở bên chân cậu, lạnh lùng nói, “Thiếu phu nhân, ta khuyên ngươi vẫn nên thức thời một chút, không cần tìm cái chết nữa, thiếu gia sẽ không tới gặp ngươi đâu. Ngươi chỉ là một thứ tử gả thay cho người khác, còn dám vọng tưởng làm Thiếu nãi nãi chính thức của Thân gia, hừ, nằm mơ giữa ban ngày!” Nói xong trợn trắng mắt một cái, lại vịn thang trèo xuống, sau đó lấy cái thang, ngâm nga rời đi.
Lúc này tâm tình của Diệp Chi Châu chỉ có thể dùng cụm từ ngũ lôi oanh đỉnh để hình dung.
“Thông Thiên ….. Mày nói thân thể tao đang dùng tên là gì?”
[Trâu Tình.]
“Vậy người mới vừa rồi nói là có ý gì?!” Gả thay? Thiếu nãi nãi Thân gia? Đây không phải là thiết lập giành cho nhân vật chính Trâu Thanh sao?
Màn ảnh lóe lóe, tựa hồ đang kiểm tra tư liệu, sau đó dòng chữ mới xuất hiện, [Hệ thống đã cung cấp đầy đủ tư liệu, xin tin tưởng hệ thống.]
Lời giải thích quen thuộc cỡ nào chứ ….. Cậu vuốt mặt, vừa định hỏi tiếp, lại không cẩn thận đạp phải vạt áo trường bào, động tác ổn định thân thể lại quá lớn, nên trực tiếp đá thực hạp từ trên bàn xuống dưới.
Loảng xoảng!
Thực hạp cùng chéb dĩa đồ ăn bên trong vỡ nát, thanh âm vỡ vụn chói tai bị phóng đại vô hạn, đâm vào nhân tâm một trận kinh hoàng. Nam tử trung niên kia vội vã đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy đồ ăn loạn thất bát tao trên mặt đất thì hét lên một tiếng, ngửa đầu nhìn Diệp Chi Châu đang cúi xuống tức giận mắng, “Trâu Thanh! Ngươi không cần quá phận! Đập phá đồ vật thì coi là bản lĩnh gì! Ta sẽ đi bẩm báo lão phu nhân để cho ngài đuổi ngươi đi, đến lúc đó để coi ngươi còn dằn vặt như thế nào!”
Nam tử trung niên dọn dẹp qua loa rồi nổi giận đùng đùng rời đi, Diệp Chi Châu xé vạt áo trường bào, trực tiếp ngồi dưới đất, lẳng lặng sâu kín hỏi, “Thông Thiên, vừa rồi vì sao người nọ gọi tao là Trâu Thanh?”
[Hệ thống đã cung cấp đầy đủ tư liệu rồi.]
“…….”
Trong không khí còn lưu lại mùi hương của đồ ăn, cậu hít hít cái mũi, sau đó từ trong không gian lấy một túi bánh mì nhỏ giải quyết vấn đề đói khát, bắt đầu cẩn thận xem tư liệu.
Cậu xem tuyến thời gian trước, thấy kịch bản đã phát triển đến đoạn Trâu Thanh gả thay đã được nửa năm, nhíu mày xoa cằm. Vô luận nhìn từ phương diện nào, tình cảnh lúc này của mình đều không giống như Trâu Tình bị đưa đến nông thôn giấu đi, ngược lại càng giống như Trâu Thanh bị Thân gia nhốt trong tiểu viện hẻo lánh, nhưng hệ thống tuyệt đối không có khả năng phạm phải sai lầm sơ cấp là đưa sai thân thể như thế ….. Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải là gả thay sao? Nhưng tình huống bây giờ lại giống như Trâu Tình dùng tên ca ca gả lại đây thế?
…… Chẳng lẽ tư liệu lại có bug?
[Tư liệu không có sai lầm, xin tin tưởng hệ thống.]
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Cậu nhìn màn ảnh, mày càng nhăn chặt hơn. Nếu tư liệu không có vấn đề, vậy …… Trong đầu đột nhiên hiện lên thế giới của Tư Hàn, trong lòng cậu nhảy dựng, bóp bóp trán.
Không thể nào, chẳng lẽ lại là một tuồng ly miêu đổi thái tử sao?
Vội vàng lật lại tư liệu xem xét cẩn thận, chỉ vừa đọc thôi cậu liền phát hiện được manh mối. Trâu Thanh cùng Trâu Tình lúc bốn tuổi đã từng bị bệnh đậu mùa, Trâu lão thái thái lo lắng bị lây bệnh nên không để ý con dâu ngăn trở đưa hai đứa trẻ đến thôn trang hai năm, chờ bọn trẻ triệt để tốt lên mới đón trở lại kinh thành. Mà trong lúc đó, hai đứa trẻ vẫn luôn được Đào Đông chăm sóc.
Hai năm sau, hai người về kinh, Trâu Tình điềm đạm nhu thuận biến thành nhõng nhẽo ương ngạnh, mà Trâu Thanh vốn hoạt bát hiếu động lại bắt đầu ít nói, còn thêm ngơ ngác không nhận biết được người khác.
Không nhận biết được …… Trong lòng cậu trầm trầm. Thời gian hai năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, nhưng nếu muốn đổi con, vậy vấn đề dung mạo phải giải quyết như thế nào?
Cậu tắt tư liệu đứng dậy đi vào bên trong các lâu, đứng trước gương trang điểm. Rõ ràng trong cái gương nhỏ là một khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, nhưng trước cái gương trang điểm cao tới nửa người này lại biến thành một khuôn mặt bình thường. Mà trong miêu tả của hệ thống, Trâu Tình chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành ….. Cậu lấy cái gương nhỏ ra soi soi, sau đó lại gặp được khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ kia.
Hai cái gương, hai dáng vẻ.
Cậu bỏ cái gương nhỏ xuống, sờ sờ khuôn mặt cũng không thấy có cảm xúc bất thường gì, đành hỏi, “Thông Thiên, rốt cuộc là mày có vấn đề hay là khuôn mặt của thân thể này có vấn đề?”
Cái gương nhỏ rung lên, tựa hồ đối với nghi ngờ của cậu hết sức bất mãn, màn ảnh lập tức hiện ra, xổ ra vài chữ cực lớn, [Sau khi hệ thống thăng cấp, mặt kính sẽ tự có chức năng chiếu yêu, có thể xuyên thấu tất cả dấu hiệu giả tạo.]
Vậy khuôn mặt bình thường kia là giả tạo? Nhưng cậu căn bản sờ không ra bất thường gì!
“Quét thân thể này cho tao đi.”
Màn ảnh biến mất, biến thành cột sáng quét qua người cậu, sau đó thoáng dừng lại trên mặt cậu, màn ảnh hiện ra, [Thân thể khỏe mạnh, năng lực sinh dục tốt, khuôn mặt có độc vật lưu lại, đan dược thích hợp: Mỹ nhan đan.]
Quả nhiên …….
“Có thể quét ra thời gian tồn tại của chất độc không?”
Cột sáng lần thứ hai quét qua, sau đó màn ảnh hiện ra, [Trên mười năm, chất độc lưu lại quá nhiều, có thể bị hủy dung.]
Cậu ngồi vào bên cạnh bàn, lâm vào trầm tư.
Hiện tại có thể khẳng định Trâu Thanh cùng Trâu Tình đã bị đánh tráo lúc bị bệnh đậu mùa …… Khó trách trong kịch bản Đào Đông lại tuyệt tình với con trai mình như vậy, thì ra chân tướng là như thế này. Nếu hai người khi còn bé đã bị tráo đổi thân phận, như vậy sự kiện gả thay chính là Trâu Tình giả đánh ngất xỉu Trâu Tình thật, sau đó để Trâu Tình thật dùng thân phận Trâu Thanh gả cho vị hôn phu vốn là của Trâu Tình thật?
Cho nên về sau người mở rộng hậu cung kỳ thật là Trâu Tình …… Không đúng, cũng không tính là Trâu Tình, sau khi bị hưu nhảy sông tự vẫn, linh hồn của Trâu Tình thật đã thăng thiên rồi, người dùng thân thể của hắn là linh hồn từ hiện đại xuyên qua qua đây, cũng chưa từng nhắc tới tên là gì …..
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói ….. Nhân vật chính ở thế giới này kỳ thật chính là mình?! Cho nên nhiệm vụ của cậu ở thế giới này là ngăn cản chính mình mở hậu cung? Vậy nhiệm vụ lần này chẳng phải là siêu cấp đơn giản sao …..
[Nhân vật chính là Trâu Thanh, cùng bốn vị nam chủ ở cùng một chỗ cũng là Trâu Thanh, xin kí chủ bình tĩnh.]
Đầu óc của Diệp Chi Châu đã bị nội dung kịch bản biến thành một mảnh hỗn loạn, thẳng thắn hỏi ngược lại, “….. Tại sao? Nếu người lập gia đình chính là tao, vậy về sau bị hưu, bị Trâu gia chối bỏ, nhận thức bốn vị nam chủ cũng chỉ có thể là ….. Không đúng! Là linh hồn tới từ hiện đại kia chứ! Cho nên tao sẽ chết sau đó bị xuyên qua?!”
Màn ảnh dừng một hồi rồi mới phun ra mấy chữ, [Độ phù hợp của linh hồn cùng thân thể là 100%, không có khả năng bị đoạt xá.]
“Vậy bốn vị nam chủ thì như thế nào? Không có linh hồn hiện đại kia, sao bọn họ sẽ coi trọng Trâu Thanh chứ? Không đúng, là coi trọng Trâu Tình …… Cũng không đúng, hiện tại tao chính là Trâu Tình ….. Cuối cùng bọn họ sẽ coi trọng tao hả?”
Màn ảnh biến mất, cự tuyệt cùng kí chủ ngốc nghếch giao lưu.
Diệp Chi Châu đấm đầu thả suy nghĩ vào kịch bản, cố gắng muốn làm rõ mạch suy nghĩ của mình.
Người cuối cùng cùng với bốn vị nam chủ cùng một chỗ chính là Trâu Thanh, mà người quen biết bốn vị nam chủ đạt được hảo cảm của họ lại là linh hồn hiện đại dùng thân thể Trâu Tình ….. Chẳng lẽ sau này Trâu Thanh cùng Trâu Tình tráo đổi thân phận lần nữa?
Vội vàng lật kịch bản đến đoạn Khang Nhuận lén trộm nhân vật chính từ Thân phủ ra, suy nghĩ vướng mắc của cậu ẩn ẩn tìm ra đầu mối.
Chính là chỗ này, bắt đầu từ khúc này, nhân vật chính vẫn luôn dùng mũ che mặt, mãi cho đến khi Khang Nhuận cho hắn uống giải độc đan mới bỏ mũ cùng khăn che mặt đi. Lúc ấy nhân vật chính đã bị độc tố ảnh hưởng làm thay đổi dung mạo, tính cách cũng đại biến …… Cái này căn bản là thay đổi thành người khác mới đúng! Trúng độc gì đó đều là lấy cớ!
Vậy Trâu Tình chân chính đi nơi nào?
Trong đầu đột nhiên hiện lên cái chết của nguyên chủ, cậu buông cái gương nhỏ ra, cảm thấy phía sau lưng hơi lạnh.
Trong kịch bản Khang Nhuận vì giúp người trong lòng báo thù nên đã ném “Trâu Tình” vào thanh lâu, còn dẫn người trong lòng đến nhìn đông cung sống …… Không lẽ chính ở nơi đó Trâu Tình giả đã phát hiện ra Trâu Tình thật, sau đó nảy ra ý tưởng muốn đổi thân phận của hai người lần nữa? Sau đó Trâu Tình giả bày kế đoạt lại thân phận của mình, mà Trâu Tình thật lại vào thanh lâu ……
Diệp Chi Châu cảm thấy đầu óc mình rất rối loạn.
Nhân vật chính ở thế giới này đầu tiên là khi còn bé đoạt thân phận con trai trưởng cùng mối hôn sự khiến người người cực kỳ hâm mộ của Trâu Tình, sau lại đoạt đi bốn vị nam chủ, cùng bốn vị nam chủ sống vui vẻ. Sau đó còn làm Quân hậu, còn buông rèm chấp chính, sống hết thọ mệnh ….. Mà Trâu Tình chân chính thì bị đoạt thân phận, bị mang tiếng gả thay cho vị hôn phu vốn thuộc về mình, rồi sau đó bị hưu, bị người nhà vứt bỏ. Sau khi nhảy sông tự vẫn lại bị linh hồn chiếm cứ thân thể, sau đó bị linh hồn lợi dụng thân thể quen biết bốn vị nam chủ ….. Nói cách khác, trong toàn bộ kịch bản, bất kể Trâu Tình có tốt hay không, cũng chỉ là may áo cưới giùm Trâu Thanh mà thôi. (=làm lót đường)
Trâu Thanh không hổ là nhân vật chính, chuyện tốt đều là của hắn, chuyện xấu đều là của Trâu Tình, từ đầu đến cuối cũng chỉ tại lúc Khang Nhuận giúp người trong lòng trả thù Trâu gia thì hắn mới ở trong thanh lâu chịu tội vài ngày! Về sau vẫn luôn được bốn vị nam chủ sủng!
Đúng là cái đồ phá hoại kịch bản! Không biết hai người chuyển đổi thân phận lần thứ hai rốt cuộc là làm sao mà thành công nữa?! Trong kịch bản Thân Đình Uy được miêu tả lợi hại như vây, làm sao mà đã bắt được người về rồi còn có thể để người khác đánh tráo chứ?!
Đầu cậu cơ bản không phân tích nổi kịch bản rối nùi này, nào là Trâu Tình thật Trâu Tình giả, Trâu Thanh giả Trâu Thanh thật khiến đầu óc cậu muốn nổ tung rồi. Phiền chán nắm nắm tóc, cậu lật tư liệu xem lại một lần nữa, hy vọng có thể tìm ra manh mối.
“Trâu Thanh, Trâu Thanh, ngươi ra đây!”
Thanh âm của nam tử trung niên đánh gãy suy nghĩ của cậu, cậu mở cửa đi ra ngoài, chỉ thấy nam tử kia đem thang lại đây, sau đó đắc ý dạt dào nói, “Lão phu nhân muốn gặp ngươi, mau sửa sang rồi xuống đây, cứ bướng bỉnh như hồi nãy nữa đi, nói không chừng lần này chính là một hưu thư đang chờ ngươi đấy.”
Cậu đang bị nội dung kịch bản làm cho phiền chán, nghe vậy mặt liền biến đen, dứt khoát mặc luôn trường bào đã bị xé, cắm cây trâm vào sau búi tóc rối nùi rồi leo xuống thang, cũng không thèm nhìn nam tử trung niên, lạnh lùng nói, “Dẫn đường đi.”
“Ngươi đây là bộ dáng quái quỷ gì thế, còn có thể thống không! Mau đi đổi quần áo!” Trung niên nam tử nổi giận, duỗi ngón tay chỉ thẳng vào mặt cậu, “Cả tóc nữa! Ngươi có biết xấu hổ không, cứ như vậy mà đi ra ngoài gặp người hả?”
“Sắp hưu ta rồi còn cần mặt mũi gì nữa.” Diệp Chi Châu đẩy tay hắn ra, trực tiếp thả tóc xuống buộc đuôi ngựa, dẫn đầu đi ra ngoài, “Không muốn dẫn đường thì dẹp đi, ta tự đi.”
“Ngươi, ngươi …..” Nam tử trung niên nghẹn họng nói không ra lời, tức nửa ngày mới oán hận nói rằng, “Thứ tử chính là không có giáo dưỡng! Bị hưu cũng xứng đáng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...