Edit: Linhxu
Beta: Hana
Trong văn phòng Memory bar, bày một chiếc sô pha da thật, một cái bàn làm việc, còn có một quán bar nhỏ dài, bố trí đơn giản, nhưng có thể nhìn ra chủ nhân rất thích xa hoa hưởng thụ. Nền sàn bằng thủy tinh có thể thấy toàn cảnh quán bar tầng dưới, người phía dưới lại không thể nhìn thấy động tĩnh phía trên, thiết kế đặc thù, có thể ngăn cản sở mọi ánh mắt soi mói.
Nam Cung Phiêu tiếp nhận từ quản lí sổ sách cùng chi phiếu, nhìn qua đại khái nội dung, phát hiện gần đây thu vào rõ ràng giảm xuống khá nhiều.
Nam Cung Phiêu đẩy sổ sách lên trên bàn, mỉm cười hỏi: “MAN, đây là chuyện gì?”
“Gần đây trên đường có mở thêm hai quán bar giống Memory bar, đoạt đi của chúng ta không ít khách.”
“Nha?”
“Họ còn trả lương cao hơn lôi đi không ít nhân viên, liền ngay cả R đều đi ăn máng khác .”
“SHIT!”
Nam Cung Phiêu phẫn nộ ném sổ sách đi, xoa xoa trán, R là nhân vật lâu năm ở Memory Bar, như thế nào mà lại dễ dàng bị người khác lấy đi?
“Phiêu phiêu, phải nghĩ biện pháp!”
“OK!” Nam Cung Phiêu gật đầu, “Tuần sau ta cho cậu kế hoạch, cậu cũng để cho nhóm nhân viên cùng tìm đối sách.”
“Được!”
“Không có việc gì đi ra ngoài trước đi, thời gian mở cửa cũng sắp đến rồi.”
“Vâng, có việc Call me.” MAN liếc mắt quét KING một cái, xoay người rời khỏi văn phòng.
KING quan sát một thời gian, sau khi kia nam nhân rời đi, khó hiểu hỏi: “Nơi này là bán cái gì sao?”
“Bán nam sắc!”
Nam Cung Phiêu trả lời một câu, đứng lên, đi đến bên người KING, ngồi trên đùi hắn.
KING thân thể lập tức cứng ngắc, lam mâu không chuyển mắt nhìn đôi mắt quyến rũ kia.
Nam Cung Phiêu nửa ngồi trên nền thủy tinh, nửa ngồi trên đùi nam nhân nói: “Nghề nghiệp lưu hành nhất của nam nhân thế kỷ này chính là nam quan hệ xã hội, tục xưng: vịt! Hoặc là nam – kỹ.”
“…”
“Bọn họ là nhân viên của ta, chỉ cần có nữ nhân hoặc là nam nhân trả giá tiền hợp lý là có thể ý mang đi một người nam nhân.”
“Sau đó?”
“Sau đó dựa theo bọn họ phân phó, muốn làm gì thì làm.”
“…”
“Đương nhiên, điều kiện tiên quyết điều kiện là không bán mạng người.”
“Bao gồm cả lên – giường?”
“Sai, là khẳng định có lên – giường.”
“… Hiểu được.”
Nam Cung Phiêu giải thích xong, hai tay phủ trước ngực hắn, kéo kéo áo hắn, quyến rũ nói: “Thân ái, anh chưa từng chạm qua nữ nhân sao?”
Lam mâu bỗng dưng hiện lên một tia tà ác, bạc môi cong lên khêu gợi, không làm động tác gì, ánh mắt trở nên thâm u, thần bí.
“Trong sách nói, huyết tộc dục vọng vô cùng cường thịnh, làm – yêu cùng với ăn cơm giống nhau, mục đích chỉ có một. Bọn họ đều thích thời điểm kích tình, vid khi đó máu đối phương đặc biệt ngọt.”
“… Đúng a.”
“Tôi có thể dành một tháng thời gian giúp anh làm quen với cuộc sống hiện đại, sau đó lại dùng một tháng đem anh dạy dỗ trở thành con át chủ bài của Memory bar.”
“Dạy dỗ?”
Nam Cung Phiêu vươn cánh tay mềm mại vòng quanh cổ của hắn, ánh mắt mê người nhìn chăm chú vào bạc môi đỏ sậm, nhẹ giọng nói: “Tôi tự mình dạy dỗ… anh.”
Cái eo mảnh khảnh đột nhiên bị một bàn tay to kéo gần khoảng cách giữa hai người, KING hơi trầm xuống, lam mâu lóe ánh sáng nguy hiểm: “Em đang câu dẫn tôi, tiểu bảo bối.”
“NO! Tôi là đang hấp dẫn sự chú ý của anh, cho anh… Ách… Phiền toái, thỉnh đem dời ma trảo của anh ra.”
“Chính như theo lời em nói, huyết tộc dục vọng phi thường mãnh liệt, đặc biệt là khi đối mặt với loại máu cực phẩm.”
“Nhưng tôi không phải xử nữ.”
“Tôi cũng không phải xử nam.”
“… Anh muốn, tôi có thể giúp anh tìm một chỗ…”
“Máu của em so với xử nữ càng hấp dẫn.”
“Không…ô!” Mỗ nữ còn chưa kịp kháng nghị, miệng đã bị lại hôn lên.
Mỗi lần đều là như thế này, chết tiệt nam nhân, chỉ biết dung mị lực quyến rũ cô rối tinh rối mù, hoàn toàn không có lực chống đỡ!
Cùng với lần trước không giống nhau, KING hôn thực ôn nhu, cũng rất bá đạo, tham lam, cẩn thận hấp thụ hương vị của cô, châm lên ngọn lửa nóng rực vào thân thể kiều nhỏ. Bạc môi theo cái cổ mảnh khảnh trượt xuống, trải qua xương quai xanh khêu gợi, tiếp cận vị trí trái tim, KING hơi thở càng là hỗn độn.
“Ách… KING, rất đau…”
“Tôi cam đoan, lần này sẽ không.” Tiếng nói của hắn thập phần khàn khàn, dụ hoặc.
“A.. Anh lần trước cũng nói như vậy… A!”
Không đợi Nam Cung Phiêu nói xong, phía trên ngực trái đã có vật cứng sáp – nhập, khiến cô thở mạnh một hơi, sức lực trong thân thể nhanh chóng bị hút ra, bỗng dưng tiến vào một không gian khác.
Bốn phía thổi tới thanh lương gió nhẹ, trước mắt chỉ nhìn thấy một hành lang dài trải thảm đỏ, một tấm lụa mỏng theo gió phiêu lãng, sương trắng nhè nhẹ phủ kín mặt.
“Ách…”
Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào mộng ảo bàn, phát ra một tiếng khinh ngâm. Trên cổ truyền đến cảm giác ma mị, làm cho người ta vô lực lại cũng rất thoải mái. Cô dần dần vươn cánh tay, ôm qua gay KING, nhắm mắt lại, thừa nhận sự thống khổ cũng khoái hoạt cảm giác.
KING con ngươi màu đỏ xẹt qua, răng nanh rút ra, mâu sắc khôi phục, ngón tay thon dài xoa dung nhan phiêu dật, giờ khắc này cô thập phần quyến rũ, khiến cho hắn không thể dời mắt.
Chính là sắc mặt tái nhợt làm cho KING áy náy không thôi, thực không nên như thế thường xuyên hấp thụ máu của cô.
Đôi mắt đẹp chậm rãi mở, mê hoặc nhìn thẳng hắn, Nam Cung Phiêu theo bản năng liếm liếm môi: “Anh… Ăn, ăn no ?”
“Còn không có.”
“A!”
“Đã muốn đủ.”
“… Về nhà lại bổ sung đi.”
“Được.”
“Anh…anh có thể buông không?”
“… SORRY.”
KING lập tức bỏ tay ra, Nam Cung Phiêu ngồi trên đùi hắn, vội vàng cài lại cúc áo.
Lam mâu nhìn chăm chú vào nội y màu đen nửa kín nửa hở, cảm thấy nội y hiện đại phi thường gợi cảm, nam nhân sống ở thời đại này thật sự hạnh phúc, ít nhất so với ba trăm năm trước muốn cởi bỏ váy áo đơn giản hơn nhiều lắm.
Nam Cung Phiêu sửa sang lại quần áo, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi đưa anh đi xuống dạo một vòng, đêm nay trở về sớm một chút, ngày mai tôi phải đến trường báo danh.”
“Trường học? Em là học sinh?”
“NO. Nhiệm vụ cần, anh có hứng thú?”
KING vội vàng lắc đầu, hắn tình nguyện ngủ, cũng không tình nguyện đi trường học. Cái loại địa phương này thực phiền chán.
“Đúng nha! Anh là ma cà rồng, có thể giúp tôi bảo vệ nhân vật trọng yếu.”
“…”
“Hắc hắc! Trong trường học rất nhiều mỹ nữ nha, anh một ngày có thể tìm mấy nữ bằng hữu, sau đó cố định hấp! Còn có thể phát tiết tinh lực dư thừa, dù sao cũng ưu việt hơn, diễm phúc hơn.”
KING nhăn mặt lại, phát hiện này nữ nhân thời đại này thật sự làm cho hắn xấu hổ, so với huyết tộc còn phóng khoáng hơn, một điểm rụt rè cũng không có, thậm chí cảm thấy việc lên – giường cái gì, quả thực chỉ giống như ăn cơm.
“Nha, anh không nói lời nào coi như là đáp ứng rồi, ngày mai buổi sáng đúng tám giờ rời giường.”
“… Tám giờ?”
“Nha, đúng, anh không thích mặt trời, vậy mười giờ tốt lắm.”
“Có khác biệt sao?”
“Không! Nhưng không được cự tuyệt!”
“…”
Mỗ nam nhận mệnh gục đầu xuống, hy vọng ngày mai là cái đại trời đầy mây đi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...