Luôn Bên Em

        Nguyên đưa
tôi về nhà, tất nhiên là hai đứa chúng tôi phải đi bộ một đọan khá xa vì không
thể để mẹ thấy anh lái xe được. Vừa về đến cửa mẹ tôi đã nước mắt ngắn nước mắt
dài chạy ra từ phòng khách còn sáng đèn. 

        Có lẽ mẹ đã phải đợi tôi rất lâu trong
lo lắng vì tôi ra khỏi nhà giữa đêm khuya mà không nói một lời nào, đơn giản vì
đầu óc tôi lúc đó hoàn toàn trống rỗng. Nhìn mẹ khóc tôi cũng thút thít khóc
theo...

“Con đi đâu
thế?”

“Con xin lỗi
cô! Là lỗi của con cả! Cũng tại con lúc tối để quên cái USB có dữ liệu quan trọng
cho buổi học ngày mai nên mới nhờ An mang ra cửa để con qua lấy, nhưng mà đang
nói chuyện thì con làm rơi điên thoại... chắc An tưởng con bị tai nạn nên mới...”
nghe anh nói dối không bị vấp một từ nào khiến tôi chợt lạnh người. Liệu có khi
nào anh nói dối tôi mà tôi lại không hề hay biết? Hay có khi nào mà từ trước tời
giờ mọi thừ anh nói với tôi chỉ là một lời nói dối ngọt ngào mà ẩn sau đó
là  một cái gì đó sẽ làm cho tôi đau?

  

  Tôi sợ một ngày mình biết hết mọi thứ về
anh

Mẹ tôi ngừng
khóc...

“Thế có làm
sao không con? Lần sau đi đường thì đùng có nghe điện thoại nha! Thế con đi bộ
à? Hay để cô lấy xe đưa con về nha?” anh đã dễ dàng lừa được mẹ tôi chỉ bằng
vài câu nói trong khi tôi chưa bao giờ làm được điều đó ngay cả khi đã cố gắng
lên kế hoặc và tập duyệt trước đó hàng tuần rồi. Một lời nói dối hoàn hảo. Nhưng
tôi không quan tâm anh có à người như thế nào vì dù cho anh có xấu xa đến đâu
thì tôi vẫn yêu anh...

       Người ta vẫn hay bảo những người đang yêu
là những người có thể làm những việc ngu ngốc nhất. Nhưng, có lẽ tôi vẫn chưa đến
mức ngu ngốc, dù sao đi chăng nữa và xét theo góc độ nào đi chăng nữa thì anh
nói dối cũng chỉ vì tôi thôi mà!

    Nhưng sao tôi vẫn có cảm giác buồn và thất
vọng đến vậy?

“Dạ thôi ạ!
Con về với bạn được rồi cô đưa An vào nhà đi không ngoài này lạnh lắm, thôi con
về đây ạ”

 

        Mãi
đến khi nằm gọn trong chăn tôi mới biết là mình sống. Và rồi những hình ảnh đó
lại hiện lên, cái cảnh mà anh ngồi mà xung quanh là một đám con gái hư hỏng. Chẳng
hiểu sao Win bỗng dưng lại chen vào suy nghĩ của tôi.

Đôi mắt ấy,
sao mà buồn quá vậy... Win ơi, tại sao anh lại làm tôi tò mò đến vậy?

Và cả Nguyên
nữa! Đâu mới là con người thật của anh đây?

  Nhưng rồi tôi nhanh chóng bị cái ấm trong
chăn mê hoặc và chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng...

Hình như là
đang có một nụ cười vương trên môi... 

    ***

  Có một người con trai đang ngồi thu mình
trong một góc nhỏ ở quán cà phê. Hơn 2h sáng và trời tối mịt, Win không bật điện
mà ngồi trong bóng tối với cốc cà phê đen không một hạt đường và điếu thuốc
đang cháy dở được kẹp giữa hai ngón tay.

  Anh nở một nụ cười nhẹ và nước mắt cứ theo
đó mà rớt xuống. Lần đầu tiên Win khóc...

  Cốc cà phê nguội lạnh được hòa thêm vài giọt
nước mắt cũng lạnh tanh của anh...

  Chính anh cũng không biết là mình đã yêu
nó từ khi nào. Chỉ biết là anh yêu nó rất nhiều thôi. Nhưng, Win đã đến chậm một
bước rồi. Có thể Win gặp nó và yêu nó trước Nguyên nhưng Nguyên lại nhanh tay
hơn anh.

  Đây cũng là lần đầu tiên anh bị thằng bạn của
mình hạ gục. Đúng là đau thật! Chắc tên đó đang rất là hả hê!

  Win
gạt nhanh vài giọt nước mắt rồi bỏ đi, không quên bỏ lại điếu thuốc đã cháy hết
từ lâu tại sàn nhà...

  Win lang thang trên con phố duy nhất thưa
xe qua lại trong thành phố, thỉnh thoảng mới có vài ba cái ô tô lướt qua...Win
bước đi từng bước thật chậm, thật chậm, thả ánh nhìn vào khoảng không cô đơn, từng
hơi thở của anh cũng trở lên nặng nọc hơn, buồn hơn...

 

 Thực ra Win không buồn vì thua Nguyên như
anh ấy vẫn nghĩ mà buồn vì tình yêu của mình không được đáp trả, ngay cả khi
chưa thổ lộ với nó thì anh cũng có đủ thông minh để biết được câu trả lời mình
sẽ nhận được rồi. Anh không muốn bị nó từ chối vì anh biết là mình sẽ đau, đau
lắm...

  Anh nở một nụ cười chua xót...

    ***

  Trong một căn phòng sang trọng và rộng lớn,
Nguyên đang đứng nhìn ra bên ngoài khung cửa kính lớn, trên tay là một ly vang
đỏ. Anh nhấm nháp ly rượu của mình và mỉm cười đầy mãn nguyện, một nụ cười quá
đỗi xa lạ...

“Cậu! Thua rồi
Win ạ!”

 
***

5h30 sáng

“tít tít
tít”

Tôi vồ ngay
lấy cái điện thoại ngay sau khi nghe âm báo tin nhắn. Nguyên là người gửi, tôi
mỉm cười và cố mở mắt thật to để đọc...

“ An ơi anh
nhớ! An ơi anh rất nhớ! Chẳng hiếu sao anh lại nhớ em đến mức này nữa. À mà
tình yêu của anh đã dậy chưa? Chắc chưa đâu nhỉ? Hôm qua em ngủ muộn thế cơ mà”
tôi tỉnh hẳn ngủ và cố gắng đọc đi đọc lại tin nhắn để chắc rằng mình không đọc
nhầm chỗ nào. Có lẽ tôi vẫn chư dám tin những gì đang diễn ra là sự thật, mãi
sau khi đã chắc chắn tôi mới trả lời: “Không đâu, em dậy rồi! Thế tình yêu của
em đang làm gì đấy? Mà em cũng nhớ anh lắm!” 
mặt tôi nóng bừng lên và chắc là nó cũng đang đỏ ửng nữa. Đây là lần đầu
tiên tôi đọc và nhắn nhưng tin sến súa kiểu như thế này, nhưng mà có cái gì đó
khiến cho tôi không được tự nhiên cho lắm!

  Tôi dám cá là Win sẽ chẳng bao giờ nhắn được
mấy tin nhắn làm xiêu lòng con gái như thế này! Mà sao tự nhiên tôi lại nhắc đến
anh ta nhỉ? Đáng ra tôi không nên quen một con người cục cằn và thô lỗ như anh

ta mới phải.

“Anh đang chờ
để đưa em đi học đây, anh đang ở trước nhà em. Nhanh lên đi anh đợi, nhưng nếu
em không nhanh thì... anh vẫn đợi.  ” ngay lập tức tôi chui ra khỏi giường
mở cửa ban công và nhìn xuống dưới nhà. Anh đang ngồi trên xe đạp và hôm nay
anh ấy mặc đồng phục, nhìn đẹp miễn chê luôn, anh cũng đang nhìn tôi, bất giác
cả hai mỉm cười. Tôi ra hiệu cho anh đợi tôi thêm một lát nữa thôi rồi nhanh
chóng đi thay đò sau khi  nhận được cái gật
đầu của anh.

  ***

  “Mẹ ơi, con đi học đây!”

“Ừ, hai đứa
nhớ phải ăn sáng đấy nhá” mẹ tôi nói vọng ra từ trong bếp, tôi ơ lên một tiếng
vì quá ngạc nhiên.

“Thôi đi
nhanh lên không nó đợi lâu”

“Vâng!”

Đúng là chẳng
giấu nổi mẹ tôi chuyện gì.

  ***

  Đây là lần đầu tiên tôi được thấy anh mặc
đồng phục. Đúng là người đẹp có khác, bộ đồng phục rẻ tiền kia chẳng thể nào
che giấu hay kìm hãm được vẻ đẹp trai của anh. Với khuôn mặt lúc nào cũng rạng
rỡ anh có thể dễ dàng khiến bất kì ai cũng phải xao xuyến. Đồng ý yêu anh là đồng
nghĩa với việc bị đua ra so sánh với anh rồi bị người này người kia soi mói đủ
thứ 

sau lưng nhưng tôi chẳng quan tâm đâu...

Yêu anh lắm!

“Sao em lại
đứng đờ ra ở đó mãi thế? Anh gọi cũng không cả thèm thưa nữa” anh đã sang đường
và đứng cạnh tôi từ lúc nào không biết. Bất chợt, tôi trở lên lúng túng và chẳng
biết làm gì, nói gì cả. Mãi sau tôi mới ấp úng được một câu:

“Em, à
không, anh làm em bất ngờ quá. Chẳng biết phải nói gì luôn”

“Lên xe anh
đưa đi học nào!” anh lại mỉm cười với tôi...

“Anh luôn muốn
mọi chuyện phải thật bất ngờ. Mọi người sẽ không thể nào biết được anh đang định
làm cái gì. Nhất là đối với em vì anh thấy như thế sẽ lãng mạn hơn, nhỉ?”  cảm xúc của tôi lúc này đây đúng thật là rất
khó có thể tả được thành lời, hình như vừa vui lại vừa buồn, tôi thích anh lãng
mạn như thế nhưng tôi lại chỉ muốn anh lãng mạn như thế là vì tôi thôi chứ
không muốn đó là tính cách của anh rồi. Bởi vì nếu đó đã là tính cách của anh rồi
thì chẳng phải anh sẽ lãng mạn với tất cả mọi người sao? Tôi không thích điều
đó chút nào...

  Anh như hiểu tôi đang nghĩ gì nên đã đáp lại
ý nghĩ của tôi bằng một nụ cười, tuy không nhìn thấy vì đang ngồi sau lưng anh
nhưng tôi biết nó ấm áp và ngọt ngào lắm...

  Những tia nắng sớm yếu ớt ngày đầu đông vẫn
đang cố len lỏi qua những tán lá của hàng cây hoa sưa được trồng dọc hai bên đường.
Có vài tia nắng ấm áp rơi nhẹ lên vai Nguyên, cả tôi nữa. Nắng nhẹ nhàng đặt
lên má tôi một nụ hơn ngọt ngào, ấm...

  Cả hai im lặng, không phải là không biết
nói gì mà chỉ đơn giản là im lặng như vậy để cả hai cảm nhận được rõ hơi thở và
nhịp đập trái tim của đối phương một cách trọn vẹn nhất.

  Những tiếng ồn ào trên đường thường ngày
hôm nay không biết đã trốn đi đâu mất. Lượng người đi vẫn vậy mà sao những âm
thang đinh tai nhức óc lại không còn khiến tôi 
cảm thấy nó khó chịu nữa, hôm nay những âm thanh đó như một bản nhạc ru
dương theo từng đoạn đường chúng tôi đi...

  Lãng mạn quá cũng khó hiểu.

“Em đang
nghĩ gì thế?” Anh là người kéo “tấm rèm im lặng” lên để bắt đầu cuộc trò chuyện.
Nhưng hình như anh đang hỏi tôi, phải trả lời sao đây nhỉ?

“Em đang đón
nắng, đón gió và đón cả nhưng yêu thương vào lòng...” tôi vu vơ hát một câu hát
vừa mới xuất hiện trong đầu thay cho câu trả lời. Thế mà anh áy lại chặt đứt
cái không gian lãng mạn này bằng một câu nói vô cùng tàn nhẫn với tôi:

“Em thì sướng
thế đấy! Chẳng bù cho anh đang phải đón hết cả khói bụi, còi xe. Em ngồi sau
lưng anh nên chẳng phải chịu gì cả”

Theo phản xạ
tôi lấy tay đám nhẹ vào lưng và nhéo thêm một cái cũng nhẹ (thì tôi có thấy đau
đâu mà chả nhẹ) vào cạnh sườn Nguyên.

“Á! Em làm
gì mà đánh anh đau thế?!”

“Em có bắt
anh phải đèo em đi học đâu mà anh lại kêu ca kiểu đấy?!” rõ ràng là tôi đang cảm
thấy bức xúc mà...

“Thì anh đã
nói hết câu đâu. Anh muốn nói tiếp là: “nhưng vì có em ngồi đằng sau xe nên anh
chẳng thấy khó chịu tẹo nào. Em là tiên thần nhỏ bé, xinh xắn, đáng yêu, dễ
thương nhất nhất của anh!”  nghe xong tôi
bật cười, anh cũng cười nhưng không cười nhiều như tôi. Tôi cười suốt cả đường
đi. Mãi đến khi anh dừng xe tôi mới giật mình nhận ra là đã đến trường. Bước xuống
xe mà tôi lại có cảm giác tiếc đến đứt ruột, thật chẳng muốn xuống chút nào,
tôi muốn con đường này nó cứ dài mai không thôi cơ.

  Anh nhìn tôi đứng ở cổng trường, lại cười,
anh cũng đi luôn sau đó. Tại sao lúc nào anh cũng có thể cười được nhỉ? Bòng
anh nhoe dần, nhỏ dần rồi mất hẳn trên đườn phố đông đúc. Tràn ngập trong tôi
lúc này là một cảm giác trống trải và hụt hẫng đến lạ lùng...

“Vào học đi!
Đừng có mà đứng đó như con ngố như thế, nhìn thấy ghét lắm. Nó cũng phải đi học chứ
đâu thể đứng đấy cũng em mãi được. Yêu kiểu của em dễ tổn thương lắm!!!” một số
máy lạ gửi tin nhắn cho tôi. Ban đầu thì tôi nghĩ người ta nhầm máy nhưng sau rồi
mới nhận ra hình như người ta gửi cho mình thật vì đúng là tôi đang như thế mà.
Tôi đưa con mắt đi tìm một cái gì đó cũng chưa rõ. Ngay lúc đó, một chiếc Ford
lao vụt đi, trong đầu tôi bất chợt hiện lên một cái tên: Win...

  Nếu đúng là Win thì anh ta quả thật là khó
hiểu và bằng cách nào anh ta lại có thể biết được số điện thoại của tôi cơ chứ?
Còn việc tôi yêu thế nào thì có liên quan gì đến anh ta?

  Vào học thôi, đứng đay mãi thì công nhận
là cũng điên điên thật.

 
***

 

      Chiếc Ford đen đã đi theo hai đứa nó từ
lâu lắm rồi, ngay từ nhà nó cơ, có lẽ vì quá chìm đắm trong cái không gian lãng
mạn kia mà nó không nhận ra sự xuất hiện của một người thứ ba,nhưng, người đi
cùng nó thì biết rõ...


Nó đâu biết
khi nhìn thấy nó cười hạnh phúc bên Nguyên thì trái tim của người ngồi trong xe
như bị ai đó bóp nghẹt, đau như là đang chảy máu vậy. Không thể nói gì và cũng
chẳng thể lấy quyền gì ra để mà nói. Bạn của Nguyên (kẻ thù thì đúng hơn) hay
là người đang yêu thầm nó? Cả hai đều không được vì như vậy thì nực cười quá! 

  Win chỉ có thể cười một nụ cười nhạt nhòa
đầy chua xót...

     Anh gửi tin
nhắn ấy cho nó trong vô thức và khi nó nhìn vào chiếc Ford đen, cái giây phút
tưởng chưng như hai ánh mắt đã chạm vào nhau nhưng hóa lại không, chỉ mình anh
có thể nhìn thấy nó thôi. Nếu tấm kính trên cửa chiếc xe được kéo xuống thì chắc
chắn hai ánh mắt sẽ chạm nhau nhưng Win đã không có đủ can đảm để làm điều đó,
anh chỉ còn biết giục tài xế lái xe đi...

 
***

“Chị Linh
An!” tôi nghe tiếng Minh Anh, con bé chạy từ dãy nhà phía Tây ( dãy nhà của học
sinh khối B, tôi ở dãy phía Đông-dành cho học sinh khối A)

“Chị với anh
trai em yêu nhau rồi à? Ôi, hay quá! Chị dâu tương lai, tối nào chị vào nhà em
ăn cơm nha? Ôi, em yêu chị quá. Vui quá!” con bé nhảy lên ôm chầm lấy tôi và...kiss
liên hoàn vào má của tôi. Ôi trời, đáng yêu thật nhưng hình như vừa rồi con bé
la lên hơi lớn và có thái độ hơi thái quá thì phải. Mọi người đang có thái độ
như dò xét chúng tôi.

Vài cái liếc
xéo

Bàn tán

Xì xào

Vài tiếng
“ô” “èo” “thế cơ á”...

          Tôi nói con bé đi lên lớp để cuối giờ
học hai chị em sẽ nói chuyện tiếp nếu không ở đây mãi kiểu gì cũng tức chết với
cái kiểu thích xen vào chuyện của người khác của mấy người xung quanh mất. Tôi
cũng đi về lớp ở dãy nhà phía Đông, lúc mới chuyển đến trường này tôi được ưu
tiên cho được chọn khối học A hay B (là khối học sinh giỏi-A và học sinh khá-B.
Cứ nói vậy thôi chứ vừa vào học một thời gian tôi đã nhận ra là chia theo kiểu
giàu nghèo rồi chứ khá giỏi cái gì chứ). Tôi chọn học tại khối B nhưng sau do
không để ý nên đã bị mẹ sửa lại trong đơn đăng kí là học khối A, tại mẹ tôi nói
là học sinh khối A sẽ ưu tú hơn, tôi học ở đó sẽ tốt hơn là học ở khối B.

      Vâng, học sinh khối A ưu tú lắm ạ, tốt
lắm ạ. Ưu tú đến lỗi mà tôi bị đá ra một xó như con mèo hoang bẩn thỉu không có
một chút giá trị nào.

Ban đầu thì
tôi cũng thấy hơi chông chênh một chút...

     Sau rồi là hơi nản nản và thậm chí là
còn không muốn tiếp tục đi học nữa cơ. Làm sao mà tôi có thể chịu được cái kiểu
hôm nào đi học cũng bị liếc xéo đầy khinh bỉ, rồi thì bữa trưa của tôi hôm nào
cũng được chan nước ngọt. Có những lần chúng nó còn quá đáng tới mức là đổ nước
mắm vào giày thể dục của tôi để tôi bị phạt nữa chứ, thầy giáo không tin lời
tôi nói và còn nghĩ tôi lấy cớ để không bị phạt nữa chứ. Cả lần chúng nó đổ keo
dán ra ghế của giáo viên rồi đổ hết tội lỗi lên đầu của tôi nữa chứ. Thực sự
thì còn rất nhiều trò nữa mà tôi vẫn cảm thấy rợn người mỗi khi nghĩ đến...

Nhưng đến bây giờ thì chúng nó đã
chán trêu chọc tôi rồi vì tôi đã không còn có phản ứng với mấy cái trò đùa ác ý
của chúng nó nữa rồi, vì thế mà chúng nó thấy chán và buông tha cho tôi.

“Linh An!” đang đi về chỗ ngồi thì
cái giọng khàn khàn ấm ấm gọi tên tôi, chưa quay lại thì tôi cũng biết người gọi
tôi là ai rồi. Trong cái lớp này chỉ có Hùng gọi tôi như vầy thôi còn đa số đều
gọi tôi là học sinh mới dù cho tôi đã học ở đây đước hơn 2 tháng rồi. Hùng là lớp
phó của 11a3, cậu ấy rất thân thiện và hành xử vô cùng chững chạc, cậu ấy không
bao giờ tham gia vào mấy cái trò đùa nghịch vớ vẩn và còn bênh vực tôi nữa cơ.
Tôi mỉm cười quay lại:

“Có chuyện gì không Hùng? À mà Hùng
đã làm bài tập môn hóa chưa chỉ An với? Có vài chỗ An không làm được”

“Chỗ nào không làm được? Đưa đây Hùng
chỉ cho!”

Hùng nói là thích nghe giọng của tôi
lắm. Cái giọng của một đứa con gái gốc Hà Nội nhưng lại có đến 8 năm sống ở Sài
Gòn và gần 3 năm sống ở Đà Nẵng. Cậu ấy nói cái giọng được rèn qua nhiều vùng
miền của tôi nghe rất ngọt và rất đặc biệt, trầm trầm lại ấm ấm, nghe rất dịu
chứ không lanh lảnh như những đứa con gái khác... tôi chỉ biết mỉm cười thôi .

“Đâu? An thấy
khó hiểu chỗ nào ?”

“Đây này phần
cuối cùng câu 3 ý”

“Kiến thức
phần này năng cao nên An thấy khó hiểu cũng phải thôi”

...

“Được hot
boy giảng bài cho có khác hiệu quả hơn hẳn lào già hói đầu” cả tôi và hùng đang
làm nốt bài tập thì phải quay ra, là lâm anh –nàng hot girl chảnh chọe luôn tìm
cớ để gây chuyện với tôi mỗi khi rảnh rỗi. Nghe phong phanh thì tôi được biết rằng
lâm anh thích hùng mà hùng thì lại thân với tôi quá khiên cho lâm anh ghen(
nghe đồn vậy thôi chứ thực hư thế nào tôi không biết)

“Sao ăn nói
khó nghe vậy lâm anh ?” hùng cau mày nhìn cô nàng.

Sau chút có
vẻ như là sợ hải lâm anh nhanh chóng “vênh” mặt trở lại:

“ừ thì tôi
có bao giờ ăn nói dễ nghe đâu, chỉ có nó nói là dễ nghe thôi, tôi có là gì đối
với cậu đâu... chẳng là gì cả...” nói xong lâm anh bỏ đi, nhìn từ đằng sau tôi
biết nó đang khóc...

        Tôi sững sờ
nhìn nó, bóng dáng của nó tràn ngập nỗi cô đơn... Một đức con gái tưởng như
không thiếu thốn cái gì như lâm anh lại là một người cô đơn đến vậy sao? Lúc
này tôi cảm thấy thương, thay vì ghét nó. Nhìn sang hùng tôi nhận ra cậu cũng
đang nhìn theo bóng lâm anh khuất dần dưới sân trường, ánh mắt buồn khó hiểu.

 

        Tôi giật mình nhận ra hùng cũng thích lâm
anh lắm, nhưng lí do gì khiến cho cậu ấy giấu kín tình cảm của mình và thậm chí
là giạt bỏ tình cảm của lâm anh một cách tàn nhần như vậy? Chẳng lẽ vì lí do
“môn đăng hộ đối” sao? Không đâu, cả hai gia đình nhà họ đều giàu có mà, đâu có
ai là không xứng với ai đâu chứ nhỉ???

          Lại thêm một người nữa khó hiểu, sao càng
ngày tôi càng nhận thấy những thứ xung quanh mình cái gì cũng khó hiểu như vậy
chứ? Ai cũng có bí mật cho riêng mình... Win thì đã đành rồi nhưng đến cả Nguyên và Hùng cũng vậy nữa thì bảo tôi phải sống sao trong cái xã hội này đây?


“Đừng có ngẩn
người ra như thế mà thay vào đó hãy đi về chỗ của mình đi!” hùng lên tiếng gọi
kéo tôi ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.

  Tại sao mọi vấn đề luôn có hai mặt? Sáng,
tối. Mặt sáng thì đơn giản, đẹp đẽ còn mặt tối thì luôn ẩn chứa một sự thật tàn
nhân mà ta luôn muốn vứt bỏ ra khỏi cuộc đời của mình...

  Mà thôi có lẽ là tôi nên đi về chỗ ngồi của
mình thì tốt hơn. Vào tiết đầu rồi mà vẫn không thấy lâm anh đâu, để ý kĩ thì
có thể dễ dàng thấy được hùng vẫn thỉnh thoảng nhìn chăm chăm lên chỗ trống bàn
trên và vương ánh nhìn lo âu. Có lẽ cậu ấy đang hỏi vì sao lâm anh vẫn chư về lớp
học và lâm anh đang ở đâu, đang làm gì, có an toàn không...? chắc là sẽ có nhiều
câu hỏi hơn...

  Bên ngoài lớp học bầu trời vẫn xanh, nắng
vẫn trong và ấm áp, gió vẫn nhẹ nhàng và dịu êm nhưng lại có hai con người mà
trái tim của họ đang hướng về nhau nhưng lại chẳng thể nào chạm vào nhau được.
Hùng và lâm anh...

“linh an!
Linh an!” tôi nghe đang có tiếng ai đó gọi mình đảo mắt một vòng quanh lớp thì
tôi thấy hùng đang gọi mình. Ngay lập tức tôi ném cho cậu một dấu chấm hỏi to
đùng. Liếc mắt lên bục giảng thất thầy không để ý cậu nhanh chóng ném cho tôi một
mẩu giấy vo tròn, thứ mà người ta gọi là hình thức thư tín thông dụng và phổ biến
nhất trong mọi cấp trường học nhưng tôi thấy lạ khi trong trường này mà cũng có
người dùng đến cách này khi mà học sinh trong giờ có thể sử dụng điện thoại trước
mặt giáo viên mà chẳng làm sao...

“An sao vậy?
Từ đầu đến giờ hùng toàn thấy An mơ màng nhìn ra cửa sổ rồi thở dài mãi thôi.
Chắc thấy giáo giảng bài chán quá đúng không?” suy nghĩ một lát tôi quyết định
trả lời hùng... nhưng ai mà tưởng tượng ra được khi mà bức thư tôi ném trả cho
hùng lại hạ cách êm ru xuống đất sau khi đã phi vèo không thương tiếc vào trán
của thầy...

        Không ngoài dự kiến thầy nhặt mẩu giấy lên
rồi đeo kính đọc to từng chữ cho cả lớp nghe, đọc rõ cả câu hỏi lẫn câu trả lời


không,  thấy giảng chán chỉ là một phần
thôi chủ yếu là do thời tiết hôm nay đẹp quá thôi...”

  Cũng chẳng có gì là lạ lẫm lắm khi cả lớp
không một ai cười vì đơn giản họ chẳng bao giờ quan tâm đến mấy việc vớ vẩn như
này cả, việc mà họ quan tâm sẽ là thị trường chứng khoán hôm nay như thế nào,
nên mua vào chứng khoán của công ty nào sẽ sinh lời, công ty nào sắp phá sản,
và cô, cậu chủ của gia đình tài phiệt nào chưa đính hôn mà thôi. Mấy câu chuyện
mà họ quan tâm đối với tôi là quá nhàm chán và xa xôi quá. Tôi thì làm gì biết
chứng khoán là gì rồi công ty nào phá sản thì có liên quan gì đến tôi.

           Thực ra thì cũng có một tập đoàn mà tôi có
hứng thú và quan tâm đến nhưng quan tâm không phải vì thích thú mà vì căm hận,
ghét bỏ... tôi thì biết gì nhưng mà ngày nào tôi cũng nghe mấy đứa trong lớp
bàn ra tán vào mấy chuyện xoay quanh RED. Nào là lại mới có công ty bị RED phá
bỏ vì công ty đó có ý dối đồi lại với tập đoàn của họ, nhưng điều thảm thương
mà tôi quan tâm là tất cả mọi người thân của chủ công ty đó sẽ biến mất mãi, sự
vắng mặt đó sẽ được công bố với báo giới là gia đình họ đi định cư nước ngoài
nhưng trong giới kinh doanh thì ai ai cũng biết là họ đã đi sang thế giới bên
kia một cách đầy đau đớn và uất hận. Dạo gần đây lại đang rộ lên tin cậu chủ tập
đoàn, người mà sẽ thay ông chủ bây giờ tiếp quản tập đoàn. Ai cũng nói cậu chủ ấy
là một người máu lạnh và còn độc ác hơn cả bố của mình nữa, gần đây mới có một
bài báo ngầm mà chỉ có những người có tiếng mới có thể đọc ( lớp này ngoại trừ
tôi ra thì ai mà chẳng có tiếng nên tôi có thể nghe lỏm được khá nhiều). Bài
báo ấy nói rằng nếu ông chủ hiện chỉ cần 3s để tiến một người sang thế giới bên
kia thì con trai của ông ấy lại ngược lại. Cậu ta sẽ đẩy đối tượng vào sự sợ
hãi và đau đớn đế tột cùng trước khi ban cho người đó cái chết như một sự ban
ơn, cậu ta sẽ khiến cho người đó phải cầu xin được chết...

Một cảm giác
rùng rợn chạy khắp sống lưng tôi trong khi tất cả con gái trong lớp đều thốt
lên nhưng câu đại loại như

“Mình thích
anh ấy!”

“Anh ấy thật
tuyệt vời!”

 
***

  “Sao trông mặt em lại thảm hại thế này?
Khuôn mặt đáng thương đấy à?” Nguyên đưa hai tay lên áp vào má tôi. Tôi bật cười
vì anh quá đáng yêu... 

tôi yêu anh...

“Chẳng lẽ
anh định đứng đây làm cái trò con bò này đến tối à? Em còn phải về nhà ăn cơm nữa
chứ...”

    Anh buông
tay ra rồi cười một điệu cười vô cùng đáng ghét. Sau khi ngồi lên xe anh kéo
hai tay tôi đặt vào ngang hông anh, tôi giật ình rồi thấy ngại, mặt nóng bừng
lên nhưng vẫn để im tay ở đó cũng chỉ vì tôi không biết phải như thế nào thôi, rụt
tay lại thì chắc anh sẽ buồn lắm...

   Cứ như là một giấc mơ vậy! Nhưng nếu là mơ
thật thì tôi xin được mơ đến hết cuộc đời này, không bao giờ tỉnh dậy nữa cũng
được, nhé?!




































































































































































































































 
***




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận