Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta

Đổi tên: Lạc Tị Ly —> Lozie.

“Đế quốc năm 7234, ngày mùng 7 tháng 11, Đế đô Jewel Night, phòng đấu giá Andria muốn mời ngài tới chung vui.”

Thư mời trang trí đơn giản hào phóng, nhưng vật đấu giá tối đó đều được liệt kê thành một danh sách tỉ mỉ ở bên trong thư mời.

Trong lúc vô tình liếc mắt tới danh sách thì thấy được một sợi dây chuyền bằng ngọc thạch quen thuộc khiến Lozie cảm thấy hứng thú.

Ả vội vàng mở quang não ra tìm kiếm.

Vật đấu giá số 17, Nước Mắt Nhân Ngư, dây chuyền lam bảo thượng phẩm.

Đánh giá: Ngọc thạch màu lam trong suốt chưa từng trải qua mài giũa, cắt gọt đã phơi bày ra vẻ đẹp tự nhiên được ví như giọt nước của đại dương xanh biếc. Rất giống với nước mắt của người cá, thánh khiết đến không chân thực.

Nước Mắt Nhân Ngư, tượng trưng cho sự nhớ nhung sâu sắc với người mà mình yêu thương.

Lozie nhìn một cái liền nhận ra, đây là trang sức mà Công tước phu nhân từng đeo trên người.

Ở Lam Tinh năm đó, dưới sự tấn công dữ dội của quân phiến loạn và hải tặc, không chỉ có Lê Hi vừa mới sinh ra, mà ngay cả hơn phân nửa trang sức của Công Tước phu nhân cũng bị thất lạc. Những thứ kia đã được tìm ra trong mấy năm gần đây, duy chỉ có sợi dây chuyền này vẫn còn lưu lạc bên ngoài.

Bởi vì những món trang sức này được Công tước đại nhân tặng vào đêm tân hôn nên bà rất là tiếc nuối. Bà còn thường xuyên nhìn ảnh chụp trước đó mà lặng lẽ gạt lệ.

Ả nhiều lần xem đi xem lại tấm hình về sợi dây chuyền đó của buổi đấu giá, thậm chí còn lấy tấm hình hồi trẻ của Công tước phu nhân ra mà so sánh, rốt cuộc cũng xác định phán đoán của bản thân là chính xác.

Không sai, chính là nó!

Ánh mắt của ả sáng rực, cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để lấy lòng Công tước phu nhân.

Gọi tới tiếp tân của phòng đấu giá, ả chủ động nói chuyện với nhân viên phụ trách.

“Tôi muốn sợi dây chuyền Nước Mắt Nhân Ngư đó, phiền ngài gạch nó ra khỏi danh sách cho tôi.”

“Thật xin lỗi, chúng tôi e là không thể làm theo ý ngài được. Bởi vì đã có người mua trước, cũng đã thỏa thuận giá cả xong, chỉ còn việc làm thủ tục chuyển nhượng nữa là hoàn tất.” Nhân viên ở quầy tiếp tân áy náy uyển chuyển cự tuyệt.

Nhưng Lozie không thèm để ý nói “Chỉ cần ai trả giá cao hơn thì món hàng sẽ thuộc về người đó, đây không phải đã là quy củ rồi sao?”

“Đúng là như vậy, nhưng món hàng đã đang trong quá trình giao dịch…”

“Vậy trước hết tạm ngừng giao dịch đi!” Dùng giọng ra lệnh chặn họng đối phương, thái độ của Lozie hết sức ngạo mạn “Không cần lo lắng vì boss của các người, sau khi giao dịch xong, tôi sẽ tự mình nói chuyện với bà ta.”

Lozie vừa dứt lời liền ngắt liên lạc.

“Chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài!” Ả cất giọng gọi hầu gái đang đứng hầu bên ngoài vào.

Hầu gái hầu hạ ả mặc bộ trang phục màu ánh kim hoa lệ xa xỉ, trên ngón tay thì đeo chiếc nhẫn kim cương tinh xảo cùng với quyền trượng tượng trưng cho gia tộc vô cùng uy nghi tỏa sáng.

Chỉnh sửa một chút trang phục thẳng thớm không chút vết nhăn nào, Lozie dẫn theo hầu gái đi đến phòng đấu giá Andrie.

Nước Mắt Nhân Ngư, ả nhất định phải có được.

Khu đô thị Lund, phòng đấu giá Andrie.

Được coi là đầu rồng trong giới kinh doanh của Đế quốc Carter, phòng đấu giá Andrie được trang hoàng vô cùng hoa mỹ, rất giống với phong thái chủ nhân khiến người ta nói chuyện say sưa nơi đây – Phu nhân Christina.

Đây là một người phụ nữ thần bí đến từ Pháp Tinh, với dung mạo tuyệt lệ vô song của mình mà đã chinh phục được rất nhiều quý tộc tự cao tự đại ở Đế quốc Carter này. Thậm chí ngay cả các phu nhân có xuất thân không được tự nhiên cũng thường xuyên qua lại uống trà nói chuyện với bà.

Mà Lê Hi, chính là bạn tri giao từ năm ngoái của bà. Vì thế nên hắn mới có thể nhận được tin tức đầu giá của Nước Mắt Nhân Ngư.

Đứng ở trong đại sảnh của phòng đấu giá Andrie, Lê Hi nhìn tấm gương bằng đồng trước mắt đến ngây người.

Mặc dù đã trải qua hàng triệu năm tháng dài đằng đẳng, tận mắt chứng kiến biết bao hồng nhan tuyệt sắc biến thành xương trắng mục nát, nhưng tấm gương trước mắt đây mới chân thực phản chiếu rõ ràng bóng người của hắn.

Đây là một tác phẩm nghệ thuật đến từ trái đất cổ đại, ở thời đó, công nghệ thủy tinh còn chưa có ra đời, vật như vậy chỉ có ở trong các thế gia quyền quý và hoàng thất thời xưa. Mà bây giờ lại được trưng bày tùy ý ở phòng khách của phu nhân Christina, sợ rằng thân phận người này không có đơn giản như mọi người đã nghĩ.

Vươn tay vuốt lại cổ áo có chút nhăn, Lê Hi an tĩnh chờ đợi Juli đi nhận điện thoại gọi tới trở lại tiếp tục thủ tục giao dịch mua Nước Mắt Nhân Ngư.

Cũng không lâu lắm, Juli liền quay lại.

Cô nhìn chằm chằm Lê Hi một hồi lâu, giống như không biết nên mở miệng thế nào, cô do dự một hồi rồi lộ vẻ mặt tiếc nuối nhìn Lê Hi giải thích “Thật xin lỗi, tiểu Rollin của tôi, Nước Mắt Nhân Ngư không thể thuộc về cậu được rồi. Đối phương chính là tiểu thư của một gia tộc rất nổi danh ở Đế quốc, nếu như phải xảy ra tranh chấp thì e rằng ngay cả phu nhân Christina cũng khó có biện pháp giải quyết được.”

“Tôi biết rồi, ngài không cần khó xử như vậy đâu.” Lê Hi gật đầu một cái rồi cũng không nói gì thêm.

Hắn biết rõ Juli đang rất khó xử, nhưng hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.

Sợi dây chuyền đó chính là trong lúc nguyên thân lâm vào đường cùng, vì sinh tồn nên mới bất đắc dĩ bán cho phòng đấu giá. Mặc dù lúc đó chỉ bán với giá mười ngàn tinh tệ, nhưng đã ba năm trôi qua, giá cả đã lên đến một trăm ngàn.

Ba năm qua, nguyên thân vì muốn chuộc lại mà không ngừng nhịn ăn nhịn mặc, không ngừng làm việc. Cho đến gần một năm nay, hắn vang danh với chức chủ tịch trong hệ Chính trị của Học viện quân sự Đế quốc, sau đó hắn mới có thể tìm người trợ giúp công tác với hắn nên bây giờ mới có cơ hội.


Dù sao đây chính là vật kỷ niệm duy nhất mà mẹ của nguyên thân đã để lại.

Sợi dây chuyền này giống như một người bạn đã kề vai sát cánh cùng với nguyên thân trong những tháng ngày vất vả, thậm chí được xem như là mục đích sống sót trên cõi đời này. Vì vậy bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải có được nó.

Lặng lẽ thở dài một hơi, Lê Hi vươn tay xoa xoa hai bên thái dương.

Số tiền mà nguyên thân để lại thật sự không nhiều lắm. Hơn nữa sau khi hắn thay thế nguyên thân đạt được số tiền nhuận bút trong buổi phát biểu luận văn của ‘Tuần báo’, gộp chung tất cả lại thì cũng chỉ hơn một trăm ngàn chút xíu.

Đây là lần đầu tiên vì chuyện tiền nong mà sầu não như vậy, đối với một vị thiên chi kiêu tử như Lê Hi mà nói, quả là một trải nghiệm mới lạ.

Xem ra trước mắt phải tìm cách thuyết phục đối phương cho bằng được, trong lòng của Lê Hi cũng có chút thấp thỏm, hắn đối với chuyện lần này không ôm hy vọng lớn lao gì.

Quý tộc ở Đế quốc Carter rất để ý chuyện mặt mũi. Nếu như hôm nay bị hắn – một công dân hạ đẳng đoạt mất món hàng thì ngày sau chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho cả Đế quốc.

Lê Hi nhíu mày âm thầm suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Thời gian chờ đợi luôn luôn đặc biệt dài đằng đẳng, nhìn đồng hồ quả lắc cổ điển treo trên tường, Lê Hi khó tránh sinh ra một tia phiền não.

Lúc này ở bên ngoài phòng đấu giá vang lên âm thanh du dương của sáo trúc. Lê Hi quay đầu lại thì thấy một chiếc xe màu trắng có dán hoa văn hình vương miện của hoàng gia dừng trước phòng đấu giá, thân xe màu trắng dưới ánh nắng mặt trời càng thêm vô cùng chói mắt.

Tiara, hãng xe cao cấp nổi tiếng nhất của Đế quốc Carter, chỉ có người trong hoàng gia mới có tư cách mua chúng. Mà điều đặc biệt không chỉ ở vấn đề tiền bạc, mà là đối với người lái xe có yêu cầu cực kì nghiêm khắc.

Loại xe có thể bay này chỉ có Alpha từ cấp bậc A trở lên thì mới có thể lái được. Tượng trưng không chỉ ở tiền tài mà còn là quyền thế áp đảo tất cả mọi người ở Đế quốc.

Nhìn gia huy của gia tộc Oderschvank chói mù cmn mắt được đính trên thân xe, ý cười trên môi Lê Hi trở nên sâu xa hơn bao giờ hết.

Không ngờ cái vị tiểu thư quý tộc danh tiếng muốn tranh giành Nước Mắt Nhân Ngư với hắn lại chính là Lozie.

Ha ha, Lê Hi không nhịn được thầm cười ra tiếng.

Hắn nên sớm nghĩ đến, ai có thể hứng thú với một sợi dây chuyền tầm thường như thế chứ? Chỉ có cái người biết rõ lai lịch của nó như Lozie thì may ra, với lại muốn nhanh chóng lấy lòng Công tước phu nhân thì ả mới dám làm ra ba cái chuyện tranh đoạt này…

Khẽ đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, Lê Hi che đi ánh mắt không có chút ý tốt nào.

Dạo gần đây biển êm sóng lặng quá nên hắn có đôi chút nhàm chán, đang phát rầu vì không tìm được cơ hội thì Lozie đã tự dẫn xác tới.

Một sự phối hợp quá mức ăn ý khiến ai đó không thể không cảm động. (=))))

Mà Lozie vừa mới tới trước phòng đấu giá thì đã nhìn thấy Lê Hi đang đứng bên cái quầy rượu mini.

Vì thế mà động tác xuống xe của ả tạm dừng lại.

“Mau gọi boss của phòng đấu giá tới đây!” Ả cao ngạo ra lệnh cho hầu gái.

Hầu gái có chút do dự, thấy dáng vẻ không coi ai ra gì của ả thì có chút do dự.

“Tiểu thư Lozie mời phu nhân Christina tới gặp mặt.” Hầu gái chật vật truyền đạt lại lời ra lệnh của Lozie.

Mặc dù cô chỉ là người làm công của gia tộc Oderschvank, nhưng danh tiếng của phu nhân Christina đã sớm bay khắp toàn bộ Đế quốc, ai ai cũng biết tới.

Nghe nói ngay cả trong nội bộ hoàng gia cũng phải nể ba phần.

Vì thế khi nhìn đến bộ dáng kiêu căng ngạo mạn của Lozie làm cho cô theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng lại không biết khuyên can thế nào.

Nhìn ra cô đang khó xử, Juli cười một tiếng rồi an ủi “Không cần lo lắng, phu nhân Christina sẽ không so đo với một cô bé không hiểu chuyện thế đâu.”

Dí dỏm nháy mắt mấy cái với hầu gái, Juli xoay người đi vào bên trong của phòng đấu giá.

Đã lâu rồi không có ai dám dùng giọng điệu đó nói với phu nhân Christina, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra vị tiểu thư Lozie này hôm nay có lẽ sẽ không vui vẻ là mấy.

Bất quá cô cũng không có ý định muốn nhắc nhở ả, ai biểu vị tiểu thư Lozie của gia tộc Oderschvank tôn kính đi ăn hiếp tiểu Rollin người gặp người thích đâu?

Juli suy nghĩ một hồi rồi thầm cười trên sự đau khổ của kẻ khác.

Phu nhân Christina rất nhanh nhận được thông báo, bà chậm rãi từ trong nội thất đi ra. Nhìn thấy Lê Hi đang đứng trong đại sảnh, bà liền dùng ánh mắt trấn an hắn một chút.

Bà rất có cảm tình tốt với người thanh niên có kiến thức uyên bác của hệ Chính trị trong Học viên quân sự Đế quốc này.

Lê Hi cũng cúi người đáp lễ, không để ý sự lạnh nhạt có chút vi diệu của đối phương.

Mà Lozie đang ngồi trong xe đợi ngoài đại sảnh của phòng đấu giá Andrie lại không còn chút kiên nhẫn nào.

Khi nhìn thấy phu nhân Christina thì ả cũng chỉ khẽ gật đầu cho có lệ, cũng không có ý định mời bà lên xe, bày ra dáng vẻ quý tộc cao quý không vướng bụi trần vô cùng nhuần nhuyễn.

“Trong mắt của một người làm ăn kinh doanh, đồng tiền quyết định tất cả, tôi không muốn lãng phí thời gian, cho nên mau ra giá đi!” Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên kính xe, Lozie tay phải nâng quai hàm, híp mắt lười biếng nói.


“Ngài nói không có sai, nhưng sợi dây chuyền này đã kí kết hợp đồng mua bán rồi. Ngài nên biết là, tuy thương nhân coi trọng lợi ích, nhưng họ lại coi trong chữ tín hơn tất cả.” Cái ngữ điệu quý tộc cao ngạo đó cũng không hề làm cho phu nhân Christina cảm thấy áp lực gì, bà thong thả ôn nhu giải thích.

“Phải không? Tôi còn tưởng rằng trong mắt các người, người với người, vật cùng vật khác nhau hoàn toàn, cũng bởi vì cái giá dán trên đó tùy thuộc vào mức cao hay thấp mà thôi.” Lozie cười nhạt.

Theo như lời đồn đãi, Pháp Tinh toàn là những thương nhân coi trọng lợi ích hơn cả, mà Lozie luôn tin điều này là đúng. Ả nheo mắt lại, ném ra sự cám dỗ thực tế nhất “Nếu như bà đáp ứng, tôi có thể giúp bà mở rộng đầu mối, mời nhiều thiếu gia tiểu thư của những gia tộc nổi tiếng tới giúp phòng đấu gia Andrie tăng uy tín vào ngày mùng 7 tháng 11 này, đồng thời cũng đáp ứng giúp buổi đấu giá lần này của bà tăng lên gấp hai lần so với số vốn ban đầu.”

“Ồ?” Lozie hứa hẹn khiến phu nhân Lozie thu lại nụ cười mỉm bên khóe môi, bà dùng giọng điệu kinh ngạc hỏi “Ngài biết số vốn mà chúng tôi dự trù?”

“Dĩ nhiên.” Lozie căng thẳng gảy gảy móng tay “Đối với gia tộc Oderschvank mà nói, khắp cả Đế quốc Carter này không có bao nhiêu bí mật cả.”

Tiện tay cầm xấp tài liệu vứt cho phu nhân Christina, trong mắt ả lóe lên một tia áp bức.

Nhìn nội dung trong tài liệu, phu nhân Christina không khỏi kinh ngạc.

Phần tài liệu này ghi chép rõ ràng của tất cả món hàng sắp được bán đấu giá. Bao gồm nguồn gốc xuất xứ, chất lượng, gia công, tên người thợ chế tạo thủ công, thậm chí đã từng qua tay ai đều ghi lại hết sức chi tiết.

Quả thực so với bà còn cặn kẽ tỉ mỉ hơn. Mà hàm ý trong hành động lần này của Lozie không cần nói cũng biết.

Xem ra vị đại tiểu thư của gia tộc Oderschvank này tính dùng địa vị thân phận để chèn ép bà đâu!

Đã lâu rồi không còn ai dám dùng cái giọng xấc láo đó mà nói chuyện với bà, trong ánh mắt của phu nhân Christina thoáng lóe lên tia giận dữ!

Bà vốn không muốn so đo với một con nhóc không hiểu chuyện, nhưng Lozie này lại lấn áp người quá đáng!

Xem ra phải cho con nhóc láo xược này một bài học nhớ đời mới được!

Phu nhân Christina cố ý cúi thấp đầu bày ra bộ dáng khuất phục. Giả vờ yên lặng hồi lâu, điều chỉnh sắc mặc sao cho tái nhợt chút, bà cắn răng đáp ứng “Đồng ý!” (Thêm một chế ảnh đế:))))

“Sớm nên như vậy!” Không hề phát giác ra tâm tư quỷ quyệt của đối phương, Lozie mỉm cười rút thẻ tinh tệ ra. (giống tính tiền bằng thẻ đó)

Phu nhân Christina tự mình bưng hộp đựng Nước Mắt Nhân Ngư tới đưa cho Lozie, ả đắc ý hướng Lê Hi vẫy tay.

Nhìn vẻ mắt u ám của hắn một lúc, Lozie rốt cuộc cũng tìm về được niềm sung sướng lúc đầu.

Con trai ruột thì sao chứ?

Trước khi chính thức xác nhận máu mủ cũng chỉ có thể bị mình tùy ý áp chế chà đạp. Huống chi anh trai cũng sẽ không để nó thuận lợi bước chân vào gia tộc Oderschvank đâu!

Nhớ đến kế hoạch mà Raymond đã nói với ả trước đó, nụ cười trên mặt Lozie càng thêm thiếu đánh.

Lê Hi an tĩnh đứng im tại chỗ, dùng ánh mắt vi diệu nhìn bộ dáng diễu võ dương oai của Lozie.

Đúng là ngu ngốc đến hết thuốc chữa! Hắn âm thầm giễu cợt trong lòng.

Từ bộ dáng khoe khoang của Lozie thì Lê Hi đã biết ả định làm gì.

Dùng quyền thế áp chế phu nhân Christina, ép bà phải làm cuộc mua bán này, cái loại hành động nhìn như bá đạo này thì trong mắt Lê Hi chẳng khác gì ngây thơ ngu ngốc. Đến nỗi việc phu nhân Christina dễ dàng đáp ứng như thế chỉ sợ là bắt đầu một cuộc trêu đùa đầy ác ý.

Người phụ nữ này đến từ Pháp Tinh – một tinh cầu đang phát triển mạnh trên con đường kinh doanh, còn có thêm một gương mặt xinh đẹp như thế, xem ra lần này không cần tự mình ra tay, Lozie cũng sẽ ăn phải quả đắng.

Đây hoàn toàn không nằm trong tính toán của hắn, tất cả đều do ả tự tìm đường chết!

Mắt thấy bóng dáng phu nhân Christina trở lại, Lê Hi nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt của bản thân, để cho bà thấy được vẻ ưu thương trên mặt hắn.

“Đừng lo lắng, tiểu Rollin của ta, chuyện này vẫn chưa có kết thúc đâu.” Phu nhân Christina vỗ mạnh vào vai hắn một cái, giọng điệu ôn nhu trấn an.

Bà quả thật rất thích thanh niên Omega xuất thân từ một xóm nghèo này.

Bắt đầu từ cái ngày hắn tuyệt vọng bán đi sợi dây chuyền Nước Mắt Nhân Ngư thì bà đã âm thầm để ý.

Mắt thấy hắn chậm rãi trưởng thành, từ một đứa nhóc xóm nghèo đầy tủi thân khuất nhục cho đến khi trở thành một vị thanh niên kiến thức uyên bác không kém gì một nhà bác học, âm thầm bộc lộ tài năng xuất chúng của mình, lặng lẽ cắm rễ ở một Đế quốc hùng mạnh này. Cũng chính vì vậy mà bà rất thưởng thức hắn, đồng thời cùng thương tiếc hắn ngày càng sâu sắc.

Cho nên, cái thái độ không coi ai ra gì của Lozie hôm nay đã hoàn toàn chọc giận bà.

Ở trong mắt của phu nhân Christina, có thực lực chân chính thì mới là vốn liếng không bao giờ hết. Vì thế, cái thân phận tôn quý gì gì đó, bà mới không thèm để vào mắt!

Mỉm cười đưa tiễn Lê Hi, phu nhân Christina khẽ híp mắt mở ra quang não, gửi tới Công tước Oderschvank một tin nhắn khiển trách với thái độ cương quyết.

Nhấp một ngụm trà nhỏ, phu nhân Christina nở nụ cười cực kỳ khoái trá.

Học viện Quân sự Đế quốc, Bách Mộc viên.


Lê Hi vừa về tới học viện thì thấy Đại chấp sự Daisy đang đứng đợi một bên.

“Thiếu gia Rollin, cuối cùng ngài cũng trở lại rồi, phu nhân đã đợi ngài rất lâu.”

“Xin lỗi, hôm nay tôi bận chút việc riêng.” Lê Hi giải thích rồi đi theo bà.

Công tước phu nhân đang đọc một cuốn quyển sách về những nhân vật truyền kì, trông bà có vẻ đọc rất say sưa.

Có lẽ là bởi vì luận văn mà Lê Hi phát biểu có tên là ‘Tân quý quật khởi’ cho nên bà rất có hứng thú với những binh sĩ tưỡng lĩnh xuất thân từ tầng lớp bình dân quật khởi.

Nhớ tới Lê Hi khi nói đến đề tài này thường dùng ngôn ngữ và cử chỉ hài hước để miêu tả, Công tước phu nhân không khỏi vươn tay che miệng cười trộm.

Đứa bé này luôn có biện pháp làm cho người khác đồng ý với quan điểm của mình. Công tước phu nhân nghĩ vậy không khỏi sinh ra lòng tự hào của một người làm mẹ.

“Phu nhân, thiếu gia Rollin tới rồi ạ.” Hầu gái đứng một bên nhỏ giọng nhắc nhở.

Công tước phu nhân vội vàng quay đầu thì thấy Lê Hi đang bước vào cửa.

Bộ dáng của hắn hôm nay không giống với mọi ngày. Lông mày thì nhíu chặt, nụ cười xưa nay vốn ôn hòa nay lại có chút miễn cưỡng. Hơn nữa vẻ mặt thỉnh thoảng hiện lên thần sắc hốt hoảng không khỏi khiến người khác bận tâm.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Công tước phu nhân ân cần hỏi.

“Không có gì, xin ngài đừng lo lắng.” Lê Hi lắc đầu một cái, cố gắng giữ vững thái độ ôn hòa. Nhưng dáng vẻ liên tục ngẩn người càng làm lộ rõ tâm tư không thoải mái của hắn.

“Rollin, cậu thật sự không có chuyện gì chứ? Có phải thân thể không được khỏe?” Vươn tay đè lại ngón tay đang vân vê của hắn, trong lòng của Công tước phu nhân quả thật rất lo lắng cho hắn.

Áy náy đặt tách trà xuống, Lê Hi hơi cúi đầu đáp lại “Thật xin lỗi, hôm nay tôi không được khỏe cho lắm, có lẽ đành phải xin phép về trước.”

“Ừ, thân thể không khỏe thì mau về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, có cần ta giúp cậu mời bác sĩ tới khám không?”

“Không sao đâu ạ, chỉ là có chút mệt trong người thôi, ngài…” Tựa hồ còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lê Hi lại có chút do dự, cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Ngay trong lúc này, Lozie hưng phấn đi vào. Nhìn khuôn mặt không giấu được vẻ ấm ức của Lê Hi, ả lại cười rạng rỡ thêm mấy phần.

“Mẹ!” Ả khoan thai đi tới trước mặt Công tước phu nhân, nhẹ nhàng nâng hộp đựng trang sức trong tay lên “Mẹ mau nhìn cái này đi!”

Hiếm thấy Lozie mang theo nét ngây thơ đòi thưởng, Công tước phu nhân không khỏi tò mò thêm mấy phần. Ả không suy nghĩ nhiều liền để cái hộp ngay trước mặt Lê Hi rồi mở ra.

Viên ngọc màu xanh hình giọt nước nổi bật trên nền đen an tĩnh nằm ngay ngắn bên trong cái hộp. Hình dáng long lanh trong suốt, cho dù là những ngôi sao lấp lánh xinh đẹp trong truyện cổ tích cũng không thể sánh bằng.

Màu sắc xinh đẹp đó khiến cho Công tước phu nhân kinh hoảng.

Bà cứng ngắc quay đầu nhìn Lê Hi rồi liền dùng giọng điệu nghiêm khắc chất vấn Lozie “Làm sao con có được sợi dây chuyền này?”

Thấy bà tỏ vẻ nghi hoặc, Lozie vội vàng giải thích “Con nhận được lời mời của phòng đấu giá Andrie, bởi vì thấy sợi dây chuyền này rất giống một bộ với đôi hoa tai mà mẹ đang đeo nên con liền mua về làm quà biếu mẹ.”

“Có thật như vậy không?” Công tước phu nhân vẫn không hề tin tưởng.

“Dĩ nhiên a!” Lozie trả lời chắc chắn, thuận tiện đưa thư mời đến cho Công tước phu nhân nhìn. Tất nhiên ả không có nói đến việc mình bức bách phu nhân Christina để mua cho bằng được sợi dây chuyền này.

“Mẹ.” Ả kéo tay Công tước phu nhân nũng nịu “Chắc mẹ cũng biết vị phu nhân Christina kia đi, là một nữ thương nhân điển hình của Pháp Tinh, chỉ cần có đầy đủ lợi ích thì cái gì cũng có thể cầm tới trao đổi được. Vì có thể mua được sợi dây chuyền này cho mẹ, con phải dùng hết tiền tiêu vặt cả một tuần đó, mẹ có vui không?”

Tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Công tước phu nhân, Lozie sai hầu gái rót cho mình một tách trà. Đồng thời dùng vẻ mặt khoe khoang nhìn Lê Hi một cái. Giống như đang nói, thứ mà mày hao tâm tổn sức muốn có được thì đối với chế đây dễ dàng như trở bàn tay.

Lê Hi không nói lời nào im lặng ngồi một bên, vẻ mặt luôn ôn hòa từ trước tới giờ nay lại để lộ ra một tia khuất nhục.

Hắn cúi đầu xuống, thật giống như không thể nào ngẩng mặt được, nhưng trên thực tế thì đang che dấu nụ cười trộm trên sự đau khổ của kẻ khác. Một đứa con gái nuôi dựa vào quyền thế của phủ Công tước công khai chèn ép con trai ruột của họ, không biết giờ phút này tâm tình của Công tước phu nhân sẽ đặc sắc như thế nào đây?

Lozie này đúng là ngu hết phần của kẻ khác, đường rộng thênh thang đầy ra đó không chịu đi, cứ nhè ngõ cụt mà đâm đầu vào.

Lozie còn đang chìm đắm trong sự đắc thắng của bản thân nên không có nhận ra bộ dáng u ám của Lê Hi.

Từ lúc gặp mặt đến giờ, cuối cùng ả cũng có thể hưởng thụ cảm giác chiến thắng tưởng như đã quên mất đi.

Cho dù hôm nay ả công khai chèn ép chiếm đoạt thì thế nào?

Tiền trao cháo múc. Có trách thì trách bản thân quá nghèo mà mất cơ hội lấy lòng mẹ.

Mà ả, từ đầu đến cuối chưa từng bước chân xuống xe nên không nhìn thấy trên sợi dây chuyền có khắc tên của nguyên chủ.

Công tước phu nhân mắt lạnh nhìn biểu tình của hai đứa bé trước mặt, đáy lòng là một mảnh lạnh lẽo. Nhớ đến một loạt hành động khác thường của Lê Hi trước đó, bà đã đoán ra được đại khác tình huống đã xảy ra như thế nào.

Biểu tình ẩn nhẫn của Lê Hi khiến lòng áy náy trong bà tràn ra như nước lụt vỡ đê. Đồng thời cũng đối với Lozie thất bại nặng nề, bà không ngừng nhớ lại những yêu cầu mà bà đã đặt ra cho Lozie trước đó.

Rốt cuộc bà đã dạy dỗ con bé như thế nào vậy? Vì sao từ một bộ dáng ngoan hiền xinh đẹp hồi nhỏ nay lại trở thành một người lòng dạ ác độc, vừa hẹp hòi lại đố kị ghen ghét như thế?

Vì không muốn thất thố trước mặt Lê Hi, Công tước phu nhân đành viện một cái lí do rồi vịn tay Đại chấp sự rời đi.

Lozie tiễn bà ra khỏi Bách Mộc viên rồi lập tức quay lại.

Hiếm khi có được một lần đứng ở thượng phong thế này, ả phải thật tận tình hưởng thụ bộ dáng thảm bại của Lê Hi.

“Rollin, ván này tôi thắng.” Lozie cao ngạo hất cằm lên.

“Đúng vậy, là một thiên kim tiểu thư, muốn cái gì mà không được chứ?” Thuận tiện qua loa nói với Lozie một câu cho có lệ, Lê Hi liền đứng dậy muốn rời khỏi.

Kéo lấy cánh tay của Lê Hi, Lozie ngạo mạn chất vấn “Sao hả? Đây chính là phong độ của cậu đó sao? Đã thua rồi mà không có gan đối mặt với đối thủ sao? Gấp gáp rời đi như vậy để làm gì hả? Đúng là chẳng khác gì chó nhà có tang, cúp đuôi chạy biến đi mà!”

Ả năm lần bảy lượt cản đường khiến Lê Hi cảm thấy rất chán ghét, dứt khoát xoay người đối mặt với ả.


“Nếu tôi là cô, cũng sẽ không vì một cọng dây chuyền mà ở đây diễu võ dương oai, đã đắc tội quyền quý mà còn không biết, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm! Tôi khuyên cô nên mau chóng vì bản thân tìm một con đường lui đi, kẻo có một ngày bị đuổi ra ngoài nhà mà còn ngơ ngác như con nai tơ không biết gì!”

“Nói bậy nói bạ!” Lozie nổi giận. Ở trong mắt ả, Lê Hi chẳng qua chỉ là một bại tướng dưới tay ả, vậy mà dám cả gan làm bộ làm tịch trước mặt ả như thế!

Lê Hi cũng không vội vàng phản bác, nhìn ả hồi lâu rồi mới mở miệng “Không phải là cô có thể tra ra được tất cả nguồn gốc hàng hóa của phòng đấu giá Andrie sao? Vậy thì cô có để ý đến một điều, trên sợi dây chuyền Nước Mắt Nhân Ngư có khắc dòng chữ ‘Rollin thân yêu – Cầu mong con luôn được bình an hạnh phúc’ không?”

“Cậu nói cái gì?” Lozie kinh hoảng.

Bởi vì lúc rời đi có hơi vội vàng nên ả không có kịp mở ra nhìn kỹ. Chỉ thấy trên nắp hộp có khắc chữ nổi ‘Nước Mắt Nhân Ngư’ rồi cầm đi.

Ả có nằm mơ cũng không ngờ có một ngày, ả lại dựa vào quyền thế của gia tộc Oderschvank mà trắng trợn cướp sợi dây chuyền vốn thuộc về Lê Hi.

Lozie sa sút tinh thần ngã ngồi trên ghế, tay chân lạnh đến run người.

Ả thật sự quá mức ngu xuẩn. Không trách được mỗi lần mẹ nhìn thấy tấm hình kia mà khóc thút thít, ả quên mất một điều quan trọng là, tấm hình đó được chụp lúc bà đang mang bầu Rollin.

Nói cách khác, đó không phải là sợi dây chuyền tưởng niệm mà là hoài niệm đứa con trai ruột không rõ sống chết! Mà ả lại trắng trợn bắt nạt dẫm đạp đứa con trai ruột này.

Nhìn bộ dáng đớ người của Lozie, Lê Hi khẽ nhếch môi, bồi thêm một cú nữa “Thật ra chuyện cướp đoạt dây chuyền này không phải là chuyện lớn lao gì. Sai lầm lớn nhất của cô đó chính là đã đắc tội phu nhân Christina. Bộ cô tưởng rằng bà ấy chỉ đơn giản là một thương nhân bình thường ở Pháp Tinh thôi sao? Xem ra cô cũng đã quên xuất thân của Vương hậu bệ hạ rồi nhỉ?”

“Pháp Tinh…” Lozie hoảng sợ trợn to mắt.

“Không sai.” Lê Hi gật đầu “Trên thực tế, phu nhân Christina chính là chị họ của Vương hậu bê hạ, là dì của Thái tử điện hạ. Mà thế lực chống lưng cho phòng đấu giá Andrie chính là hoàng gia Carter. Cô tự ý sử dụng hệ thống quân sự của Công tước đại nhân đi điều tra lai lịch của bà ấy, thậm chí còn dùng ngôn từ miệt thị uy hiếp bà, cô cảm thấy, từ nay về sau, cô sẽ đối mặt với những gì, hửm?”

“…” Tách trà trong tay ả nháy mắt rớt xuống đất vỡ choang, trên mặt Lozie tái nhợt không còn giọt máu, ả mơ hồ có thể thấy được kết cục bi thảm đến không thể nào bi thảm hơn của mình. Cho dù mẹ có thể tha thứ bao dung cho sự ngang ngược ác ý của mình, nhưng cha tuyệt đối sẽ không dung túng cho sự lỗ mãng đó.

Mà trong lúc này, Công tước phu nhân đang ngồi trong phòng lặng lẽ run rẩy vuốt ve sợi dây chuyền, tựa như đã tìm lại được báu vật mà bà đã đánh mất rất lâu.

Hồi lâu sau, bà hạ quyết tâm đứng dậy, vận dụng tinh thần lực chạm vào khối đá xanh kia.

Những hình ảnh chiếu về Lê Hi từ sau khi thất lạc thế nào, sinh sống trưởng thành ra sao vào hai mươi năm trước đều từ từ hiện ra trước mắt bà.

Lam Tinh bạo loạn, phi thuyền nổ mạnh cửu tử nhất sinh.

Khi còn nhỏ bị ăn hiếp ở cô nhi viện, thời niên thiếu vì bảo vệ bản thân mà nhẫn nhục chịu đựng cùng với sau khi tiến vào Học viện Quân sự Đế quốc lại tiếp tục gian nan cất bước.

Bà tận mắt chứng kiến đứa con trai bé bỏng ngậm trong miệng sợ tan của mình như thế nào khóc hết nước mắt sau khi chịu đủ mọi tủi nhục rồi nỗ lực vươn lên lột xác thành dáng vẻ ưu nhã mê người như bây giờ. Tận mắt nhìn thấy đứa con nắm chặt sợi dây chuyền âm thầm gọi một tiếng ‘Mẹ ơi’, cho dù mãi đến tận bây giờ, mỗi lần vất vả hay khuất nhục cũng chỉ mỉm cười đạm mạt nói một câu ‘Tôi chỉ là hơi mệt’.

Trong sự gian khổ đó liệu có ai thấu hiểu cho.

Trái tim của Công tước phu nhân như bị dao cứa, bà đè lại ngực không ngừng thở hổn hển. Đại chấp sự đứng hầu một bên vội vàng vỗ nhẹ vào lưng cho bà, tránh cho bà vì bi thương quá độ mà ngất xỉu.

Qua một hồi lâu sau, Công tước phu nhân mới tỉnh táo lại.

“Quay về phủ Công tước.”

Giờ phút này bà không thể nào nhẫn nại thêm được nữa. Đứa con của bà phải lập tức trở về bên cạnh bà. Thân là thiếu gia của phủ Công tước tiếng tăm lẫy lừng mà lại nai lưng chạy đi làm đủ mọi công việc mới miễn cường duy trì miếng ăn qua ngày, thậm chí ngay cả một đứa con gái nuôi mà cũng có thể tùy ý chà đạp tổn thương. Trước tình cảnh như vậy thử hỏi sao bà không đau lòng cho được, chỉ có thể nhét đứa con này vào dưới cánh của mình thì mới khiến bà giảm bớt phần nào nỗi đau đớn tê tái này.

Nắm chặt Nước Mắt Nhân Ngư trong tay, vẻ mặt của Công tước phu nhân vô cùng kiên quyết.

Vốn là bà còn chờ kết quả giám định ADN, nhưng bây giờ đã có Nước Mắt Nhân Ngư trong tay thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Cũng trong lúc này, Công tước đại nhân ở bên phía quân đội nhận được tin nhắn mang ý tứ khiển trách từ phòng đấu giá Andrie.

Nhìn nội dung tin nhắn ghi lại mọi hành động vô lễ của Lozie, sắc mặc của ông ta cực kì không tốt.

Ông ta biết thừa đứa con gái nuôi này ngu không nói nên lời, nhưng không ngờ nó lại chẳng biết phân biệt phải trái đúng sai, ngay cả thân quyến của Vương hậu bệ hạ mà cùng dám tự tiện xúc phạm.

Công tước đại nhân đè lại lửa giận hừng hực phân phó người hầu trở về tìm Lozie để mà nghiêm khắc khiển trách, cũng ra lệnh bắt ả phải mang lễ vật tới xin lỗi phu nhân Christina, đồng thời hủy bỏ toàn bộ đặc quyền của ả ở gia tộc Oderschvank.

Mệnh lệnh của Công tước đại nhân và thái độ thay đổi của Công tước phu nhân quăng cho mọi người một cái tín hiệu vô cùng rõ ràng. Cuộc sống của Lozie ở phủ Công tước cũng thay đổi hoàn toàn. Mà thân phận của Lê Hi cũng được hé lộ phần nào nên càng làm cho ả lâm vào hoàn cảnh lúng túng hơn nữa.

Ả cảm giác mỗi ngày đều phải sống dưới ánh mắt xung quanh của mọi người. Mỗi một cái nhấc chân nhấc tay đều biến thành đề tài cho người khác đàm tiếu. Đây là điều mà ả không thể nào chấp nhận được. Chiến hữu duy nhất của ả là người anh trai lớn cũng không thể giúp ả được gì.

Bởi vì gã cũng lâm vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng không kém.

Từ sau cái đêm bị Lê Hi chỉnh cho đẹp mặt, dị năng của Raymond xuất hiện vài vấn đề nhỏ.

Phần lớn thời gian gã muốn gì làm nấy đều được hết, nhưng sau khi vừa bước lên phi hành giáp thì sẽ xuất hiện một chút trì trệ. Mặc dù không ảnh hưởng gì đến thân thể nhưng ở trong trận đấu của những kẻ mạnh, chỉ cần chậm trễ một giây thôi thì sẽ tạo thành kết quả khác nhau một trời một vực.

Vì thế Raymond hết sức tức giận nhưng lại không thể làm gì được. Gã có từng đi khám bác sĩ, đây không phải là sinh lý xảy ra vấn đề mà là do bản năng sợ hãi trong lòng trỗi dậy.

Mỗi lần nghĩ tới việc bị Lê Hi khống chế, tay chân vô lực nằm bẹp dí bên lề đường giữa đêm khuya thanh vắng rợn người như thế, Raymond liền rơi vào ác mộng do ảo giác sợ hãi tạo thành.

Không gian xung quanh yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất kì tiếng động nào, cho dù muốn kếu cứu cũng không thể thốt nên lời, thậm chí cả tay chân tựa như đóng đinh trên mặt đất, vô lực cử động. Ác mộng như thế cứ liên tiếp ập tới khiến gã gần như sắp phát điên lên, thậm chí mỗi lần gặp phải Omega có tinh thần lực mạnh đều theo bản năng sinh ra sự sợ hãi.

Hơn nữa dạo gần đây không hiểu vì sao chương trình huấn luyện của gã lại bị tăng gấp đôi, đôi khi còn bị quở trách vài câu, cuộc sống như thế khiến gã như muốn nổi điên lên.

Mệt mỏi rời khỏi cơ giáp. Mở ra quang não thì nhận được báo cáo của người hầu. Nhìn phần tin nhắn thân mật giữa Công tước phu nhân và Lê Hi, hận ý trong lòng Raymond đối với Lê Hi càng trở nên sâu sắc.

Đúng là con hồ ly tinh chuyên đi hớp hồn người khác, chờ gã chịu đựng qua giai đoạn tồi tệ này rồi sẽ đi tìm hắn tính sổ!

Hung hắng đá nát thùng rác trong phòng làm việc qua một bên, gần một tháng rồi mà vẫn chưa thể về nhà, Raymond giống như bị rút cạn sức lực ngã nằm xuống ghế sofa. Gã cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới có sực lực để đấu với đứa tiện chủng kia. Nghĩ đến kế hoạch đã đi được một nửa chặng đường, Raymond rơi vào giấc ngủ với nụ cười khoái trá trên môi.

Rollin, mày cho là mày có thể tiến vào gia tộc Oderschvank rồi sau đó liền thuận lợi một bước lên mây?

Đừng có nằm mộng giữa ban ngày nữa, phải biết rằng kết quả giám định máu mủ còn chưa có a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận