Lôi Bảo Phi đen mặt rời đi, một miếng đồ ăn cũng không động tới, rượu cũng đổ hết, trước khi đi còn nghiêm khắc khuyên hắn làm người phải kiên định. An Thành Kiệt có chút ngốc, không hiểu vì sao hắn chỉ giới thiệu món ăn mới cùng nhắm rượu nói kế hoạch phát triển tương lai mà đối phương lại phất tay áo bỏ đi.
Chưởng quầy như là bị khách quý đột nhiên rời đi dọa đến, ở ngoài cửa ló đầu dò xét hỏi, “Đông gia, những món ở phòng bếp … cần làm nữa không?”
“Không cần!” Hơi phiền lòng đánh gãy lời nói của chưởng quầy, hắn nhíu mày nhìn các loại nguyên liệu nấu ăn trên bàn, vừa buồn bực vừa nghi hoặc. Thái độ của Lôi Bảo Phi hôm nay thật sự kỳ quái, câu nói trước khi đi cũng không đầu không đuôi, cổ nhân đều hỉ nộ vô thường như vậy sao?
Đang do dự muốn đuổi theo Lôi Bảo Phi nói chuyện, liền thấy tiểu nhị xách theo một cái giỏ trúc quen mắt hoang mang rối loạn chạy vào, vội vàng nói, “Đông gia không tốt rồi, phố nam bên kia cũng mở một tửu lâu bán lẩu, giá cả so với chúng ta thấp hơn phân nửa, còn công bố cách nấu cùng phương pháp chế biến! Cái này là nguyên liệu nấu lẩu họ tặng nhân ngày khai trương.”
Hắn nghe vậy sắc mặt đại biến, vội đoạt lấy cái giỏ trúc trong tay tiểu nhị, mở ra nhìn đồ vật cùng phong thư bên trong, ngón tay cầm thư dần dần dùng sức, đầu óc như bị người lấy búa nện vào, sững sờ không biết suy nghĩ gì, theo bản năng truy vấn, “Tửu lâu kia ở đâu? Tên là gì? Do ai mở?”
“Tại giữa phố nam, tên là Xuyên Việt, không nghe nói lão bản là ai cả, quản sự nơi đó vô cùng lạ mặt, không biết lai lịch.” Tiểu nhị nói ra những điều được nghe thấy, thấy An Thành Kiệt cũng là một bộ dáng không có biện pháp, trong lòng càng bối rối, “Đông gia, bây giờ chúng ta nên làm gì?” Tửu lâu sắp khai trương rồi, món ăn chiêu bài lại bị người khác dùng trước, cái này phải làm thế nào mới tốt đây.
Xuyên Việt, xuyên qua … An Thành Kiệt run lên, thiếu chút nữa làm rơi cả giỏ trúc, tâm trầm xuống, vừa kích động có khả năng gặp được đồng hương, lại vừa kinh hoàng khi ưu thế của người xuyên qua bị cướp đi. Món lẩu, Xuyên Việt … Cái tên này rốt cuộc là trùng hợp hay đối phương muốn ám chỉ gì với hắn?
Diệp Chi Châu dẫn Yến Minh Vĩnh hồi phủ Trấn quốc công, chuẩn bị nấu lẩu nóng cho người yêu. Trong lúc chờ Trường Thuận Trường Phúc xử lý nguyên liệu nấu ăn, cậu dẫn Yến Minh Vĩnh qua đại sảnh nhỏ bên cạnh phòng ăn, đưa quyển sách cho y, “Minh Vĩnh ngươi chờ một chút, để ta gọi ca ca tới, hôm nay hắn ở nhà, cũng để hắn nếm thử món mới.” Thuận tiện tẩy não cho hắn luôn.
Nụ cười trên mặt Yến Minh Vĩnh phai nhạt, ánh mắt trầm xuống, “Ngươi rất thích ca ca ngươi?”
Thấy tên gấu con nào đó lại muốn phát bệnh, Diệp Chi Châu bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, xoay người hôn chụt một cái trên mặt y, vuốt tóc y, “Nghe lời, cơm nước xong ta mang ngươi đi chơi, giờ đọc sách trước đi.”
Nơi bị hôn không khống chế được nóng lên, đôi mắt đen của Yến Minh Vĩnh hơi phát sáng, nhưng lại khống chế kích động của mình, vẫn nghiêm mặt nói, “Theo ngươi một lần, đi thôi.”
Cậu buồn cười bóp bóp khuôn mặt nghiêm túc của người yêu, lại hôn chụt một cái rồi mới xoay người rời đi. Người yêu biến thành một cậu nhóc, chậm rãi dưỡng thành gì đó … Quá tuyệt vời!
Nguyên liệu nấu ăn vừa mới chuẩn bị xong, Diệp Chi Châu liền mang theo An Thành Thắng trở lại. Yến Minh Vĩnh buông sách xuống tự mình dịch xe lăn đến bên ngoài nhà ăn, không nhìn An Thành Thắng đột nhiên dừng bước, hướng Diệp Chi Châu vươn tay, “Nhạc Nhi, ta đau ngực.”
Diệp Chi Châu quả nhiên bị lừa, vội đi qua xoa ngực cho y, lo lắng hỏi, “Thuốc đâu? Không phải đã nói đau ngực liền uống một viên sao.” Đời này thân thể người yêu quá mức gà bệnh, thuốc hệ thống cho đều thuộc loại hiệu quả nhanh, cậu không dám cho uống trực tiếp, liền săn sóc ân cần pha loãng ra rồi trộn với bột làm thành từng viên thuốc nhỏ, để y không thoải mái liền uống một viên.
“Ở trên tay Đức An, quên lấy lại đây.” Yến Minh Vĩnh vô cùng hưởng thụ cậu quan tâm, ỷ vào Đức An không có ở đây liền nói dối trắng trợn, nói xong còn nhìn thoáng qua An Thành Thắng, nhếch môi một cái, “Chỉ là có chút không thoải mái mà thôi, không có việc gì, ăn cơm trước đi, đừng để cho đại ca đợi lâu.”
An Thành Thắng bị ánh mắt của y khiêu khích thì siết chặt tay, lại nghe y học theo đệ đệ mình gọi đại ca, quả thật trong lòng chua không chịu được, nhưng tốt xấu gì vẫn nhớ rõ thân phận đối phương, lại kiêng kị vật trong tay đối phương, sau khi kiến thiết tâm lý một phen rồi mới chắp tay hành lễ, không quá tình nguyện nói, “Không nghĩ tới Bát hoàng tử điện hạ cũng ở đây, tiểu đệ tính tình hoạt bát, khiến ngài hao tâm tổn trí.”
Yến Minh Vĩnh mỉm cười, không còn vẻ điên cuồng như lần gặp trước, quý khí lại khoan dung, “Nhạc Nhi rất tốt, ngươi đã có một hảo đệ đệ.”
An Thành Thắng cũng cười, ngoài cười nhưng trong không cười, “Các huynh trưởng của điện hạ cũng không tồi.”
Xoẹt xoẹt, giữa hai người giống như bốc lên tia lửa vô hình.
Thấy bọn họ như vậy Diệp Chi Châu sao còn không đoán ra Yến Minh Vĩnh thân thể không thoải mái vừa rồi là giả bộ chứ, liếc mắt xem thường rút tay mình về, dẫn đầu đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, dùng đũa vớt thịt, “Các ngươi cứ chậm rãi tán gẫu, ta rất đói bụng, không bồi các ngươi được.”
Hai người đang dùng ánh mắt tranh đấu thấy cậu sinh khí, vội thu hồi tầm mắt thu liễm cảm xúc, thành thật ngồi xuống. Yến Minh Vĩnh nhanh chóng chiếm lấy vị trí bên người Diệp Chi Châu, giật nhẹ tay áo cậu, “Cái này ăn như thế nào?”
Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn y, cười lạnh một tiếng, hiện tại biết giả bộ bé ngoan, sao lúc nãy còn giả bộ bệnh?
An Thành Thắng chậm một bước, chỉ có thể ngồi đối diện đệ đệ, cầm đũa lên, uyển chuyển bắt đầu dỗ đệ đệ, “Món ăn này thật thú vị, Nhạc Nhi có thể phát hiện ra đồ mới, không tồi.”
Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.
“Vậy sao.” Diệp Chi Châu không chịu nịnh bợ, kéo tay áo Yến Minh Vĩnh lên kiểm tra nhiệt độ, thấy không lạnh, liền nhét đũavào trong tay của y, đứng dậy bưng đồ ăn bỏ vào nồi, lành lạnh nói, “Đệ tình cờ phát hiện một tập thơ cổ, vốn muốn tặng cho đại ca, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần nữa.”
Tập thơ? Còn là thơ cổ? An Thành Thắng yêu thơ thành si lập tức bắt được trọng điểm, để đũa xuống nghiêm trang chững chạc nói, “Nhạc Nhi, vừa rồi là vi huynh sai, làm ơn cho vi huynh mượn tập thơ kia xem một chút đi.”
Nhóc con, ngươi mắc câu rồi. Ở trong lòng đắc ý cười to hai tiếng, cậu đứng dậy đi đến lấy túi vải đeo trên người, lấy ra cuốn 《Ba trăm bài thơ Đường》 cùng 《Những bài thơ Tống chọn lọc》đã được sao chép trước đó, nhét vào trong ngực An Thành Thắng, “Bản thơ cổ kia quá mức cũ kĩ, không thích hợp để lật xem, đệ đã sao chép một phần, huynh cầm xem đi.”
An Thành Thắng như nhặt được chí bảo phủng tập thơ trên tay, cũng không quan tâm chữ viết như chó cào của cậu, cơm cũng không ăn, lập tức lật xem.
Yến Minh Vĩnh thấy thế yên lặng để đũa xuống, nhìn Diệp Chi Châu không nói lời nào.
Diệp Chi Châu vừa thấy bộ dáng kia của y cũng biết y lại muốn phát bệnh, vội cầm lấy đũa lần nữa nhét vào trong tay y, dỗ dành nói, “Một tập thơ thôi mà, nếu ngươi muốn ta sẽ sao chép cho ngươi một bản, hay là ngươi muốn lễ vật khác? Tóm lại ngươi muốn cái gì ta sẽ cho ngươi cái đó, mau ăn mau ăn, thân thể ngươi không tốt, càng phải ăn nhiều vào.”
“Ta muốn cái gì ngươi liền cho ta cái đó?” Yến Minh Vĩnh cầm đũa, nghiêm túc xác nhận.
Diệp Chi Châu đang bận chú ý hệ thống nhắc nhở nên qua quýt gật gật đầu, sau lại giúp y vớt đồ ăn trong nồi. Yến Minh Vĩnh lại nghiêm túc nhìn cậu một cái, cúi đầu dùng bữa, cái tay nhàn rỗi còn lại trộm kéo lấy góc áo của Diệp Chi Châu, nở nụ cười. Cái mà y muốn, chỉ có người này.
Hệ thống không ngừng hiện ra nhắc nhở, Diệp Chi Châu đang ăn lẩu nhưng trong lòng lại muốn bay lên trời! Tình cảm của An Thành Thắng đối với An Thành Kiệt càng giống như một loại điên cuồng truy phủng cùng si mê của fan với thần tượng hơn, hiện giờ An Thành Kiệt không có bày ra “tài hoa” trước mặt An Thành Thắng, An Thành Nhạc là công cụ giúp bọn họ tăng thêm tình cảm cũng biến thành mình rồi, hai người này muốn phát sinh gì đó sao, khó lắm!
[Tỷ lệ yêu nhau giữa An Thành Thắng cùng nhân vật chính giảm còn 50%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Ăn lẩu xong, An Thành Thắng cũng đọc xong thơ, Diệp Chi Châu vừa lòng tắt màn ảnh đi, từ trong không gian lấy ra một bộ bài tú-lơ-khơ, hướng Yến Minh Vĩnh quý khí tinh xảo cùng An Thành Thắng ôn nhã tuấn lãng nhe răng mỉm cười, “Cơm ăn xong rồi, chúng ta đến đấu địa chủ đi!” Từ hôm nay trở đi, chỉ cần là chuyện An Thành Kiệt muốn làm với nam chủ, cậu đều phải thực hiện trước, làm cho đối phương không có cơ hội trở mình!
Đêm khuya, Yến Minh Vĩnh tỉnh lại trong ngực Diệp Chi Châu, nhìn cậu một hồi lâu rồi mới ngồi dậy, từ ám cách đầu giường lấy ra một viên Mê hồn châu bóp nát để dưới mũi cậu, sau khi xác nhận cậu đã triệt để ngủ say mới leo xuống, kéo sợi dây bên giường. Không lâu sau, Đức An nhẹ nhàng đẩy cửa ra tiến vào, trầm mặc đứng trước giường.
“Bắt được người chưa?”
Đức An tiến lên nhanh chóng giúp y búi tóc mặc quần áo, thấp giọng trả lời, “Đã bắt được, toàn bộ đều đã nhốt trong ám lao.”
Hai tay Yến Minh Vĩnh gần đây đã có sức hơn nhiều, cong môi lộ nụ cười âm trầm, “Rất tốt, trong cung rất bẩn, đã tới lúc hảo hảo thanh lý một chút.” Nói xong quay đầu lại nhìn khuôn mặt hồng hồng của Diệp Chi Châu chôn trong chăn, trong mắt hiện lên một tia sáng, “Dù sao cũng phải để Nhạc Nhi thoải mái thì mới tốt.”
Sau chuyện tửu lâu chết non An Thành Kiệt bắt đầu đóng cửa không xuất hiện, bọn người hầu thấy Lôi thiếu gia không đến tìm hắn, khen thưởng xa hoa cũng không còn, liền dần dần lạnh nhạt hắn, không còn ân cần như trước nữa. An Thành Kiệt thấy vậy rất tức giận, nhưng cũng không biết làm thế nào.
Đã nhiều ngày hắn tránh ở trong phòng nghiên cứu công thức nấu ăn trong giỏ trúc kia, do dự lại do dự, liệt kê ra đủ loại khả năng, nhưng vẫn không có quyết tâm đi tìm người có khả năng là đồng hương kia. Hiện giờ hắn đã dần dần thích ứng sinh hoạt cổ đại, cuộc sống về sau cũng đã có kế hoạch, đối phương đột nhiên xuất hiện làm hắn cảm thấy vừa vướng tay vừa chán ghét, có bản năng muốn chống lại.
Gã sai vặt Đại Trụ thấy hắn hai ngày nay không có tinh thần, cho rằng hắn bị sinh ý khiến tâm tình không tốt, liền đề nghị, “Ba ngày sau Quy Nguyên tự dưới chân núi có tổ chức một hội văn đối đáp, sao công tử không đi ra ngoài giải sầu? Nghe nói ngay cả Đại nho đương triều cũng sẽ tới đó, lấy tài văn chương của công tử, nhất định sẽ lọt vào mắt xanh của Đại nho!”
Đại nho: chỉ chung người học sâu hiểu rộng thời xưa
Đại nho đương triều? An Thành Kiệt động lòng, tâm tư lo lắng thoáng bình tĩnh lại. Cũng đúng, mình tránh trong nhà suy nghĩ cũng không được gì, nếu kiếm tiền không thể thực hiện được, vậy kiếm thanh danh thì sao? Nhớ lại hắn được truy phủng trong các hội thi văn trước đây, lại nghĩ đến mọi người trong phủ Trấn quốc công khinh thường hắn cùng với Lôi Bảo Phi phất tay áo rời đi, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ hào khí. Thứ tử thì như thế nào, hắn khẳng định sẽ tốt hơn so với đám con trai trưởng kia! Không có Lôi Bảo Phi làm núi dựa cũng không sao, chỉ bằng những tri thức tiên tiến trong đầu hắn, về sau những quý nhân kia còn không phải đứng xếp hàng nhờ vả hắn sao!
Vẻ mặt hắn dần dần kiên định, tầm mắt của hắn phóng tới giỏ trúc trên bàn, ánh mắt thâm sâu.
Tốt nhất tửu lâu Xuyên Việt kia chỉ là trùng hợp, bằng không thì … Người may mắn được xuyên qua, thế gian này chỉ cần một mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...