Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng


Edit : Linhxu
Beta: meott
Nam Cung Phiêu đi đến bên cạnh Đức Húc, lấy khăn tay trong túi ra lau vết máu trên khóe miệng Đức Húc, ngồi cạnh hắn thở dài, thấp giọng nói nhỏ: “Thật không hiểu tên kia có biết tình hình thực tế hay không, ngay cả tôi cũng bị nhốt ở trong này, còn cứu cái mao(lông) gì nữa.”
Đức Húc không nói thản nhiên dựa vào vách tường.
Nam Cung Phiêu nhìn chăm chú vào hắn, nhún nhún vai nói: “Thật có lỗi, tạm thời không thể cởi trói.” Cô cố hết sức nói nhỏ, phòng ngừa có camera theo dõi.
“Ừm.”
“Anh bị bắt như thế nào?”
“Thư viện, ôn tập.”
“A, anh muốn ôn thi tốt nghiệp.”
“Ừm.”
Đức Húc hữu khí vô lực đáp lại cô, cũng không biết bị đánh bao nhiêu cái, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức khó nhịn, như là bị ném vào khe núi nhưng lại không chết.
Nam Cung Phiêu thấy hai mắt hắn đều nhắm lại, vội vàng lấy tay khửu tay chọc chọc vào ngực hắn, nhắc nhở nói: “Này, anh phải cố lên nha.”
“Ách…” Mỗ nữ vừa vặn chạm vào vết bầm tím trên ngực Đức Húc, khiến hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, cả trán cũng toát ra mồ hôi lạnh.
“A! Thật có lỗi thật có lỗi! chạm vào miệng vết thương của anh.”

“…”
Nam Cung Phiêu lấy ra một lọ rượu nhỏ bằng sắt, nhanh tay cởi áo của hắn, lộ ra lồng ngực vạm vỡ: “Cố chịu một chút, dùng thử rượu thuốc Quảng Đông!”
“Dùng thử? Nghe đã biết cô vô dụng… A! !”
Đức Húc còn chưa nói xong, mùi rược thuốc đã xông lên nồng nặc, bàn tay mềm vỗ mạnh vào ngực hắn, dùng sức ma sát, hại hắn hét ầm lêm, cả người toát ra mồ hôi lạnh.
Da thịt tinh tế ma sát ở trên người hắn, cảm giác không tồi, rượu thuốc dần dần ngấm vào da, dường như cảm giác đau đớn đã dịu đi vài phần, nhưng lại bị mỗ nữ dùng sức ấn vài cái, tiếp tục thống khổ.
“Được rồi, được rồi… Không cần xoa bóp, đau…”
“Người ta nói phải dùng sức ấn, sau khi nóng lên thì tốt rồi.”
“Nhưng là bây giờ vẫn không nóng…”
“Tôi còn chưa dùng lực.”
“Cái này cũng chưa tính dùng sức sao?” Hắn đã nhanh muốn kêu cứu mạng!
“Đây!!! Mới gọi là dùng sức!”
“A! !”
Trải qua một hồi cố gắng, Nam Cung Phiêu thấy vết bầm đã chuyển sang màu hồng nhạt, mới bằng lòng buông tha Đức Húc, còn đem cả bình rượu đưa cho hắn, để cho hắn nhớ kỹ cô là “Bạn cùng chung hoạn nạn”!
Giữa trưa ngày hôm sau, một nam nhân mở cửa phòng ra, cầm hai cái cặp lồng cơm đi đến trước mặt Nam Cung Phiêu, giao cho cô: “Sáng mai sẽ lấy được tiền chuộc, cô trông chừng hắn cẩn thận.”
“Ừm.” Nam Cung Phiêu nhận cặp lồng cơm, dò hỏi: “Tôi có thể mở trói cho hắn không?”
“Không được!”
“Vậy anh bảo tôi bón cho hắn ăn sao?”
“Đúng vậy!”
“Được rồi.” Nam Cung Phiêu tội nghiệp nhăn mi lại, đặt một cái cặp lồng cơm trên mặt đất, bắt đầu cuộc sống “Bón cơm” của mình.
Nam nhân liếc mắt nhìn Đức Húc một cái, chú ý đến mùi rượu thuốc nồng đậm, lạnh lùng hỏi: “Cô bôi rượu thuốc cho hắn?”
“Hắn luôn nói đau, tôi thấy không vừa mắt, chỉ biết giúp hắn trị liệu một chút. Bằng không buổi tối làm sao tôi ngủ được?”
“Hừ!” Nam nhân hừ lạnh một câu, xoay người ra khỏi phòng.
Nam Cung Phiêu nhăn mặt nhăn mũi, vừa bón cơm cho Đức Húc, vừa thấp rủa: “Nam nhân chết tiệt! Rõ ràng là bắt mình tới làm nữ giúp việc!”
Đức Húc vừa ăn cơm, vừa lộ nụ cười đắc ý, nữ nhân này còn rất đáng yêu nha.

Buổi tối, một thân ảnh màu đen đáp xuống đỉnh cao nhất của kho hàng, một con dơi dơi màu đen đậu trên vai hắn, mắt lam xẹt qua đồng hồ, quả thật mục tiêu ngay dưới chân, nhìn con dơi gật gật đầu.

Dơi bay xuống khỏi nóc nhà, đầu tiên tiến vào kho hàng thị sát tình hình, phát hiện trong kho hàng trống không, ngoại trừ một két nước rất lớn cùng xích sắt, cái gì cũng không có. Con dơi lại bay đến gần căn phòng nhỏ, bay qua cửa chính, bốn nam nhân đang vây quanh một cái bàn đánh bài.
Con dơi thừa dịp bọn họ đang cãi nhau, biến thành hình người, hai răng nanh bỗng dưng lộ ra, hung hăng cắn vào gáy một nam nhân.
“A!!!” Nam nhân nhất thời kêu to lên, ba nam nhân khác lập tức nhảy ra ngoài mấy bước, rút súng lục ra nhắm vào Senke.
Senke dùng lực một chút, hung ác cắn đứt yết hầu nam nhân, tà ác liếm liếm vết máu trên tay, bộ dáng thị huyết làm cho người ta nhìn đều cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.
Bên ngoài, KING đáp xuống cửa chính kho hàng, mắt lam nhìn chăm chú vào cái khóa sắt trên cửa, nháy mắt mấy cái. Vừa lấy tay cầm lấy khóa sắt, còn chưa dùng lực, khóa đã muốn rơi xuống đất, tự động tách ra thành hai nửa.
“…” Công lực của hắn? Thật lợi hại!
Hắn nhìn lại ổ kháo, cái khóa kia căn bản không khóa, hại hắn còn tưởng rằng mình đã hoàn toàn khôi phục!
KING đẩy cửa sắt ra, thân ảnh cao lớn đi vào kho hàng, hơi nghiêng đầu, lạnh lùng ngắm cái két nước lớn trong góc tối kia, hai mắt bỗng dưng nheo lại.
Hai huyết tộc, một kẻ mới sinh, một kẻ cũng đã có chút tuổi.
Trong két nước Snow chậm rãi ngẩng đầu, mắt vàng lóe ra, ánh mắt dừng lại trên gương mặt lạnh lùng quen thuộc!
Là hắn!!!
KING cảm giác được hắn vẫn còn có ý chí, không để ý đến, tiếp tục đi vào bên trong. Sức sống của huyết tộc rất lớn, sẽ không dễ dàng gặp chuyện không may như vậy.
Thời điểm KING đi vào phòng, Senke đã giết sạch bốn nam nhân toàn, đang tham lam hấp thụ máu. Mắt lam xẹt qua, khắp phòng tràn ngập mùi máu tươi, quả giống một cái lò sát sinh.
Hắn đi đến bên cạnh Senke, vỗ vỗ bờ vai của hắn, trầm thấp nhắc nhở: “Senke, khống chế một chút.”
“Chủ nhân, bên kia còn có hai kẻ không hút máu, tôi đã thực khống chế.”
“…”
KING thấy hắn đã lau khô vết máu bên miệng, không nói gì nữa, tầm mắt nhìn vào cánh cửa màu đỏ thẫm bên cạnh, cái khóa kia thực chói mắt, hẳn là không dễ dàng mở như vậy.
“Senke, mở khóa.”

“…”
Senke buông khăn tay trong tay, bất đắc dĩ lắc đầu, chủ nhân thật đúng là lười, dùng một chút pháp thuật cũng lười. Hắn đi đến bên cạnh KING, cúi người xuống, dùng răng nanh sắc bén cắn khóa sắt.
Chỉ nghe thấy “rắc” một tiếng, cái khóa lập tức cắt thành hai nửa, rơi xuống mặt đất.
KING nhíu mày, lộ ra một nụ cười tà ác: “Kỳ thật ta muốn bảo ngươi xem xem trên người những người đó có chìa khóa không, có điều ta thích hành động trực tiếp của ngươi. Ngươi nha thật đúng là trăm năm không già, vô cùng thực dụng.”
“…”
KING mở cửa phòng ra, một mùi thuốc nồng đậm bốc lên, hắn lập tức nhăn mi lại, che mũi: “Ai đang nấu thuốc vậy?”
“KING! Tôi ở đây.”
KING nhìn vào góc phòng, thân ảnh kiều nhỏ đột nhiên chạy đến bên cạnh hắn, phẫn nộ túm cổ áo hắn nhấc lên, nghiến răng nghiến lợi quát: “Anh nhất định cùng Senke làm loạn quan hệ nam nam, cho nên đến bây giờ mới tìm được tôi, có phải anh không muốn sống nữa hay không! !”
“…”
” Khấu trừ toàn bộ tiền lương lần này! !”
“…”
“Vì trừng phạt anh, bắt đầu từ đêm nay Senke sang phòng tôi ngủ!”
“Tôi ngủ phòng em đi.”
“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui