Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Mấy trăm năm sau, Diệp Chi Châu dựa vào bộ lông mềm mại của người yêu, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

Cơ Hoài Cẩn ngửa đầu phát ra một tiếng gầm bi thương, sau đó cẩn thận dùng đuôi quấn thân thể cậu đưa tới ngực mình, nhắm mắt nằm xuống, đồ đằng trên trán bắt đầu phát ra kim quang rực rỡ. Sau nửa canh giờ, kim quang biến mất, y vĩnh viễn nhắm hai mắt lại. Tiểu hắc ở ngoài điện ô ô gọi vài tiếng, chọn cách tế thân đi theo chủ nhân.

Sương đen dày đặc dần dần dâng lên khuếch tán vây quanh toàn bộ đại sảnh, giống như đang bảo vệ hai người đang dựa vào nhau ngủ ở bên trong.

Chẳng qua chỉ là ngủ một giấc thoải mái mà thân thể đã từ trong một đại sảnh thổ hào dát vàng biến thành một tiểu các lâu màu xanh. Diệp Chi Châu hoảng hốt nhìn khăn tay thêu tinh xảo trong tay, rủ mắt thở dài. Cậu còn chưa kịp cùng người yêu nói tạm biệt mà ….. Còn tiểu hắc, không biết không có mình ở đó, tên kia có lại bắt đầu kiêng ăn không nữa …..

Cái gương trang điểm cầm tay xinh đẹp đột nhiên rung lên, sau đó màn ảnh hiện ra, [Quà thưởng đã đưa, có muốn nhận tư liệu kịch bản mới không?]

Cậu chỉnh lý tâm tình rồi đứng dậy đi qua cầm lấy cái gương, sau đó bị gương mặt thiếu nữ xinh đẹp phản chiếu trên gương làm hoảng sợ trợn to mắt. Cúi đầu nhìn y phục của mình, có trường bào, nhưng là màu vàng nhạt! Đưa tay lên, trên cổ tay đeo một cái vòng ngọc! Lại sờ đầu, không ngờ lại rút được một cây trâm màu đỏ thắm …..

“Chẳng lẽ thân thể lần này là một nữ nhân?!”

[Đang thu thập tư liệu thân thể ….. Thu thập hoàn tất. Trâu Tình, nam (ca nhi), mười sáu tuổi, con thứ ba của Hộ bộ thị lang Trâu Khánh, mỹ nhân đệ nhất kinh thành, là đệ đệ của nhân vật chính ở thế giới này, tính cách kiêu căng ngây thơ, ái mộ hư vinh, cuối cùng chết thảm ở thanh lâu.]

“….. Chết ở đâu chứ?”

Màn ảnh được phóng lớn, để cho cậu càng thêm thuận tiện đọc chữ cho rõ ràng.


Diệp Chi Châu lần thứ hai cảm thấy không còn gì luyến tiếc để sống, cậu chết lặng đưa tay sờ sờ hạ thân của mình, trong lòng có một đàn quạ đen bay loạn, “Thông Thiên, nguyên chủ vốn là nam hài tử vì sao lại ăn diện thành như vậy? Còn nữa, ca nhi là gì vậy?”

Màn ảnh lóe lóe, sau đó hàng loạt chữ ào ra.

Thế giới này tương đối kỳ quái, nhân loại chia làm ba giới tính —— nam, nữ, cùng ca nhi. Ca nhi tuy rằng ngoại hình giống với nam tử, nhưng thể trạng lại thiên về nhỏ xinh, vả lại hơn phân nửa là có khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, so với nữ nhân còn gái tính hơn, quan trọng nhất là, ca nhi có thể sinh con.

