"Tuy rằng hiện tại tôi rất nghèo, nhưng anh không cần sợ, chốc lát nữa tôi sẽ có nhân vật, sau khi quay xong chắc sẽ có thu nhập được mấy trăm khối!"
Vu Thanh thở dài, khóe miệng nhếch lên, nắm nắm ngón tay anh: "Anh đừng ghét bỏ tôi......"
Người đàn ông sửng sốt, nắm lấy tay cô, nếp nhăn trên mặt khi cười mơ hồ có thể thấy được:
"Không chê, tôi sẽ ở bên em."
Nghe được lời của anh, Vu Thanh nghi ngờ nhìn anh:
"Anh sẽ không bỏ trốn cùng phụ nữ khác chứ?"
Vì cái gì anh lại cho cô cái cảm giác tùy thời muốn chạy trốn chứ???
Lớn lên quá đẹp cũng không tốt.
Khóe miệng người đàn ông ngậm ý cười, sủng nịch rõ ràng:
"Tôi chỉ thích em."
Hai má Vu Thanh không chịu khống chế hiện lên hai mảnh màu hồng nhạt ngượng ngùng, cô thoát khỏi bàn tay của người đàn ông, ngay sau đó che mặt chính mình, khóe nhịn không được mà gợi lên, bởi vì khuôn mặt chôn theo thanh âm ở lòng bàn tay có vẻ rầu rĩ.
"Anh tên gì?"
Người đàn ông ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô, ý cười càng thêm lộ liễu hơn bao giờ hết, trong mắt ánh sao lộng lẫy, lại có một vẻ đẹp động lòng người khiến cho họ hãm sâu trong đó.
"Tôi tên là Ôn Tử Tân."
Ôn Tử Tân.
Em từng, ban tên cho tôi.
Vu Thanh đem tên này ở trong miệng mà chậm rãi nhai nuốt, sau một lúc mới cao hứng phấn chấn nói:
"Về sau tôi sẽ kêu anh là ngôi sao nhỏ nhé! Đây là nickname đó, chỉ có tôi mới kêu anh, biết không?"
Ôn Tử Tân mặt mày mềm mại lên tiếng, "Được."
Tới một lần, tựa hồ không có gì khác biệt
"Vu Thanh"
Ôn Tử Tân bỗng nhiên mở miệng, nghiêng đầu nhìn về phía cô:
"Em có phải muốn làm một diễn viên rất nhiều người thích không?"
Nghe vậy, Vu Thanh dại ra nhìn về phía anh:
"Làm sao anh biết......!"
Anh cười khẽ, ngữ khí thành kính mà ôn nhu:
"Về sau, có tôi tới giúp em."
Nghe vậy, trong mắt Vu Thanh hiện lên một tia cảm động, nhưng thực mau, cô liền nở nụ cười, thân mình run run, ngồi bên cạnh Ôn Tử Tân nhịn không được mở miệng:
"Lời tôi nói có phải buồn cười quá không?"
Trong lúc đang nói, anh cũng bị tiếng cười của cô cảm nhiễm mà bật cười.
Thật lâu sau, Vu Thanh mới dựa vào người anh lau nước mắt cười:
"Tôi không có ý cười nhạo anh...Chẳng qua cảm thấy anh ngây ngốc rất đáng yêu, anh vẫn nên ngốc trong nhà mà ngoan ngoãn chờ tôi tới sủng hạnh anh đi! Mấy thứ khác không cần suy nghĩ."
Sau khi cẩn thận nghe lời cô nói, Ôn Tử Tân đột nhiên duỗi tay đem khăn tắm trên người kéo xuống, tay chậm rãi ôm Vu Thanh mà hôn môi, tinh tế mút cắn cô giống như ngón tay xanh miết.
Vu Thanh bị động tác đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, đột nhiên đem tay chính mình rút lại, cả giận nói:
"Anh làm gì vậy!"
Ôn Tử Tân giương mắt, do dự một chút liền khóa ngồi trên người cô, dùng đầu gối ôm lấy cô, tận lực đem trọng lượng trên người đè lên trên người cô, ngữ điệu vui sướng thỏa mãn:
"Không phải em nói muốn sủng hạnh tôi sao?"
Sủng hạnh, có nghĩa là vậy sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt anh hiện lên một tia vui sướng thật lớn, nồng hậu che giấu không được.
Sau đó anh cúi đầu hôn lên xương quai xanh trần trụi lộ ra ngoài của cô, đầu lưỡi liên tục lướt qua khe lõm hơi hơi hãm xuống, sau khi cảm nhận được hiệu quả, anh dùng sức mút vào một ngụm, toàn thân Vu Thanh bắt đầu run rẩy, nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Phản ứng của cô dường như khích lệ Ôn Tử Tân, trong mắt anh phun cháy, tay từ vạt áo của Vu Thanh mà đi vào, nhưng lại bị nội y gây trở ngại, khi anh cúi đầu nghĩ cách cởi ra, Vu Thanh thừa dịp này té ngã lộn nhào chạy vào trong phòng.
Ngực mềm ấm trong lòng đột nhiên không còn, Ôn Tử Tân dại ra tại chỗ một hồi lâu sau, mới toàn thân trần trụi đi theo.
Cửa đã bị Vu Thanh khóa lại, vặn một lúc lâu cũng không mở được.
Từ lúc ra khỏi phòng tắm, anh liền quyết định sẽ không dùng năng lượng ở trước mặt Vu Thanh nữa, cho nên giờ này khắc này anh không có việc gì làm.
Ôn Tử Tân vừa định kêu cô mở cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nức nở trầm thấp, giống như một con thú nhỏ mới sinh, trong thanh âm của cô tràn đầy nhẫn nại, nhưng vẫn lộ ra sự ủy khuất không kiềm chế được.
Lông mày anh cau lại, trong mắt mang theo hoảng loạn.
Quên đi, nguyên tắc có ích lợi gì chứ.
Giây tiếp theo, có tiếng mở cửa, anh nhanh chóng đẩy cửa ra, đi qua điểm nhẹ cái trán Vu Thanh, ánh sáng trắng kèm theo giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
"Cửa là do em mở cho tôi."
Vu Thanh đôi mắt thất thần trong chốc lát, một hồi mới nhanh chóng hoàn hồn lại, hốc mắt cô còn rớt nước mắt, khóc lóc mắng:
"Anh nào có như vậy! Vừa lên cứ như vậy! Anh về nhà cùng tôi chính là do tôi tưởng thượng sao!"
Lời này làm Ôn Tử Tân nóng nảy, anh đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, dùng tư thái kém một bậc nói chuyện với cô:
"Tôi không biết em đang khó chịu, nếu em không thích tôi, về sau sẽ không như vậy."
Vu Thanh dừng một chút, nước mắt chảy ra nhanh chóng dừng lại, cúi đầu nhìn anh, miệng nhấp gắt gao, sau một hồi mới nghẹn ra một câu:
"Tôi chưa nói không thích......"
Ôn Tử Tân nghi hoặc nhìn cô.
"Nhưng anh cũng không thể ngay từ đầu cứ như vậy chứ,"
Vu Thanh nhéo nhéo mặt anh, hốc mắt hồng nghiêm trang giáo dục nói:
"Chúng ta phải làm theo trình tự, trước tiên là nắm tay, lại ôm, sau đó hôn môi, gì đó......"
Nói đến mặt sau, bên tai cô đều đỏ, đem mặt chôn đến trên giường.
Ôn Tử Tân nhẹ nhàng thở ra, nhìn mái tóc đen nhánh lộ bên ngoài của Vu Thanh, trong ánh mắt vui sướng tràn đầy, giống như lấy được bảo bối trân quý nhất trên thế gian này:
"Được, chúng ta từ từ tới."
Nghe được anh trả lời, Vu Thanh chậm rãi ngẩng đầu, ủy khuất giữa mày quét sạch, nước mắt bị ga giường thấm hết, ngoại trừ hốc mắt đỏ bừng, nhìn không ra dấu vết đã khóc.
Chân hơi dùng sức, nửa người trên hướng về phía trước một chút, nhịn không được dùng tay câu lấy cổ anh, cười hì hì nói:
"Vừa mới nắm tay! Hiện tại có thể ôm!"
Ôn Tử Tân chậm rãi đứng lên, Vu Thanh cũng theo động tác anh đem thân thể chậm rãi hoạt động về phía trước, thẳng đến khi anh hoàn toàn đứng lên, Vu Thanh cũng đồng thời nửa quỳ trên giường ôm cổ anh, thân thể hai người chặt chẽ dán sát bên nhau.
Vu Thanh rộng mở đùi, cánh tay hơi hơi dùng sức, cả người giống gấu koala quấn lấy anh, Ôn Tử Tân cười, đôi tay đặt lên đùi cô, giọng nói khàn khàn, anh không nhịn được phun ra hai chữ bên tai cô.
"Bảo bối."
Vu Thanh đem mặt vùi vào cổ anh.
Một lúc lâu sau, Vu Thanh dường như cảm nhận được điều gì, đỏ mặt hỏi bên tai anh:
"Anh không có quần áo để mặc sao?"
Nói xong câu đó, cô áy náy đem đầu nâng lên, nhìn về phía anh:
"Tôi không thừa bao nhiêu tiền......!Không có biện pháp mua được quần áo đẹp cho anh, tôi sẽ mua vài món trước cho anh mặc tạm được không? Một lát tôi đến phim trường."
Ôn Tử Tân vuốt ve gương mặt cô, độ cung khóe miệng sớm đã bởi vì cô hèn mọn thu trở về, anh thở dài, lần thứ hai thôi miên, thanh âm thuần hậu êm tai:
"Em bởi vì mua quần áo mới cho tôi nên không còn tiền."
Vừa dứt lời, tủ quần áo Vu Thanh liền xuất hiện một đống quần áo nam.
Nhìn hai mắt Vu Thanh lần thứ hai lâm vào trống rỗng, Ôn Tử Tân nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt mềm trên đùi cô, lần này anh không dám làm càn, chỉ dám dùng miệng nhẹ mổ gương mặt cô.
Chờ đến khi Vu Thanh tỉnh táo lại, biểu tình của cô đã không còn áy náy hổ thẹn.
Phảng phất nháy mắt có tự tin, đùi cô dùng sức đong đưa, biểu đạt ý muốn thoát khỏi người anh, Ôn Tử Tân ngẩn người, không tha đặt cô xuống giường.
Xuống dưới lúc sau, cô ngồi quỳ trên giường, nâng tay điểm nhẹ giữa mày anh, hờn dỗi nói:
"Mua nhiều quần áo cho anh mà còn không mặc, có phải muốn đối nghịch với tôi?"
Vu Thanh tuy rằng ở trên giường, nhưng bởi vì tư thế lùn hơn Ôn Tử Tân dưới giường một chút,
Lúc này cô ngẩng cao đầu, khóe mắt cong cong, làn da bóng loáng trắng nõn, đôi môi hồng hào lộ ra một chiếc răng nanh.
Ôn Tử Tân ánh mắt tối sầm lại, liếm liếm môi, ngay sau đó cười lắc lắc đầu.
Vu Thanh bất đắc dĩ bò xuống giường, đi tới tủ quần áo cẩn thận lựa chọn, cô bỗng nhiên rối rắm lên, quay đầu nhìn về phía Ôn Tử Tân:
"Ngôi sao nhỏ, chốc lát muốn cùng tôi đến phim trường không?"
Ôn Tử Tân vẫn đứng đó, một chút cũng không nhúc nhích, chẳng qua tầm mắt vẫn luôn ở trên người Vu Thanh, nghe xong câu hỏi của Vu Thanh, anh kiên định gật gật đầu.
Vu Thanh cũng gật gật đầu, không nói nữa.
Ngay sau đó, cô từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sơ mi màu xám đen in vằn nước hồ, quần đùi màu trắng đến đầu gối, nhét vào tay Ôn Tử Tân: "Mau thay đi."
Nói xong liền đi ra phòng.
Ôn Tử Tân cầm quần áo, mặt vô biểu tình biến ra mấy cái quần lót nam với tất mới, cầm một cái, mặt khác cất những cái còn lại vào hộp đựng đồ trống trong tủ.
Anh nhanh chóng thay, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường chờ Vu Thanh về.
Vu Thanh đang nấu mì trong bếp, nhưng đến lúc mì chín thì anh vẫn chưa ra.
Cô bưng hai tô mì lên bàn ăn, sau đó bước đến cửa phòng, do dự một hồi, nhưng nghĩ vừa rồi đã nhìn thấy hết, liền không sợ gì đẩy cửa bước vào.
Ngoài ý muốn chính là, Ôn Tử Tân mặc quần áo vào rồi, cúc áo sơ mi vẫn được cài tỉ mỉ đến tận cùng, cô bước đến gần anh, lôi kéo tay anh ý bảo anh đứng lên.
Ôn Tử Tân lập tức đứng lên, ánh mắt vốn dĩ nhìn Vu Thanh đột nhiên biến thành nhìn xuống, tạo cho cô một loại khí chất trích tiên có thể nhìn từ xa nhưng không nghịch ngợm.
Vu Thanh nhón mũi chân, cởi cúc áo trên cùng cho anh, Ôn Tử Tân vì động tác của cô mà hô hấp dừng lại, duỗi tay ngăn động tác cô, sau đó tiếng thở nặng nề vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Sự phản kháng của anh khiến Vu Thanh không vui, hơi hất tay anh ra khỏi tay cô:
"Anh làm sao vậy?"
Ôn Tử Tân không hề nhúc nhích.
Vu Thanh để tay xuống, trên dưới nhìn anh, sau đó cầm lấy một cái mũ lưỡi trai màu đen tuyền treo trên cửa, điều chỉnh kích thước, liền làm động tác cho Ôn Tử Tân ngồi xuống.
Ôn Tử Tân lập tức ngồi xuống như một con cún, chỉ kém không phun đầu lưỡi ra, nếu có cái đuôi phía sau nhất định anh sẽ điên cuồng lắc lư về phía Vu Thanh.
Vu Thanh đội mũ trên đầu anh, thuận thuận vuốt lại đầu tóc trên trán, sợi tóc nhỏ vụn tán loạn trên trán, khí chất lười biếng hơn so với trước kia, giống như một đứa trẻ con mới lớn.
Cô vừa lòng vỗ vỗ bờ vai anh, nhịn không được khen anh:
"Rất đẹp mắt."
=======================================
T2101023082021.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...