Cúp điện thoại xong, Vu Thanh nhịn không được cười ra tiếng, tiếp tục cúi đầu gặm cơm hộp.
Chưa ăn được bao lâu, cô dùng dư quang chú ý tới bên cạnh có một nam sinh đang nhìn cô chằm chằm.
Phim trường không có ghế, hầu hết diễn viên quần chúng đều là ngồi dưới đất ăn cơm hộp, Vu Thanh cũng không ngoại lệ.
Nhưng vị trí cô chọn tương đối hẻo lánh, cho nên không có người ở gần, có thể nhận ra ngay ánh mắt của chàng trai kia.
Lúc đầu cô cho rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng khi nhìn về phía đối phương vài lần, thì đôi mắt cậu ta không kịp trốn tránh, cô lập tức bác bỏ ý nghĩ của chính mình.
Vu Thanh giữa mày vừa nhíu, biểu tình khó coi, nhưng cô nghĩ lại, sắc mặt liền dịu đi rất nhiều.
Không thể trách cậu ta không lễ phép trắng trợn táo bạo thả mà quan sát, chỉ có thể tự trách mình lớn lên quá xinh đẹp.
Nam sinh chú ý đã bị Vu Thanh phát hiện sự tồn tại chính mình, nhưng bộ dáng không chút để ý của cô hiển nhiên làm nam sinh rất không vui.
Cậu ta trở mình bò lên từ trên mặt đất, đứng trước mặt Vu Thanh, vóc dáng tuy không cao, nhưng Vu Thanh ngồi dưới đất, nếu muốn xem mặt anh ta, nhất định phải ngẩng cao đầu.
Nhưng......!
Nam sinh nhìn chằm chằm Vu Thanh một phút sau vẫn không hề có động tĩnh, không khỏi giậm chân tại chỗ, tiếng giậm chân vang dội, vẫn rất rõ ràng trong đoàn phim đầy dòng người sôi nổi nhốn nháo, nhưng hầu hết mọi người đều không có chú ý tới bọn họ, chỉ là nhìn lướt qua, liền lại bắt đầu ồn ào.
Mẹ kiếp! Bệnh tâm thần ah!
Vu Thanh dưới đáy lòng yên lặng phỉ nhổ, gương mặt vì thế 囧 nóng lên.
Cô chết điếng mà ngẩng đầu, nam sinh trước mặt mang theo ánh sáng, ngũ quan không thể nhìn rõ, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét, nhưng từ trong đó có thể nhìn ra được dáng vẻ bất phàm của cậu ta.
Nhưng trong giới showbiz, loại diện mạo như vậy không phải là hiếm.
Vẫn là ngôi sao nhỏ nhà mình đẹp nhất, Vu Thanh trong lòng càng thêm vui mừng.
Ở góc độ này, khuôn mặt non nớt của nam sinh thực sự tạo cho Vu Thanh một loại cảm giác bị áp bách.
Vu Thanh không thích cảm giác bị khinh thường, cô chống tay xuống đất mà nhẹ nhàng đứng lên, tay phải đặt sau hông, nhẹ nhàng vỗ bụi trên quần áo.
Khi cô quay đầu nhìn nam sinh, vẻ mặt hơi sửng sốt, cái miệng nhanh hơn não mà thốt lên:
"Sao cậu lại thấp vậy?"
Vốn dĩ Vu Thanh ngồi dưới đất, từ góc độ đó, thì cậu ta vẫn rất cao, cho nên khi đứng lên, khác xa với những gì mình tưởng tượng, liền cảm thấy có chút kinh ngạc.
Giây tiếp theo, Vu Thanh nhìn thấy nam sinh bởi vì hành động của cô vui mừng ra mặt rồi sau đó cứng lại.
Sau đó hộp cơm trong tay cậu ta rơi xuống đất "bộp--" một tiếng, miệng cậu ta mở ra, rồi gào khóc.
Vu Thanh bị dọa ngốc vì cậu ta thình lình quỷ khóc sói gào
Đám đông cách đó không xa im lặng trong chốc lát, giống như đang thông đồng, đồng thời dùng ánh mắt vi diệu nhìn Vu Thanh.
Ngay sau đó Vu Thanh phản ứng lại, đem hộp cơm và điện thoại di động trong tay để trên mặt đất, dù lục tung cả người cũng không tìm được khăn giấy để lau nước mắt.
Hiện tại Vu Thanh đang mặc là y phục của cung nữ, trên đầu cô đội tóc giả, búi hai bên, lúc này trên mặt lộ ra một tia cảm xúc ảo não, càng xinh đẹp động lòng người.
Vu Thanh xấu hổ đem cổ tay áo trống rỗng rút ra, bất đắc dĩ nói: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý.
Xem tuổi của cậu cũng không lớn, có thể cao thêm nữa, không cần quá để ý lời tôi nói đâu."
Nam sinh vẫn làm bộ làm tịch lau nước mắt, ngữ khí phi thường nghẹn khuất, kêu khóc:
"Tôi cư nhiên bị một chú lùn nói mình lùn!"
Còn cái mũi giẫm lên mặt?!
Vu Thanh quả thực tức chết, đến nỗi tâm tình áy náy trở nên hư không, ánh mắt trong veo như có lửa:
"Ha ha, cậu mới lùn! Tôi lùn thì sao! Bạn trai chị đây cao nhá! Thượng! Thiên! Tái! Gặp!"
Nghe được lời này, nam sinh đang khóc đột nhiên ngừng khóc.
Cậu ta cao hơn Vu Thanh không bao nhiêu, lúc này giữa hai người vẫn còn khoảng cách chừng một mét, cho nên Vu Thanh hoàn toàn có thể nhìn thẳng hai mắt cậu ta, thậm chí không cần ngẩng đầu......!.
Truyện Teen Hay
Vừa rồi trong mắt nam sinh không còn cố làm ra vẻ ủy khuất, cậu ta nhìn chằm chằm Vu Thanh, con ngươi màu hổ phách, khiến đôi mắt đó phi thường hấp dẫn, nhưng gợn sóng lốc xoáy trong đó lại khiến người xem kinh hãi.
Cơ bắp trên má cậu ta cư nhiên run nhè nhẹ, lời thốt ra đầy ẩn ý tàn nhẫn, giống như dùng hàm răng nhấm nuốt thật mạnh, gặm cắn, cho đến khi xé nát nó mới chịu buông ra:
"Chị? Bạn trai?"
Vu Thanh nhịn không được lùi lại một bước, cô vốn dĩ chọn ăn ở một góc nhỏ của phim trường, chỉ thoáng lui một bước, liền chạm vào bức tường phía sau.
Giây tiếp theo cậu ta cười lạnh, theo sát Vu Thanh, một bước hai bước, đem khoảng cách hai người rút ngắn lại.
Cậu ta nâng tay phải, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt quai hàm hai sườn Vu Thanh, "Chị Thanh Thanh, không nhận ra em sao?"
Kêu cô là chị Thanh Thanh.....!
Vu Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, cơ hồ ghê tởm muốn nhổ ra, cô bất động thanh sắc nhìn những người khác trong đoàn phim một chút, thì hoàn toàn không đem lực chú ý đặt trên người bọn họ hai, tựa hồ là cho rằng chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ giữa những người yêu nhau.
Tình huống như vậy làm Vu Thanh có chút khẩn trương, cô ra vẻ trấn định, lạnh mặt dùng đôi tay đem tay cậu ta dùng sức bẻ ra.
Lực đạo của cậu ta quá nặng, song mặt cô nháy mắt hiện lên một trận nóng mà không khoẻ, ngữ điệu bình đạm, nhưng âm cuối lại run nhè nhẹ:
"Tôi không biết cậu là ai, cậu nhận sai người rồi."
Nam sinh thuận theo thu hồi tay chính mình bị ném ra, "Xì" cười lên tiếng, ngay sau đó chống tường phá lên cười:
"Không biết liền không biết, chị sợ cái gì, thật đúng là đáng yêu."
Nếu không phải Vu Thanh quá mức khẩn trương, cô nhất định có thể nghe ra ngữ điệu cậu ta thập phần đông cứng, ngữ khí như rập khuôn của một người khác.
Tư thế này của cậu ta dẫn tới khoảng cách hai người lại gần chút, Vu Thanh cắn môi hung hăng đem cậu ta đẩy ra, hoàn toàn không thể chịu tiếp xúc gần gũi như vậy cả:
"Cậu có bệnh hả! Đừng đụng đến tôi!"
Vu Thanh lực đạo không nhỏ, nam sinh cũng không hề phòng bị, trực tiếp bị đẩy đến lảo đảo, lui về phía sau hai ba bước sau liền đứng vững vàng.
Nghe được Vu Thanh nói, cậu ta chớp chớp mắt, có chút ảo não.
Vừa định nói cái gì đó để giảm bớt bầu không khí, đúng lúc này, nhìn thấy dải băng buộc tóc trên búi tóc của Vu Than hơi rũ, cậu ta liền mở miệng lấy lòng nói:
"Chị Thanh Thanh quả thật rất thích hợp với màu hồng phấn."
Thiếu nữ lại điềm mỹ.
Nghe được lời này, sắc mặt Vu Thanh cứng đờ, biểu tình hoàn toàn lạnh xuống, lệ khí bao trùm quanh thân, khí thế ngữ khí hoàn toàn không cắt giảm bởi vì cô là cái nữ nhân:
"Liên quan gì tới cậu"
Bây giờ cô không phải một mình chiến đấu hăng hái, tất cả đều có không có gì phải sợ.
Sau khi nói xong, cô lập tức kìm nén mọi cảm xúc, khóe miệng bên môi vẫn luôn đông cứng cũng hơi hơi gợi lên, lại trần thuật nhổ ra chữ tựa như châm chọc:
"Tôi thực sự không biết cậu, cho nên không cần dùng cái loại ngữ khí đó để làm tôi ghê tởm.
"
Cơn giận dữ đột ngột của Vu Thanh khiến nam sinh có chút không thể giải thích được, cậu ta thu hồi tươi cười, mi mắt buông xuống, trầm ngâm vài giây, trêu chọc trong mắt cũng tùy theo tan đi, trở lại với sự vô tội non nớt.
"Tôi là Hướng Cảnh Thời, chị Thanh Thanh lần này nhất định phải nhớ kỹ nha!"
Vu Thanh không nói nhảm với cậu ta nữa, ném hộp cơm vào thùng rác, trực tiếp xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Hướng Cảnh Thời thanh âm lần thứ hai từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng, giống như dùng khí âm, nhưng vẫn có thể khiến Vu Thanh, người chưa đi vài bước đã nghe thấy rõ ràng những gì cậu ta nói.
"Bạn trai gì đó, nếu chị không tự mình giải quyết thì tôi sẽ tự mình giải quyết!"
Vu Thanh bước chân dừng lại, ngay sau đó lại đi về phía trước như không nghe thấy.
*
Vì cuộc cãi vã như vậy, búi tóc trên đầu Vu Thanh rối loạn không ít, lại bị chuyên gia trang điểm mắng khiến tâm tình của cô càng thêm suy sút, nhưng quá trình quay vào buổi chiều trôi chảy hơn buổi sáng rất nhiều.
Nhân vật chính của một số người mới quen dường như cũng tìm được rồi cảm giác, rất nhiều đoạn ngắn đều trực tiếp qua một lần, Vu Thanh vào vai cung nữ bên cạnh nữ thứ, giờ phút này đang cầm ấm pha trà rót nước.
Cô ấy có thể cảm nhận được mỗi cái động tác của cô, Hướng Cảnh Thời nhìn chằm chằm màn ảnh không chớp mắt.
Trong cổ họng dâng lên một cổ chua chát, Vu Thanh cắn răng nhịn lại cơn buồn nôn trong lòng, trên mặt bất động thanh sắc bước sang một bên, chỉ thấy hai bàn tay dùng sức nổi gân xanh chồng chất trước ngực và bụng.
Cuối cùng, cho đến khi đạo diễn hô "cut", Vu Thanh liền che miệng, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, không ngừng nôn khan vào bồn rửa tay, không có gì nôn mửa, chỉ có nước mắt khó chịu rớt ra.
Vu Thanh rửa mặt, hai tay lấy một ngụm nước, súc miệng, sau đó hít hít cái mũi liền đi ra ngoài, vừa ra cửa liền nhìn thấy Hướng Cảnh Thời.
Cơn buồn nôn lại quay trở lại lần thứ hai đánh úp lại.
Vu Thanh lại che miệng lại, lần này cảm giác mạnh hơn lần trước rất nhiều, cô chỉ muốn lao vào phòng vệ sinh, lại bị Hướng Cảnh Thời một phen kéo lấy khuỷu tay, dù cố thoát ra cũng không thể thoát ra được.
Nhìn thấy cô như vậy, hai mắt Hướng Cảnh Thời tràn đầy bị thương, lực đạo trên tay cũng không giảm mà dần dần tăng thêm:
"Chị Thanh thanh thật sự cảm thấy em rất ghê tởm sao, nhưng em về sau chính là muốn đi vào người chị."
Hai chữ "đi vào" cố tình mạnh hơn một chút.
Khi Vu Thanh nghe những lời này, cuối cùng cô không chịu nổi cảm giác muốn nôn mửa, cô hé miệng, "Oa ——" một tiếng, tất cả đồ ăn trưa cô đã ăn vào buổi trưa đều rơi vào trên người Hướng Cảnh Thời, từ trên người cậu ta chậm rãi chảy xuôi đến trên mặt đất.
Cảnh tượng này làm cho Vu Thanh lui về phía sau vài bước, sợ dính vào diễn phục, cô lạnh lùng ngó liếc mắt cậu ta một cái, sau đó bước vào WC nữ, do dự một chút rồi quay đầu khóa cửa lại.
Đáng ngạc nhiên, khi cô bước ra, Hướng Cảnh Thời còn đứng như thạch hóa.
Vu Thanh nhíu mày, trên mặt còn dính vài giọt nước, sắc mặt tái nhợt, nhưng so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Bộ dạng lộn xộn của Hướng Cảnh Thời cuối cùng cũng khiến cô cảm thấy có chút áy náy, nhưng cũng chỉ là một tia mà thôi:
"Chuyện này không thể trách tôi, chính là cậu lôi kéo tôi."
Nghĩ đến đây, cô có chút tức giận, châm chọc mỉa mai nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu muốn tôi phun ở trên người cậu"
Hướng Cảnh Thời từ từ chuyển ánh mắt của mình về phía Vu Thanh, động tác trì độn thong thả, như là một người máy cồng kềnh bất kham, hốc mắt dần dần chứa đầy nước mắt, rốt cuộc bất kham rơi xuống.
Lần này hoàn toàn khác với gào khóc như vừa rồi, cậu ta vừa mới chỉ là rống lớn giọng nói, không một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng lần này, đáy mắt khổ sở cậu ta trào ra không che giấu được.
Như là không muốn che giấu, cũng không có sức lực che giấu.
"Tại sao chị lại ghét em nhiều vậy?"
===============================
T7175704092021.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...