Có thể sinh con …… Diệp Chi Châu vén tay áo lên, tuyệt vọng phát hiện trên cánh tay quả nhiên có một cái bớt đỏ đại biểu cho năng lực sinh dục. Cậu nhìn xung quanh, thấy vị trí các lâu thoạt nhìn vô cùng kín đáo an toàn, liền trực tiếp xốc trường bào lên nhìn phía dưới rốn của mình …… Rõ ràng chỉ có một đường thẳng tắp màu hồng. (khụ, câu này mị ko hiểu rõ lắm, ko biết có phải là cái kia kia như mị nghĩ ko ( ̄ω ̄))

Cậu yên lặng chỉnh lý quần áo, ở trong lòng thăm hỏi Chúa sáng thế ra thế giới này.

[Có muốn nhận tư liệu kịch bản mới không?]

Cậu nhìn về phía màn ảnh, ngữ khí trầm trọng, “Thông Thiên, tao không muốn sinh con.” Sống qua mấy đời, cậu thề, cậu không hề muốn có một công năng như vậy.

Màn ảnh lóe lóe, sau đó hiện ra một dãy chữ bảy màu, [Không muốn mang thai ngoài ý muốn sao? Muốn nhẹ nhàng vui vẻ thể nghiệm thịt dán thịt cá nước thân mật sao? Tuyệt tự đan, là lựa chọn tốt nhất cho người muốn tuyệt tự, chỉ cần một viên, nhân sinh từ nay về sau tha hồ lượn mà không cần dù.] (Thêm một câu mị ko rõ lắm, chắc đại khái là cứ thoải mái xxyyzz mà không cần ba con sâu (or ko sợ mang thai???), he he)

“…..” Ánh mắt quả thật muốn mù luôn mà.

Không muốn nhìn đám chữ bảy màu kia nữa, cậu cúi đầu nhìn hoa văn trên gương, “Làm ơn bình thường lại đi, đưa cho tao tư liệu kịch bản.” Tuy rằng rất rất muốn nuốt viên tuyệt tự đan kia vào, nhưng lúc này cậu không rõ kịch bản, không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn.


Cái gương nhỏ run run, màn ảnh bảy màu vèo một cái liền biến mất, màn ảnh bình thường hiện ra.

Cậu bỏ cái gương nhỏ xuống, áp chế đàn thảo nê mã chạy tán loạn trong lòng, chăm chú nhìn tư liệu.

Nhân vật chính thế giới này tên là Trâu Thanh, là thứ nhị tử của Hộ bộ thị lang Trâu Khánh, giới tính nam, cũng là ca nhi, lớn hơn thân thể cậu đang sử dụng nửa tuổi, diện mạo bình thường tính cách ôn nhu, không được người nhà coi trọng, còn thường xuyên bị đích đệ là Trâu Tình khi dễ. Mẫu thân thân sinh của hắn tên là Đào Đông, là cháu gái họ hàng xa của Trâu lão thái thái, rất được lão phu nhân yêu thích, đáng tiếc tính cách quá mức mạnh mẽ, không được lòng Trâu Khánh.

Khi Trâu Thanh sắp mười bảy tuổi, vị hôn phu của Trâu Tình là Thân Đình Uy trong một cuộc chiến tranh ở biên quan bị trọng thương tàn tật. Trâu Tình biết được việc này thì chết sống nháo loạn muốn hủy hôn ước, tiếc rằng Thân gia quyền đại thế lớn, Trâu Khánh cũng không dám làm như thế. Viên Tuệ thương con sốt ruột tiểu nhi tử, vỗ đùi một cái, ra chủ ý muốn để Trâu Thanh thay đệ đệ xuất giá! Vì thế, vào hôn lễ, Trâu Thanh hóa trang thành Trâu Tình bị Viên Tuệ đánh ngất xỉu sau đó mặc hỉ phục nhét vào kiệu hoa. Thân gia vội vã hoàn thành hôn lễ xung hỉ cho Thân Đình Uy cũng không phát hiện bất thường, hoan hoan hỉ hỉ nâng kiệu hoa trở về.

Qua ngày hôm sau, chuyện gả thay bị tiếng hét của Trâu Thanh đâm thủng, Thân gia giận dữ chạy tới cửa tìm Trâu gia nói chuyện. Trâu Khánh không hiểu ra sao, sau đó nhìn vẻ mặt tái nhợt của Trâu Thanh từ trên xe ngựa xuống thì trợn tròn mắt.

Hai nhà bắt đầu cãi cọ kéo dài. Trâu Khánh làm người cổ hủ, cho rằng nếu Trâu Thanh đã thay đệ đệ gả qua, vậy hắn chính là người của Thân gia, bởi vậy kiên quyết không đồng ý yêu cầu để hắn trở về của Thân gia. Thân gia thì rất khó chịu, yêu cầu Trâu gia đổi Trâu Tình chân chính trở về, sau đó đón Trâu Thanh đi. Đường đường là trưởng nhi tử Đại tướng quân cưới một thứ tử Hộ bộ thị lang, có thể nhìn được sao? Thân gia bọn họ cũng không thể ném mặt mũi!

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Hai nhà vì chuyện Trâu Thanh có nên bị đuổi về Trâu gia không mà làm loạn đến trời, ngược lại để cho Viên Tuệ dư thời gian trộm đưa Trâu Tình đến một thôn trang ở nhà mẹ đẻ. Mất đi tung tích của Trâu Tình, Trâu Khánh càng không chịu nhả ra, gắt gao cắn ý định người gả cho Thân gia chính là Trâu Tình chân chính! Thân gia bị hành vi vô sỉ của hắn làm cho tức giận vô cùng, lại không thể làm gì được hắn, nên càng thêm chán ghét Trâu Thanh.

Một tuần sau, Thân Đình Uy kỳ tích chuyển biến tốt đẹp, Thân lão thái thái mê tín, cho rằng là Trâu Thanh hợp bát tự với Thân Đình Uy, nên thật sự đồng ý cuộc hôn nhân này, liền hạ lệnh để gia nhân trở về không đi Trâu gia gây sự nữa, chấp nhận Trâu Thanh gả thay.


Một lần gả thay này là tới một năm. Trong khoảng thời gian đó Trâu gia chưa bao giờ quan tâm Trâu Thanh sống ở Thân gia ra sao, Thân gia đối với “nàng dâu” này cũng không thèm nhìn tới, ném hắn tới một tiểu viện hẻo lánh rồi không quản nữa.

Một năm sau, thân thể Thân Đình Uy tốt hơn, bởi vì không muốn ảnh hưởng y dưỡng bệnh cho nên Thân gia chưa nói cho y biết sự tồn tại của Trâu Thanh, ngược lại lừa y nói là ca nhi đính ước với y năm đó đã bất hạnh rơi xuống nước chết, hôn sự bị hủy bỏ. Thân Đình Uy không nghi ngờ gì, thân thể vừa khỏe lại liền trở về biên quan.

Thân gia lão thái thái cho rằng Trâu Thanh đã hoàn thành sứ mệnh xung hỉ, nên khi Thân Đình Uy trở lại biên quan thì vung tay lên trả hắn về nhà mẹ đẻ. Trâu Thanh không nghĩ tới đợi chờ một năm lại chỉ có một bức hưu thư, mà phu quân trong tin đồn nghe nói dưỡng thương xong liền trở về biên quan đại sát tứ phương, không thèm đến gặp hắn lấy một lần! Hắn thất hồn lạc phách về Trâu gia, lại bị Trâu Khánh cảm thấy mất mặt ngăn ở ngoài cửa, mà ngay cả mẫu thân thân sinh của hắn là Đào Đông cũng chỉ tới nhét cho hắn tờ ngân phiếu, sau đó mắng một câu vô dụng rồi xoay người đi mất, để hắn đứng một mình ở cửa bên Trâu phủ, cô đơn mờ mịt.

Đợi một đêm không thấy người nhà hồi tâm chuyển ý, Trâu Thanh chịu không nổi đả kích nhảy sông tự vẫn, sau đó được một đứa trẻ ăn xin đi ngang qua cứu. Mở mắt ra lần nữa, Trâu Thanh bản cổ đại đã biến thành Trâu Thanh bản hiện đại. Trâu Thanh bản hiện đại nhanh chóng tiếp nhận ký ức nguyên chủ, sau khi hắn mắng Trâu gia cùng Thân gia một trận liền thu dưỡng đứa trẻ ăn xin kia, đi tới nông thôn ở ngoại thành mua một điền trang, bắt đầu con đường làm giàu.

Hắn đặt tên cho đứa trẻ kia là Trâu Kỳ, dạy nó đọc sách viết chữ, đưa nó đến trường học chữ. Một năm sau, Trâu Kỳ trở thành tiểu tú tài, hắn thì trở thành địa chủ nổi danh gần xa.

Vì để cho Trâu Kỳ tiện đến trường, sau khi hắn gom đủ tiền dưỡng lão thì bán điền trang đi tới kinh thành mở một tửu lâu nhỏ, vì vậy mà làm quen được với nhi tử của Hoàng thương – Phí Cẩm Sơ, cũng lấy được hảo cảm của Phí Cẩm Sơ. Nhưng Trâu Thanh bản hiện đại hoàn toàn không nhìn cành ô-liu mà Phí Cẩm Sơ đưa tới, tiếp tục làm ca nhi lớn tuổi độc thân vui vẻ.

Lại thêm nửa năm, người nhà Trâu Kỳ đột nhiên tìm tới. Thì ra Trâu Kỳ không phải là trẻ ăn xin, mà là ấu tử của Đại học sĩ Dương Hiên Đức bị lạc đường. Mặc dù vô cùng không muốn, nhưng Trâu Thanh vẫn khuyên nhủ Trâu Kỳ nhận cha ruột, cũng nói hắn đổi tên lại là Dương Kỳ.

Khi Dương Kỳ được 14 tuổi thì chuyện đầu tiên hắn làm là sai người tới cửa cầu hôn Trâu Thanh, Trâu Thanh bị hành động của hắn dọa sợ tới mức mất hồn, vội vàng chạy ra ngoài du ngoạn để đè nén kinh sợ. Kết quả trên đường hắn đụng phải Trâu Tình hồi kinh, sau đó bị Trâu Tình mấy năm qua sống không tốt hạ xuân dược ném vào một ngôi miếu đổ nát, còn tri kỷ tặng thêm một tên côn đồ.

Trâu Thanh vừa ghê tởm vừa căm giận, dựa vào ý chí không chịu thua đánh ngất xỉu tên côn đồ, vọt tới con sông bên ngoài miếu ngâm nước lạnh, kết quả là bất hạnh gặp phải thế tử Hầu phủ Triển Học Mịch cũng tới đó tắm rửa nhìn thấy. Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau, ngực đối ngực, lần lượt hét lên.

Sau khi từng người mặc quần áo tử tế xong xuôi, ngốc bạch ngọt Triển Học Mịch cư nhiên lại dính lấy Trâu Thanh, tỏ vẻ hắn không phải là tra nam, hắn nhất định sẽ phụ trách cưới Trâu Thanh! Trâu Thanh cự tuyệt rồi lại cự tuyệt, nhưng phát hiện Triển Học Mịch hoàn toàn không nghe vào tai, nhất định phải quấn lấy hắn. Rơi vào đường cùng, hắn cơ trí dùng cách giả vờ đi tiểu rồi bỏ chạy.

Lần này hắn chạy trốn khá xa, trực tiếp chạy tới một chỗ thâm sơn trong sơn cốc, quyết định mai danh ẩn tích làm một thợ săn vui vẻ. Sau đó, khi hắn đang săn thú trên núi thì cứu được sát thủ Khang Nhuận ….. Khang Nhuận tỏ vẻ muốn lấy thân báo đáp.


Trâu Thanh thật muốn hỏng mất, lần thứ hai chuẩn bị trốn chạy, lại bị Khang Nhuận có tính cảnh giác rất cao phát hiện, hắn căn bản chạy không thoát! Vì sợ bị cưỡng chế bẻ cong, hắn nói cho Khang Nhuận biết kỳ thật hắn là một ca nhi bị chồng bỏ. Khang Nhuận nghe xong trầm mặc một hồi rồi rời đi. Trâu Thanh nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục làm thợ săn vui vẻ.

Một tháng sau, Khang Nhuận trở về, đưa hắn tới một thanh lâu ở kinh thành, để hắn xem Trâu Tình diễn cảnh xuân cung đồ nam nam mãnh liệt, cũng thâm tình nói cho hắn biết, hắn đã vì Trâu Tình báo thù, Trâu gia sắp tiêu đời rồi.

Tam quan của Trâu Thanh nổ tung nghẹn lời không biết nói gì, đang muốn chạy trốn thì phát hiện thân ảnh của Dương Kỳ ở trong góc phòng. Dù sao cũng là hài tử do mình nuôi mấy năm, hắn lập tức nhiệt huyết sôi trào, lao ra tóm lấy Dương Kỳ hành hung một trận, nói hắn còn nhỏ tuổi không lo học, dám chạy tới dạo thanh lâu!

Dương Kỳ đầu tiên là ngây ngốc, tiếp đó mừng rỡ, gắt gao ôm lấy Trâu Thanh không buông, Khang Nhuận thấy thế thì ghen tuông, tiến lên muốn giết chết Dương Kỳ. Trâu Thanh kinh hãi, vội vàng ngăn cản, Khang Nhuận thấy thế càng thêm phẫn nộ, sát ý càng thêm dày đặc. Dương Kỳ cũng không chịu yếu thế, sau khi nhìn thấy Khang Nhuận thì lập tức như được uống ba bát dấm, không biết từ đâu gọi đến một đám thị vệ, hô lớn muốn bắt Khang Nhuận lại giết chết!

Trâu Thanh bị kẹp ở giữa không biết làm sao, đang lúc khó khăn thì Thân Đình Uy không biết từ nơi nào xông ra, bắt lấy hắn trói về Thân phủ, tỏ vẻ muốn cùng hắn gương vỡ lại lành, để hắn tiếp tục làm Thân phu nhân duy nhất của y.

Trâu Thanh quả thật muốn chết.

Thấy Trâu Thanh bị tra nam chồng trước bắt đi, Dương Kỳ cùng Khang Nhuận lập tức đình chỉ tranh đấu, bắt đầu hợp tác chống lại Thân Đình Uy. Phí Cẩm Sơ cùng Triển Học Mịch nhận được tin tức cũng vội vàng gia nhập đội ngũ, muốn cướp người từ trên tay Thân Đình Uy về!

Đáng tiếc rằng, địch nhân quá cường đại, bốn người bọn họ chưa một lần cướp được! Cuối cùng vẫn là Khang Nhuận phát huy sở trường, trong một đêm hắc dạ cao phong, trộm cướp Trâu Thanh ra.

Trâu Thanh lấy được tự do như thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, không còn mong muốn gì hơn, hắn cảm thấy nếu mình không thể thoát khỏi vận mệnh bị bẻ cong, vậy thì bị chọn không bằng tự chọn, hắn vẫn nên lựa chọn đám người Khang Nhuận thì tốt hơn. Đám người Khang Nhuận cũng hiểu được nếu đã như vậy thì mọi người đành dứt khoát chấp nhận cùng nhau sống chung, vì thế năm người để lại một phong thư cho người nhà, sắp xếp hành lý, kết giao lánh đời sống cuộc sống tiêu dao.

Diệp Chi Châu tắt màn ảnh, cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.

Nhân vật chính ở thế giới này…… hình như hơi bị khó hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui