Hai người ái muội ôm nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
Cố Nghị đánh giá diện mạo của cậu, đột nhiên đưa tay nhéo nhéo vành tai cậu, ngữ khí lạnh buốt, “Tên Đông Phương kia cũng nhéo em như vậy sao?”
Đương nhiên, nhéo không biết bao nhiêu lần. Diệp Chi Châu kéo tay y xuống nắm chặt lại, vẻ mặt nghiêm túc, “Cố Nghị, kỳ thật em là thần tiên.”
Cố Nghị: “… À?”
Tiếp tục nghiêm túc, “Anh cũng vậy.”
“…”
“Lúc ở trên thiên đình, tên của anh là Đông Phương Thư, chúng ta vốn là bạn đời!”
Cố Nghị nghiêm mặt nhìn cậu, vẻ mặt chính là “để tôi xem em bịa chuyện ra sao”.
Diệp Chi Châu làm sao có thể bị khuôn mặt lạnh lùng của người yêu hù dọa chứ, tiếp tục mở mắt nói dối, “Sau đó anh phạm vào luật trời, phải hạ phàm lịch kiếp. Em yêu anh như vậy sao có thể để anh một mình xuống dưới chịu khổ được, cho nên em cũng đi theo.”
Cố Nghị kéo kéo khóe miệng, “Vậy tôi phạm luật gì của trời thế?”
“Ách …..” Diệp Chi Châu nghẹn lại, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, sau đó chắc như đinh đóng cột nói rằng, “Là tội sát tiên! Anh trộm gà của Ngọc Hoàng đại đế trong hoa viên, còn giết nó nhổ lông nấu cháo ăn! Nhưng kỳ thật gà này là một thần tiên, vừa mới thượng thiên, rất yếu ớt.”
Cố Nghị nhịn không được phát ra một tiếng cười lạnh.
“… Đều tại em, nếu không phải do em nói muốn ăn gà, anh cũng sẽ không đi lên con đường phạm tội.” Diệp Chi Châu quay đầu, ra đòn sát thủ, giả vờ đáng thương, “Kết quả lúc xuống đây với anh em đã xảy ra một ít vấn đề, đầu thai theo con đường súc sinh ….. Nếu không phải trong tay của em có một viên biến hóa đan do Thái Thượng Lão Quân luyện chế, đời này em với anh một người một chó vĩnh không thể quen biết nhau.”
Cố Nghị thu nụ cười lạnh lại, căng khóe miệng, nhíu mày ôm cậu vào ngực, sờ tóc cậu, “Không trách em, là anh không tốt, đừng thương tâm ….. Ở thiên đình em tên là gì?”
“Diệp Chi Châu, anh gọi em là Tiểu Châu.” Diệp Chi Châu nhào qua cọ y, che khuất ý cười trên mặt khi thực hiện được âm mưu, “Chúng ta đi ngủ đi, trễ rồi.” Ngàn vạn lần đừng lại rối rắm tên gọi hay thân phận gì cả, trình độ bịa chuyện của cậu thật sự có hạn.
Cố Nghị lẩm nhẩm tên của cậu mấy lần, vẫn duy trì tư thế ôm cậu đến phòng ngủ, nghiêm túc nói rằng, “Anh cần xác nhận thân phận bạn đời của chúng ta.”
Diệp Chi Châu ngây ngốc, “Xác nhận như thế nào?”
Mông bị nhéo một cái, sau đó phía sau lưng bị ái muội vuốt ve.
“……”
Buổi sáng hôm sau, Diệp Chi Châu nuốt một viên thuốc từ trên giường đứng lên, thấy bên cạnh trống không, cậu liền mở kịch bản mới ra.
Trong kịch bản mới, tình tiết nhân vật chính thất hồn lạc phách đứng ở thùng rác được Cố Nghị nhặt được đã biến mất, biến thành nhân vật chính thất hồn lạc phách đi ở trên đường không cẩn thận bị xe quẹt trúng, sau đó hôn mê bất tỉnh, linh hồn nhập vào trong một con mèo khác.
Diệp Chi Châu: “….”
Sau khi nhân vật chính tỉnh dậy phát hiện mình thay đổi sang thân thể một con mèo khác liền kinh hãi, nhịn không được chạy về nhà, sau đó không cẩn thận đụng phải Tiêu Thụy đang mua khoai nướng ở ven đường …….
Chuyện tiếp sau đó giống với kịch bản cũ, chỉ là các sự trợ giúp của Cố Nghị dành cho nhân vật chính lại biến thành năng lực cường đại của chính hắn, số nam chủ cũng từ sáu biến thành năm. Nguyên nhân hủy diệt thế giới trên cơ bản vẫn không đổi, chẳng qua Cố Nghị chuyển từ đi du lịch với nhân vật chính cùng dàn hậu cung biến thành người qua đường đi nghỉ phép bị liên lụy, vả lại video dị năng giả chiến đấu cũng vẫn là do y quay được rồi đăng lên.
Diệp Chi Châu đóng kịch bản lại, nhíu mày. Không ngờ linh hồn của nhân vật chính lại nhập vào một con mèo khác, vẫn tiếp tục nhận thức nhóm nam chủ. Như vậy xem ra, nhân vật chính cùng nhóm nam chủ gặp nhau hẳn là đều do nhân vật chính cố ý, nhưng rốt cuộc vì sao nhân vật chính lại làm như vậy, trên người nhóm nam chủ có cái gì hắn muốn sao? Còn một chuyện nữa, dị năng của nhân vật chính thật sự chỉ có thấu thị thôi sao? Hơn nữa chuyện hắn mượn dùng thân thể mèo nhỏ hình như làm rất thuần thục. Nếu nhân vật chính cùng nhóm nam chủ gặp nhau đều là cố ý, vậy nhân vật chính biến thành mèo không chừng cũng là cố ý, hoặc nói là do con người làm ra không chừng? Lại nghĩ tới thiết lập dị năng kỳ quái của thế giới này…
“Đang suy nghĩ gì thế?”
Cái trán bị gõ nhẹ, cậu hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn về phía người yêu đang bưng bữa sáng tiến vào, nghĩ nghĩ rồi nói, “Đông Phương, em biết A Hoàng là mèo của ai, chúng ta đưa nó trở về đi.”
“Gọi anh là Cố Nghị.” Cố Nghị để bữa sáng xuống, xoay người đi đến tủ lấy một bộ quần áo ở nhà cho cậu, thuận miệng trả lời, “Cứ theo em, anh cũng hiểu được con mèo kia hẳn không phải là mèo hoang.” Không thì động tác mở khóa cũng sẽ không lão luyện như thế.
Biệt thự của Thời Giản Hoa, sau khi Diệp Chi Châu ngồi xuống liền đánh giá nam nhân ôn nhuận ngồi đối diện, trộm mở công năng quét hình của hệ thống ra.
“Không nghĩ tới Bánh Bao lại được hai người nhặt được, cám ơn, em đã tìm nó suốt mấy ngày nay.” Thời Giản Văn ôm mèo vào trong ngực, có chút nghi hoặc sờ sờ đầu nó, cười cười, “Chạy ra ngoài một lần tính tình ngược lại hoạt bát hơn trước kia, về sau không thể nghịch ngợm như vậy nữa.”
Mèo nhỏ ở trong lòng ngực của hắn lăn một vòng, mềm mại meo một tiếng.
Cố Nghị gật gật đầu xem như nhận lời cảm ơn của hắn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Thời Giản Hoa ngồi ở ghế đơn, nhướng mày, “Sao hôm nay bình thường lại rồi? Con trai của cậu đâu?”
“Bị bảo mẫu mang đi tắm rồi.” Thời Giản Hoa bỏ văn kiện xuống, nghi hoặc nhìn lại, “Cố Nghị, sao hôm nay cậu lại quái quái thế, tớ không được bình thường lúc nào chứ?”
Cố Nghị cho rằng hắn đang đùa giỡn mình, liền trả lời, “Mới ngày hôm qua mà cậu đã quên rồi? Sao nào, hôm nay không đoạt chó nhà tớ nữa?”
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
“Cậu có nuôi chó?” Thời Giản Hoa càng kinh ngạc, sau đó cười hỏi, “Chủng loại nào thế? Mấy tuổi rồi?”
Cố Nghị nghe vậy nụ cười trên mặt từ từ biến mất, nhíu mày trả lời, “Mua cùng chủng loại với chó của cậu, khá nhỏ ……”
“Vậy cậu nên nuôi cẩn thận, chó con cần phải chăm sóc thật tốt.” Thời Giản Hoa tự nhiên nói tiếp, thái độ so với bình thường không có gì khác, như là hoàn toàn không nhớ rõ chuyện giành chó ngày hôm qua.
Cố Nghị cẩn thận quan sát thần sắc của hắn, mày nhăn càng sâu hơn.
[Quét hình hoàn tất, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh tật. Trong đại não không có năng lượng khác thường dao động, tinh thần lực có dấu hiệu thức tỉnh. Đan dược thích hợp: An thần hoàn.]
Diệp Chi Châu kinh hãi, nhịn không được cầm tay Cố Nghị. Sao kết quả lại giống Cố Nghị như đúc thế? Chẳng lẽ lại là do hồn kỳ quấy phá? Vậy, vậy ngày hôm qua cậu dựa vào cái này để phán đoán thân phận người yêu có thể bị sai rồi không …..
“Làm sao vậy?” Cố Nghị rút suy nghĩ về nắm chặt tay cậu, ngẫm nghĩ một lát liền kề sát lại thấp giọng trấn an, “Đừng sợ, sẽ không để cho Giản Hoa cướp em đi. Hơn nữa đầu óc của hắn giống như bị hỏng rồi, căn bản không nhớ rõ chuyện ngày hôm qua.”
Thời Giản Hoa nghe y nói nhất thanh nhị sở, nhịn không được kháng nghị, “Cậu nói vớ vẩn gì thế, tớ đoạt cậu …… Khụ, tớ đoạt người của cậu làm gì, tớ là thẳng nam, thẳng vô cùng. Đầu óc của cậu mới bị hỏng, ngày hôm qua cậu tìm tớ nói chuyện mua tranh cùng phòng làm việc tớ đều nhớ kỹ, đừng có loạn chụp mũ cho tớ.”
Thời Giản Văn nhịn không được cười ra tiếng, “Tình cảm của anh cùng Nghị ca vẫn tốt như vậy.”
“Năm đó là kết bạn sai lầm.” Thời Giản Hoa không có hình tượng liếc mắt xem thường Cố Nghị, cúi đầu tiếp tục nhìn văn kiện.
Diệp Chi Châu nghe bọn họ nói chuyện, cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại. Cậu thu lại tinh thần lực không tự giác chạy tán loạn ra ngoài, nghiêng đầu hướng Cố Nghị lắc lắc đầu, nắm chặt tay Cố Nghị. Quan tâm sẽ bị loạn, ngày hôm qua luồng tinh thần lực quen thuộc cậu nhận thấy được cũng không phải là ảo giác, Cố Nghị đúng là người yêu, cậu không có nhận sai. Nhưng kết quả quét hình của Thời Giản Văn là sao? Không có dị năng, có dấu hiệu thức tỉnh tinh thần lực …..
Mèo nhỏ đang ghé vào trên đùi Thời Giản Văn chơi đùa đột nhiên nhảy xuống, sau đó vèo vèo vài cái chạy lên tới lầu hai. Thời Giản Văn có chút bất đắc dĩ đứng dậy, vẻ mặt giống miêu nô, “Sao Bánh Bao lại đột nhiên ầm ĩ như vậy … Mọi người ngồi chơi, em đi lên tìm nó, miễn cho nó phá đồ đạc.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Thời Giản Văn cùng nhân vật chính giảm xuống 80%, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu nhìn hắn lên lầu, sờ sờ cằm. Mới chỉ giảm 80%, xem ra chiêu mèo nhỏ này không dùng được, trong kịch bản mới về sau nhân vật chính lợi dụng thời gian lúc làm mèo bên cạnh Thời Giản Văn biết được không ít đồ vật, lựa ý hùa theo sở thích của Thời Giản Văn, đạt được hảo cảm Thời Giản Văn. Còn có kết quả quét hình của Thời Giản Văn ….. là trường hợp đặc biệt, hay là tất cả nam chủ đều như vậy?
Vậy phải làm sao bây giờ, mục đích của nhân vật chính đã rõ ràng, sau khi biến thành người khẳng định sẽ tìm cơ hội gặp mặt nhóm nam chủ, hơn nữa nhân vật chính khi làm mèo đã thăm dò tính cách nhóm nam chủ, muốn đạt được hảo cảm của nhóm nam chủ quả thực dễ như trở bàn tay …… Không được, không thể để cho mấy nam chủ còn lại gặp được nhân vật chính. Ít nhất cậu phải biết rõ nhân vật chính rốt cuộc muốn gì từ nhóm nam chủ trước, không thể để cho bọn họ gặp nhau được. Còn có kết quả quét hình, cậu nhất định phải mau chóng làm rõ ràng.
Trong kịch bản mới bởi vì cảnh diễn của Cố Nghị biến mất, nên nhân vật chính cùng Tiêu Thụy sẽ gặp nhau đầu tiên, lúc này Thường Diệu còn chưa xuất ngoại, nhân vật chính còn chưa bị đưa đến bệnh viện …… Phải để linh hồn nhân vật chính trở lại thân thể của hắn mới được, phải mau lên!
Sai khi rời khỏi Thời gia, Cố Nghị muốn đi mua quần áo cho Diệp Chi Châu, lại bị Diệp Chi Châu từ chối.
“Hiện tại em vẫn chưa có hộ khẩu, anh không định làm giấy căn cước cho em trước sao?” Diệp Chi Châu kéo kéo quần áo trên người, bộ dáng buồn bã ỉu xìu “Mấy bộ quần áo giữa trưa anh mua cho em đã đủ mặc rồi, Cố Nghị, em hơi mệt, muốn trở về ngủ.” Nói xong xoa thắt lưng của mình.
Cố Nghị thấy thế quả nhiên hiểu sai, lấy tay giúp cậu xoa xoa thắt lưng, nghĩ nghĩ rồi nói, “Vậy anh đưa em về nghỉ ngơi trước, giấy căn cước anh đi làm cho em, em ở nhà phải ngoan ngoãn, buổi tối anh trở về mang em ra ngoài ăn đồ ngon.”
Diệp Chi Châu vội vàng gật đầu, tặng thêm một nụ cười ngây ngô. Cố Nghị lập tức nhộn nhạo, nhào qua hôn cậu một cái, lái xe về nhà.
Xác định Cố Nghị đã rời khỏi, cậu xốc chăn lên rời giường, trước dùng tinh thần lực lừa gạt máy theo dõi trong nhà, sau đó bắt đầu bày trận, bất mãn than thở, “Không có việc gì lại để phỉ thúy trong nhà, mỗi ngày phải mở máy theo dõi đề phòng trộm cướp, muốn làm cái gì cũng không thuận tiện …..”
Tốn một tiếng mới làm xong một ảo trận sơ cấp, nhìn đồng hồ đã không còn sớm, cậu vội cầm lấy tiền mặt Cố Nghị lưu lại ra cửa, đón xe chạy nhanh tới nhà của nhân vật chính.
Mẹ của nhân vật chính đã bỏ lại nhân vật chính chạy mất, hiện tại thân thể của nhân vật chính là do Thường Diệu chăm sóc. Tính thời gian, hiện tại Thường Diệu hẳn là đang ở trường học, nhân vật chính chỉ còn một mình trong nhà, hộ công Thường Diệu thuê chỉ đến trông chừng một hai tiếng khi Thường Diệu không có ở đây, cậu có thể lợi dụng chỗ trống này.
Thuận lợi tới trước nhà nhân vật chính, cậu đem tinh thần lực thực chất hóa bao vây quanh mình, ẩn đi thân hình cùng hơi thở, sau đó từ trong không gian lấy ra một thanh sắt, bắt đầu cạy khóa.
Hai phút sau cửa được cạy ra, cậu lắc mình vào cửa, dùng tinh thần lực cẩn thận phân rõ hơi thở trong phòng, sau đó chạy tới phòng của nhân vật chính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...