Ánh mắt Ôn Tử Tân vẫn luôn theo dõi Vu Thanh, toàn bộ hành trình chỉ nhìn cô.
Khóe miệng Vu Thanh không khỏi câu lên, bởi vì bộ dáng thâm tình của anh, cũng bởi vì nghiêm túc hoàn thành những điều cô bàn giao.
Ngay sau đó, Ôn Tử Tân hát đoạn tiếp theo.
Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh
......!
Khi hát đến câu tiếp theo, anh đột nhiên dừng một chút, ngay sau đó cười khẽ một tiếng, chậm rãi mở miệng lần thứ hai.
Đầy trời đều là tiểu Thanh Thanh
......!
Khi cô nghe thấy lời bài hát này, trái tim Vu Thanh đột nhiên đau nhó một chút, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nụ cười của cô càng thêm xán lạn, đôi tay nâng mặt nghiêng nghiêng đầu làm nũng anh.
Ôn Tử Tân nhanh chóng hát câu cuối cùng, sải bước đi về phía cô, khóe miệng ngậm cười, đứng yên trước mặt cô.
Anh không nói gì, nhưng cặp mắt kia, tựa hồ không tiếng động cùng thầm xin cô......!Khen thưởng.
Nhìn thấy người xung quanh đều đem lực chú ý đặt vào hai người họ, khe khẽ nói nhỏ, Vu Thanh có chút không được tự nhiên giữ chặt Ôn Tử Tân ra khỏi đám đông, nhưng lại không để ý một người qua đường phía sau chụp học hai lần.
Phản ứng Vu Thanh làm Ôn Tử Tân có chút thất vọng, anh tùy ý để cho cô nắm, ở phía sau lẩm bẩm: "Tôi hát ngôi sao nhỏ."
Nghe được anh nói, Vu Thanh gật gật đầu: "Tôi nghe được."
Ôn Tử Tân mày nhăn lại, biểu tình trầm xuống, bởi vì Vu Thanh trả lời rất bình đạm mà không có bất cứ hành động gì nên rất không cao hứng:
"Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào em mà hát."
Lời này làm cho Vu Thanh nhịn không được quay đầu nhìn về phía anh, hùng hổ hỏi:
"Vậy thì anh muốn nhìn chằm chằm vào ai?"
Ôn Tử Tân lập tức lắc lắc đầu, tựa hồ có chút không hiểu suy nghĩ của cô, sau đó duỗi ngón trỏ ra khỏi Vu Thanh, chậm rãi chỉ hướng về phía mắt cá chân:
"Tôi còn có thể nhìn chằm chằm nhiều bộ phận của em."
Chỉ đến khi dừng trước ngực cô một chút, tiếp tục hoạt động xuống dưới.
Vu Thanh bị hành động của anh làm cho không được tự nhiên, nhón mũi chân, nhanh chóng hôn anh một ngụm, sau đó tiếp tục kéo anh về phía nhà, vừa đi vừa đỏ mặt nói: "Hôn rồi, đừng cáu kỉnh."
Tâm tình Ôn Tử Tân lập tức tốt, phe phẩy cái đuôi đi bên cạnh cô, ngữ khí giống như một đứa bé hiếu kỳ:
"Về nhà còn được hôn không?"
Da mặt Vu Thanh không dày như anh, luôn nghe anh nói những câu như vậy cũng sẽ có chút bực bội, liền mở miệng ngăn lại anh:
"Anh đừng nói loại này nữa, ở đây có nhiều người như vậy! Để người khác nghe thấy thì không tốt đâu."
Nghe vậy, Ôn Tử Tân chớp chớp mắt, quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, anh liền cúi đầu, ghé sát vào tai Vu Thanh, dùng khí âm lặp lại nói: "Về nhà còn được hôn không?"
Vu Thanh: "......"
Anh không muốn bỏ lỡ dù chỉ một cơ hội để trêu chọc cô?
Cô mím môi, làm bộ không nghe được, vốn dĩ cô còn tưởng rằng Ôn Tử Tân sẽ từ bỏ, nhưng khác thường chính là, anh vẫn cư nhiên luôn bám riết không tha ở bên tai cô thổi nhiệt khí, không ngừng lặp đi lặp lại những lời đó.
Không bao lâu, Vu Thanh nhịn không được, hung hăng mà đem anh đẩy ra, cả giận nói:
"Không hôn, không hôn! Đừng nói nữa!"
Sau đó cô nhìn thấy thần thái ngôi sao nhỏ đang sáng láng lập tức gục đầu xuống, ngoan ngoãn không mở miệng nữa, biểu tình cả người cũng uể oải xuống, khiến cô cảm thấy tội lỗi sâu sắc.
Cô do dự một chút, ngay sau đó đẩy đẩy bờ vai của anh, bất đắc dĩ hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Ôn Tử Tân nhìn cô một cái, không nói gì.
Quai hàm hơi hơi phồng lên, hốc mắt ướt át phiếm quang, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh nhưng lại nghe lời nói làm người ta đau lòng.
Vu Thanh lập tức đầu hàng, giơ tay nhéo má hắn, nhỏ giọng dỗ dành nói: "Về nhà lại hôn đi."
Ôn Tử Tân khóe miệng nhếch lên một chút, nhưng rất nhanh liền thu liễm, thấp giọng, có chút ủy khuất nói:
"Tôi không muốn ép buộc em, nếu em không thích, cho dù tôi có thích tôi cũng có thể không làm."
Nhìn thấy tâm trạng anh càng thêm suy sút, Vu Thanh nóng nảy, trực tiếp lôi kéo anh đi thẳng, nghiêm trang rồi lại hoảng loạn giải thích nói:
"Không phải, tôi không có không thích, tôi rất thích!"
Ánh mắt Ôn Tử Tân lập tức sáng lên, đột nhiên ôm cô vào trong lòng, cao hứng dùng cằm cọ cọ đầu cô.
Bởi vì phản ứng của anh, Vu Thanh cũng lập tức chú ý tới vừa rồi chính mình đẫ nói ra một câu khiến người ta cảm thấy thẹn, đầu cô cơ hồ muốn bốc khói chôn vào ngực Ôn Tử Tân, ảo não muốn thét chói tai.
Lúc này, trên đầu truyền đến một câu, trịnh trọng mà lại vội vàng.
"Về nhà liền hôn."
Vu Thanh: "......"
Quên đi, anh cao hứng là ok......!
*
Hai người về đến nhà cũng chỉ khoảng 8 giờ tối.
Vừa vào cửa, khi Vu Thanh mới vừa nghe được cửa đóng lại phía sau phát ra "Phanh" một tiếng, bị ai đó áp vào trên tường huyền quan, đối phương dùng tay nâng cái ót cô, dùng chóp mũi cọ cọ cái mũi cô, thử hỏi: "Tôi đây hôn?"
Vu Thanh: "......"
Anh có thể trực tiếp hôn được không?! Hỏi nhiều mà cảm thấy thẹn luôn đây này!
Cô một phen câu lấy cổ anh, di chuyển môi mình lên trên, cô dừng lại khi chạm vào hai mảnh mềm mại của anh, rồi nhanh chóng vươn đầu lưỡi của mình lên cánh môi, mút lấy đầu lưỡi của anh.
Nhận thấy cô đang nhón gót, Ôn Tử Tân hơi cúi người xuống, một cái tay khác đặt lên eo cô, dùng một chút lực, hai thân thể càng thêm dán sát chặt chẽ, Vu Thanh gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ thiêu đốt của anh.
Vẫn luôn không được anh đáp lại, Vu Thanh có chút bất mãn, vừa định lui ra ngoài, đối phương lại đột nhiên dùng hàm răng khẽ cắn đầu lưỡi cô, tinh tế gặm cắn.
Ngay sau đó, động tác anh ngừng lại, môi răng hai người chia lìa.
Ôn Tử Tân nhìn ánh mắt có chút mê ly của Vu Thanh, trong lòng rung động, lại cúi đầu hôn lên môi dưới của cô, mút vào thật mạnh.
Thật lâu sau, rốt cuộc Vu Thanh dùng đầu lưỡi đỉnh khai đầu lưỡi của anh, vội vàng thoát khỏi bên trong anh.
Ôn Tử Tân còn chưa kịp thất vọng, đã nghe thấy hơi thở phì phò của cô, nói với anh: "Anh đừng hôn ở đây, vào sô pha đi."
Ôn Tử Tân đột nhiên cười một cái, vỗ về gương mặt cô hỏi:
"Mệt mỏi?"
Vu Thanh nhìn anh chằm chằm với mắt to ngấn nước, lông mi cô rất nồng đậm mà nhỏ dài, cặp mắt kia sáng ngời động lòng người, chỉ cần một cái chớp mắt, là có thể dễ như trở bàn tay lay động trái tim anh.
Nghe câu hỏi của anh, Vu Thanh ngẩn người, muốn gật đầu, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:
"Không mệt."
Ôn Tử Tân cũng không bởi vì những lời này của cô mà cảm thấy hưng phấn, do đó tiến hành lại một lần trằn trọc cọ xát.
Anh nhẹ mổ hạ phát tâm cô, nắm tay cô đi về phía phòng của Vu Thanh, nhẹ giọng nói:
"Tắm rửa rồi ngủ đi."
Vu Thanh chớp chớp mắt, đi theo bước anh, sau lưng anh nhỏ giọng bĩu môi reo lên:
"Anh phản ứng như vậy không phải có vẻ như rất muốn tôi như vậy sao......!Tôi mới không phải suốt ngày nghĩ đến bộ dáng này."
Trong khi cô nói chuyện thì cả hai đã tới cửa phòng của Vu Thanh, Ôn Tử Tân nghe được lời nói cô, cười một cái, sau đó lùi lại một bước nhường chỗ cho cô bước vào.
Vu Thanh bĩu môi đi vào, vừa định đóng cửa, liền nghe được ngoài cửa Ôn Tử Tân mở miệng nói một câu nói, nghiêm túc mà lại dung túng, bất đắc dĩ lại tràn ngập tình yêu.
"Là tôi suốt ngày đều nghĩ đến chuyện này."
Lời nói của anh làm cho cả lỗ tai Vu Thanh đỏ bừng, vội vàng ném xuống câu:
"Em tắm trước đi."
Liền nhanh chóng đóng cửa lại.
Sau đó ba bước cũng chỉ hai bước đích bổ nhào vào trên giường lăn lộn, tựa hồ sợ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, cô nhanh chóng dừng lại, nhưng cảm xúc vẫn rất kích động.
Cô kìm nén muốn thét chói tai trong miệng, dùng chăn bụm mặt liền vui tươi hớn hở cười ra tiếng.
Ngoài cửa Ôn Tử Tân cũng cầm lòng không đậu nở nụ cười, tung ta tung tăng đi trở về mình phòng chọn một bộ quần áo bước vào phòng tắm, bật vòi hoa sen lên, rất kiêu ngạo mà nghĩ: Hôm nay lại làm cho Vu Thanh vui vẻ, vui vẻ!
Ôn Tử Tân từ phòng tắm đi ra đã gần chín giờ.
Thời gian đã không còn sớm, Vu Thanh vẫn đang nghịch điện thoại di động trong phòng, nghe được động tĩnh, liền đến tủ quần áo lấy ra váy ngủ cùng nội y tắm rửa, bước ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, cô liền nhìn thấy sợi tóc Ôn Tử Tân không ngừng nhỏ nước, áo ngắn tay trên thân bị làm ướt một nửa, áp sát vào người, ẩn ẩn hiện ra cơ ngực tinh tráng mà cứng rắn, thoạt nhìn mới vừa tắm rửa xong cũng không cần khăn lông lâu một chút liền mặc quần áo vào.
Vu Thanh lông mày nhăn lại, lại lộn trở về trong phòng.
Ôn Tử Tân trước phòng tắm nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng không đi theo, giẫm lên đôi giày mà Vu Thanh mới ở mua nhà rồi đi về phòng.
Không bao lâu, Vu Thanh lấy trong phòng ra một chiếc khăn tắm thấm nước, đi vào phòng Ôn Tử Tân.
Anh tựa hồ cũng cảm thấy toàn thân ướt dầm dề rất không thoải mái, đang dùng tay xoa nắn tóc, phảng phất như muốn thông qua phương thức này muốn lau khô cả tay trên đầu, nhìn thấy Vu Thanh đi đến, liền nhanh chóng buông tay, trầm mặc nhìn chằm chằm cô.
Vu Thanh chỉ chỉ nệm, ý bảo anh ngồi lên.
Không biết cô định làm gì, nhưng Ôn Tử Tân vẫn nghe lời đi đến nệm, cong chân ngồi xuống, nhưng do chênh lệch quá lớn giữa chiều cao của mình với chiều cao của tấm nệm, thoạt nhìn giống như là sẽ ngã xuống như không có trọng lượng.
Vu Thanh cũng đi qua, ngồi quỳ trên người anh, dùng khăn trong tay lau đầu tóc còn ướt đẫm của anh, lực xoa nắn nhẹ, đồng thời mở miệng nói:
"Cuối tháng chúng ta đi cửa hàng nội thất, mua giường mới."
Ánh mắt Ôn Tử Tân rất mềm mại, cúi đầu nhìn cô, tiếng nói ôn nhuận từ trong cổ họng phát ra:
"Không cần, không quan hệ."
Vu Thanh kiên định lắc lắc đầu, đôi mắt vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào tóc anh rồi dịch chuyển xuống phía dưới, nhìn chăm chú vào con ngươi anh:
"Trong chốc lát anh vào phòng ngủ tôi, tôi ngủ bên này."
Nghe vậy, Ôn Tử Tân mày hơi hơi nhíu mày, rất không tán đồng:
"Nệm này em không quen."
Lời nói của anh làm Vu Thanh tò mò: "Sao anh biết tôi ngủ không quen?"
Thấy anh không trả lời, Vu Thanh cũng không hỏi nữa, tiếp tục động tác trên tay, tiếp tục mở miệng nói:
"Tôi cũng không phải ngủ không quen nha, hơn nữa tôi không cao như anh, cũng không phải là quá bất tiện đâu."
Ôn Tử Tân nhấp môi, vẫn không nói lời nào.
Vu Thanh bất đắc dĩ: "Tại sao không nên ngủ chỗ này? Không phải ngủ đằng kia thoải mái hơn nhiều sao."
Ôn Tử Tân trong lòng nghĩ nghĩ, rồi thản nhiên nói dối:
"Tôi có cảm tình với cái nệm này."
Vu Thanh: "......"
Nệm: "......" Ha ha ha.
===========================
T6203914082021
T4205808092021.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...