Chương 105: Muốn nuông chiều em
Mặt tường lạnh lẽo, da đầu truyền tới hơi lạnh, Lục Tri Kiều run lên một cái, hiểu rõ ý tứ trong lời nói, nhanh chóng cảm thấy mặt đỏ tía tai, khẽ mắng: "Muốn làm gì thế? Không đứng đắn được ngày nào."
Nói xong, giãy giụa đẩy người kia ra.
Kỳ Ngôn rất phối hợp buông tay, thu lại nụ cười giảo hoạt trong mắt, nhướng mày nói: "Khà, chuyện em nghĩ trong đầu thì là chuyện không đứng đắn, còn trong đầu chị nghĩ tới vợ người ta thì là đứng đắn."
Một bàn tay véo lấy vai cô.
"Chị khen người khác một câu liền ghen rồi à?" Lục Tri Kiều cười mắng, không nỡ dùng lực.
Kỳ Ngôn ngậm miệng, không lên tiếng.
Từ khi yêu nhau, người này càng ngày càng giống trẻ con, nhưng chỉ có bên ngoài trẻ con, còn lại không biết trong lòng đang tính toán gì, số lần Lục Tri Kiều trúng chiêu ngày càng nhiều lên, sớm đã nắm trong lòng bàn tay, liền sinh ra cảm giác phòng bị.
Nhiều khi, chuyện này cũng có thể coi là một loại hứng thú.
Nắm bắt chừng mực, cuối cùng cũng phải dỗ dành một phen.
Cô ấy nắm lấy tay Kỳ Ngôn, dùng sức ôm trong lòng bàn tay mình, "Trong tim chị em là đẹp nhất."
Khóe môi Kỳ Ngôn lập tức cong lên, nhìn như thể đã được dỗ dành, Lục Tri Kiều cười cười, trong lòng nghĩ phải đi lấy đồ, ánh mắt xuyên qua Kỳ Ngôn, nhìn lên bàn làm việc phía sau, không chú ý tới cảm xúc khá lạ trong mắt cô, liền buông tay, đi tới đó.
Cô ấy vòng qua bàn làm việc, kéo ngăn kéo trong cùng, lấy ra một chồng văn kiện dày cộp, lật giở, rút ra một tờ bên trong, cho vào túi, sau đó đặt tập văn kiện kia vào chỗ cũ.
Kỳ Ngôn dựa vào bên cửa lặng lẽ quan sát Lục Tri Kiều, ánh mắt phiêu du không dừng.
Bàn, ghế, sô-pha, cửa sổ...
Hôm nay là cuối tuần, Lục Tri Kiều ăn mặc tương đối nhàn nhã, áo len cổ chữ V màu xanh khói kết hợp cùng chân váy dạ, bàn chân được bao bọc trong đôi bốt thấp cổ, càng toát lên hương vị dịu dàng của vợ người.
Cho dù cô ấy không mặc đồ đứng đắn, lúc này ở trong văn phòng, môi trường như vậy, cũng có thể khiến người ta tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng ấy.
Ánh mắt Kỳ Ngôn tối lại, ngón tay sờ lên tay nắm cửa, khóa trái, tiến lên phía trước ôm lấy Lục Tri Kiều.
Đôi môi mỏng rơi lên mặt, cẩn thận chạm vào, hai cánh tay ôm chặt lấy như gọng kìm, trái tim Lục Tri Kiều giật nảy, đánh lên tay người kia, không ngờ lại càng bị ôm chặt hơn.
"Ngôn Ngôn..."
"Suỵt!"
Kỳ Ngôn đè người kia lên bàn làm việc, trong mắt hiện lên cảm xúc mơ màng rõ ràng, cẩn thận nhích tới bên tai khẽ ngửi, như có như không dính sát gần, giống như muốn hôn, lại không hôn, hít thở một phen, cứng rắn nhìn vành tai Lục Tri Kiều chầm chậm đỏ lên.
Cảm giác được cơn run rẩy của Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn lại thức thời lui ra một chút, không ép quá chặt, chỉ điều chỉnh tư thế, mặt đối mặt, đôi môi trượt theo đường nét trên mặt Lục Tri Kiều xuống tới cằm, lặp đi lặp lại.
Trong lúc trêu đùa, Kỳ Ngôn dịu dàng dỗ dành: "Em khóa trái cửa rồi, hơn nữa cuối tuần, không ai tới tìm chị." Trong ngữ điệu ngập tràn hương vị mê hoặc.
Lục Tri Kiều nghiêng đầu muốn tránh đi, nhưng người kia đã dự đoán được phản ứng của cô ấy, một tay giữ lấy gáy Lục Tri Kiều, thành trì đôi môi không phòng bị, bị âm thầm xâm nhập.
Lại là một trò đùa không hồi kết.
Lục Tri Kiều chầm chậm mềm nhũn.
Trái tim càng đập càng nhanh, có lẽ là vì môi trường, cô ấy thấp thoáng sinh ra cảm giác kích thích, có chút hưng phấn, rõ ràng tay Kỳ Ngôn đã bắt đầu tự tung tự tác, nhưng Lục Tri Kiều không nỡ lòng ngăn cản, bản thân cảm thấy chính mình đang nửa kéo nửa đẩy.
Nhưng nếu như để mặc Kỳ Ngôn, cô ấy lại không thể vứt bỏ thể diện.
Trong phòng yên lặng vô thanh, ngọn lửa đã cháy hừng hực, nhưng bên ngoài trời vẫn âm u, gió lạnh đang thổi.
"Ngôn Ngôn, không được..." Hai tay Lục Tri Kiều chống ngược lên bàn, đầu khẽ ngẩng lên, âm thanh cất lên từ cổ họng, mang theo hương vị khiến người ta nghĩ về những điều xa xôi.
Ngọn lửa trong lòng Kỳ Ngôn đang rực, nào chịu nghe theo những lời nhợt nhạt vô lực của Lục Tri Kiều, chỉ cảm thấy người này tình trong như đã mặt ngoài còn e, không để ý.
"Đợi về nhà em muốn thế nào thì thế ấy, đừng ở đây..."
"Ở đây không kích thích à?"
Miệng vừa nói, động tác càng thêm càn rỡ.
Không bao lâu, hô hấp của Lục Tri Kiều gấp gáp, gò má rộ lên màu hoa đào rực rỡ, nhưng vẫn ra sức chống đỡ, cắn chặt môi.
"Kiều..." Kỳ Ngôn cúi đầu ngậm lấy vành tai Lục Tri Kiều, "Em thích nhìn dáng vẻ ngoài lạnh trong nóng, muốn nhưng không chịu buông xuống vẻ đoan trang của chị."
Tâm tư bị một câu vạch trần, không còn mặt mũi, Lục Tri Kiều lập tức thẹn quá hóa giận, rút tay ra muốn đánh Kỳ Ngôn, không ngờ lại bị nắm lấy.
Lần này Kỳ Ngôn dùng lực hơn, khống chế Lục Tri Kiều khiến cô ấy không thể động đậy, còn có thể rút một tay ra lấy bao ngón tay trong túi xách.
Cơ hội tốt như hôm nay, cuối tuần, công ty không có người, sẽ không có công việc tìm tới cửa, không bị làm phiền, Kỳ Ngôn nhất định phải nếm được mùi vị trong văn phòng.
Nhìn thấy bao ngón tay, Lục Tri Kiều sửng sốt: "Em luôn mang theo bên mình à?"
Lẽ nào sớm đã ủ mưu?
Quả nhiên, đang chờ đợi cô ấy ở đây.
Ghen tuông là giả, cô ấy lại trúng chiêu rồi.
Thật sự hết cách với người này!
"Ai bảo chị quá ngon miệng." Kỳ Ngôn hôn Lục Tri Kiều một cái, một tay nhanh nhẹn xé vỏ bọc, động tác ấy muốn thành thục cỡ nào thì thành thục cỡ ấy.
Lục Tri Kiều đỏ ửng mặt, rất lâu không nói thành lời, cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng lại vui vẻ, cuối cùng từ bỏ phản kháng, mặc cho Kỳ Ngôn muốn làm gì thì làm.
Bàn làm việc, ghế, sô-pha...
Cuối cùng là trước cửa sổ.
Từ trong phòng có thể nhìn rất rõ ràng bên ngoài, tòa nhà sừng sững, dòng xe tấp nập, tuy Lục Tri Kiều biết bên ngoài chỉ nhìn thấy ánh sáng phản chiếu ở trong văn phòng, không rõ ràng, nhưng trong tác dụng của tâm lí, khó tránh cảm thấy kích thích lại xấu hổ.
Người sau lưng lại liên tục gọi "phó tổng Lục", càng khiến Lục Tri Kiều hoảng loạn mà hưng phấn.
Kỳ Ngôn rất tiếc nuối, hôm nay Lục Tri Kiều không mặc đồ tây, nếu không có lẽ càng có cảm giác.
Dừng lại nghỉ ngơi, Lục Tri Kiều nằm tê liệt trên sô-pha, nhắm mắt lại, nơi bị làm ướt ban nãy đã khô, nhưng trên bàn làm việc vẫn có chút ươn ướt, đang phản quang ở nơi đó.
Kỳ Ngôn dọn dẹp đống lộn xộn, nhưng không hề cảm thấy lúng túng, ngược lại có một loại cảm xúc an nhàn hòa trong không khí.
Đợi khi nghỉ ngơi đủ rồi, cô đỡ Lục Tri Kiều dậy, hai người hài lòng rời đi.
Cuối tháng, người bạn là nhà thiết kế của Giang Ngu cũng tới Giang Thành, dành ra nửa ngày tiếp đãi Kỳ Ngôn và Lục Tri Kiều.
Làm thiết kế váy cưới cao cấp cần trao đổi đầy đủ từ hai bên, càng tỉ mỉ càng tốt, sau khi trao đổi xong lại đo kích thước, sau khi hoàn thành toàn bộ chi tiết, còn lại chỉ cần chờ đợi.
Một bộ váy cưới tình nhân, hai chiếc, thời gian hoàn thành khoảng nửa năm.
Hai người quyết định tổ chức hôn lễ vào mùa hè năm sau.
Thời gian trôi đi rất nhanh, bận rộn không ngừng, cuộc sống cơm áo gạo tiền, ngày tháng trôi đi giống như mật ong trong hũ, gia đình ba người vui vẻ hòa thuận.
Chớp mắt đã tới Tết âm lịch.
Trước kia đón Tết đều đi nghỉ dưỡng, đã chán ngấy, năm nay ba mẹ con về nhà bố mẹ Kỳ Ngôn ở, cả gia đình ở cùng nhau sẽ náo nhiệt hơn chút, cũng có thể để Lục Tri Kiều yên tĩnh nghỉ ngơi mấy ngày.
Trong nhà giăng đèn kết hoa, trang hoàng ngập tràn không khí, duy chỉ một điều đáng tiếc là Giang Thành cấm đốt pháo giấy, bốn bề yên lặng không hề có không khí đón Tết.
Từ lúc Kỳ Ngôn nói với bố mẹ về chuyện gia đình Lục Tri Kiều, cô liền triệt để mất đi địa vị trong nhà, hiện tại người được yêu chiều nhất nhà không phải là Kỳ Ngôn, mà là Lục Tri Kiều.
Bà Lâm vốn dĩ cực kì yêu thích Nữu Nữu, hiện tại có thêm mấy phần đồng cảm cùng yêu thương, cứ năm bữa nửa tháng lại hàn huyên thăm hỏi, thậm chí hắt hủi con gái ruột ở một bên.
Thỉnh thoảng Kỳ Ngôn trêu đùa "kháng nghị", nói bản thân mới là con ruột, bà Lâm liền nói: "Đừng làm loạn, bây giờ hai đứa đều là con mẹ."
Ban đầu Lục Tri Kiều lo lắng "sự thiên vị" của bà Lâm sẽ khiến Ngôn Ngôn không vui, nhưng lâu dần, Ngôn Ngôn chính là người không tim không phổi, vốn dĩ không để tâm, ngược lại còn vui vẻ, luôn ôm lấy cô ấy nói: Sau này có nhà rồi, nhà lớn, nhà nhỏ, đều có cả.
Nếu cuộc đời bắt buộc phải khổ trước sướng sau, vậy những khổ sở Lục Tri Kiều phải chịu trước kia đều đáng giá.
Có người là con cưng của trời, cả đời thuận buồm xuôi gió, chỉ sướng không khổ, so sánh ra, Lục Tri Kiều là một người bất hạnh.
Nhưng cũng có rất nhiều người, trong vận mệnh chỉ có khổ sở, chưa từng sung sướng, so sánh ra, Lục Tri Kiều vẫn là người may mắn, cô ấy cũng không có lí do than khóc cho sự bất hạnh của bản thân.
Suy cho cùng sướng khổ chỉ có bản thân mới hiểu được.
Đêm ba mươi, cả nhà rất náo nhiệt.
Vì người làm đều về quê đón Tết, không ai nấu nướng, chỉ đành tự mình vào bếp, Kỳ Ngôn và Lục Tri Kiều bận trước bận sau, làm một mâm cơm tất niên lớn.
Đương nhiên kĩ năng nấu nướng của hai người không tệ, bố mẹ vừa ăn vừa khen, hiếm khi bà Lâm không hắt hủi con gái ruột ở một bên.
"Tiểu Nữu Nữu này, ăn nhiều một chút, cháu đang tuổi lớn đấy."
Trong bát bố Kỳ toàn là thức ăn, không quan tâm tới chuyện ăn uống, chỉ chăm chú gắp cho Lục Uy, món nào cũng muốn bưng tới trước mặt cô bé.
"Ông ơi, cháu là đứa trẻ lớn rồi, đừng gọi cháu như thế nữa ạ..." Cô gái nhỏ bất đắc dĩ cười lên.
Bố Kỳ ngây ra, khà khà cười lên, dỗ dành: "Được được được, đứa trẻ lớn, Nữu Nữu, nhưng chẳng phải vẫn là trẻ con sao."
"Vâng."
Có lẽ là có tuổi, khi ở nhà, hai vị phụ huynh rất thích nói chuyện với Nữu Nữu, trong tiềm thức cảm thấy trẻ nhỏ đơn thuần, dễ dỗ dành, giao lưu không tốn sức, cũng thả lỏng hiếm thấy.
Lục Uy lớn thế này, nhưng chưa từng ở chung với người già, ban đầu Lục Tri Kiều lo lắng cô bé sẽ thấy phiền, nhưng lâu dần, phát hiện dường như con gái rất hưởng thụ cảm giác chiều chuộng của người già, lại thoải mái, liền gạt bỏ lo lắng.
Tối nay Kỳ Ngôn thấy đói, ăn rất nhiều, ăn mãi ăn mãi liền no căng bụng, cô đặt đũa xuống, ngả ra sau, "Ôi, không ăn nổi nữa, no quá."
Trong bát vẫn còn nửa bát cơm thừa, một chiếc cánh gà, một đống tôm, để trong bát chắc chắn là muốn đổ đi.
"Đưa chị đi, đừng lãng phí." Lục Tri Kiều nhìn một cái, không nói gì thêm liền bưng bát của Kỳ Ngôn lên, đặt tới trước mặt mình.
Cơm dính nước tương từ cánh gà, bên cạnh còn có sợi ớt lặt vặt, dầu mỡ không thôi, Lục Tri Kiều không chớp mắt, trực tiếp ăn, ánh mắt tự nhiên bình thường, nhanh chóng ăn sạch cơm, sau đó gặm cánh gà, rồi kiên nhẫn bóc tôm.
Kỳ Ngôn ngẩn ra, rất lâu sau chưa hoàn hồn.
"Vợi ơi, đó là cơm thừa của em mà..." Kỳ Ngôn không quan tâm bản thân đang ngồi trên bàn ăn, nhỏ tiếng lẩm bẩm.
Cơm thừa canh thừa có hai loại khái niệm, một là bữa trước ăn chưa hết, giữ lại để bữa sau ăn, sạch sẽ, Kỳ Ngôn không có ý kiến.
Hai là giống như trước mắt, cơm người khác ăn thừa, đổi lại là Kỳ Ngôn, cho dù thế nào cũng sẽ không ăn.
Từ nhỏ tới lớn, chỉ có bố mẹ ăn cơm thừa của cô, mà trước giờ bản thân chưa từng ăn đồ thừa của bất cứ ai.
Nhưng Kiều Kiều không phải người khác.
Lục Tri Kiều đang chuyên tâm bóc tôm, nghe xong ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Kỳ Ngôn: "Chuyện này kì quái lắm à? Chị cũng thường xuyên ăn đồ thừa của Nữu con..."
Bố mẹ ở bên cạnh cũng đều ngây ra.
Bà Lâm cảm thấy không thích hợp, lại cảm thấy hai đứa trẻ này rất đáng yêu, cực kì giống bản thân và chồng thời trẻ, nghĩ xong liền cười lên, nói: "Kiều Kiều này, từ nhỏ Ngôn Ngôn đã được chiều chuộng thành quen, quen rồi, ăn không hết để thừa nhiều như thế, đúng là lãng phí, lần sau cứ đổ đi luôn là được, con cũng đừng chiều hư con bé." Nói xong lại nhìn về phía con gái, khẽ mắng: "Ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, thói quen lãng phí này của con phải sửa đi, để Kiều Kiều ăn đồ thừa của con mãi làm sao mà được."
Kỳ Ngôn ho khẽ đôi tiếng, mặt ửng đỏ, không biết là bị mẹ ruột dạy dỗ, hay là vì Lục Tri Kiều ăn đồ thừa của bản thân mà thấy xấu hổ.
"Mẹ mẹ đừng nói như thế."
Lục Tri Kiều khẽ cười, mặt mày dịu dàng cong lên, ánh mắt nhìn về phía Kỳ Ngôn lộ ra vẻ yêu chiều như thể đang bảo vệ con gái của bản thân, "Con thích nuông chiều em ấy, cho dù là làm gì đi chăng nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...