Chuông cửa ngoài phòng vang lên từng hồi.
Bà Bảo Châu trực tiếp đi ra mở cửa, có phần ngạc nhiên:
_ Cậu là...ai?
_ Chào cô, cháu là Cố Hàn Đình, cháu tới tìm Hạ Giao.
Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên.
Vừa nghe đến cái tên, sắc mặt bà Bảo Châu lập tức đỏ lên, tay run rẩy:
_ Thì ra...!cậu...!là Cố Hàn Đình.
_ Phải...Thưa cô, cháu muốn tìm Hạ Giao.
_ Cố Hàn Đình, cậu đừng mong đem con gái tôi đi đâu, cậu về đi, nơi này không hoan nghênh cậu.
Bà Bảo Châu nắm chặt cánh tay anh lại không cho anh tiến lên, Cố Hàn Đình chỉ có thể đứng bên ngoài.
_ Cô....
"Rầm."
Vừa nói dứt lời cánh cửa gỗ lớn đóng sập lại, ngăn cách anh với thế giới bên trong.
Phương Linh đứng bên rất sốt ruột, hết nhìn bà Bảo Châu rồi lại nhìn phòng Hạ Giao, không biết nên giúp bà để mặc cho Cố Hàn Đình đứng bên ngoài.
Anh bị bà Bảo Châu bỏ mặc không tiếp, nhất thời cũng không được phá cửa xông vào.
Đương nhiên anh không thể có hành vi bất kính với bề trên, chỉ biết đứng ngoài mưa to gió lớn, mặc cho mưa bay tán loạn, như trút xuống mặt.
Anh cũng không để ý, hai mắt đen thẫm nhìn lên tầng trên, nơi ánh đèn vàng nhạt hắt xuống, anh có linh cảm đây là phòng cô.
" Anh mặc kệ mình sẽ gặp phải chuyện gì!! Anh vẫn tin là cuối cùng bọn họ có thể ở bên nhau!! Anh biết là lỗi của anh!!! Anh đã nói rồi, nếu muốn có người chịu tội, vậy để anh gánh vác là được! Cô chỉ cần ở bên cạnh anh! Tất cả mọi việc giao cho anh!! Tất cả mọi thứ đều cần có thời gian để giải quyết!! Hạ Giao!! Chỉ cần cô mở cửa...!anh sẽ đưa cô rời đi,Hạ Giao …… nhất định phải tin tưởng anh!!"
Ali cũng đứng ngoài mưa nhìn Cố Hàn Đình nói:
_ Chủ nhân, chúng ta về đi.
Bà Bảo Châu rất hận người nhà Tần Gia, anh cho dù có đứng đến sáng, bà ta cũng sẽ không mở cửa.
Anh sâu kín nhìn cánh cửa này, hai mắt đỏ lên, hai tay ướt đẫm chống trên cửa, giọng nói khàn khàn:
_ Nhưng tôi không phải???
_ Anh là chồng sắp cưới của Tần tiểu thư.
_ Tôi...!không...phải!!!!
Bên trong Phương Linh cũng nhịn không nổi nữa, liền chạy vào nói cho Hạ Giao nghe.
Cô sững sờ, khẽ chấn động, nhưng vẫn ngồi yên trong phòng.
_ Mình biết rồi...
Ba giờ sáng...
Gió lốc thổi lên rất nhiều, mưa to phất phới.
Cố Hàn Đình đứng trong mưa gió, mặc cho nước mưa trút mạnh lên người mình, vẫn cố chấp nhìn căn phòng kia ánh đèn vẫn hiu hắt, hai tròng mắt anh sáng rực, chợt ửng đỏ, cuối cùng mùi vị khổ sở, hòa vào trong nước mưa, hội tụ vào một chỗ, ở trên gương mặt rơi xuống.
Ánh mắt ẩm ướt, sườn mặt tinh xảo, chậm rãi vươn tay đút túi quần, đột nhiên đau lòng hỏi Ali:
_ Có phải em ấy ở bên trong khóc hay không....? Có phải em ấy đang khóc hay không...?
Ali đau lòng nhìn anh.
Cuối cùng...
Hình ảnh đầu tiên khi đập vào mắt Cố Hàn Đình là Hạ Giao đang đứng trên lầu.
Mái tóc dài xõa ra hai bên, tôn thêm làm da trắng như sứ, gương mặt nhỏ nhắn càng khiến người ta đau xót.
Anh cắn chặt răng, cũng ngước lên nhìn cô.
Cô chống một tay lên lan can, mưa to gió lớn cũng phất vào mặt, hất tung mái tóc bay tán loạn.
Cô siết chặt bàn tay vịn lan can, như bám trụ vào, ánh chớp xẹt qua, gương mặt trắng xanh, mặc cho nước mắt lăn xuống, số mạng bấm chặt cổ họng của cô, cô không thể động đậy.
Hạ Giao cũng chỉ có thể đứng nhìn anh qua lớp sương mù hoen tròng mắt.
Nhìn người đàn ông cố chấp này, dù có đuổi thế nào cũng không đi.
" Tội tình gì?"
Lặng lẽ rơi lệ, lắc đầu, trong ánh mắt lóe lên quyết định của mình.
Cố Hàn Đình ngước nhìn bóng lưng tuyệt tình của người con gái, hai tay nắm chặt lại.
Ông Trần Bình đứng một bên:
_ Con gái, đời người yêu một người và cũng gặp được người yêu mình, đó là hạnh phúc...Con đã suy nghĩ chưa, có thể cả đời này con sẽ không gặp tình yêu nào như vậy nữa...
Tuy chưa đối mặt, và nói chuyện cùng người bên dưới, nhưng ông nhìn ra được tình cảm của người đàn ông bên dưới không đơn thuần là người quyến rũ,và người bị quyến rũ.
_ Vâng, thưa ba.
Con đã làm phiền ba.
Ngồi ôm con gái một lúc, cho đến khi Hạ Giao thiếp đi, ông tắt đèn, bước ra ngoài.
Có lẽ do quá mệt mỏi cả ngày nên Hạ Giao thiếp đi rất sâu, không nhận ra mình đã bị anh khóa chặt trong lòng, bế thốc cô lên, đang mở chốt cửa phòng.
Trần Khải Hà cũng không ngủ, nghe thấy phòng em gái mình có động tĩnh, chưa kịp mở cửa, thấy Cố Hàn Đình chủ động tìm tới nhà thì nhất thời sững sờ vài giây, sau đó đứng chắn trước mặt theo bản năng.
_ Đêm khuya thanh vắng, tôi tưởng trộm cắp đột nhập.
Ai ngờ...Thì ra là Cố Tổng, đường đường là ông chùm trên thương trường, nổi tiếng nhất Cảnh Thành lại đột nhập khuê phòng con gái nhà người ta.
Trèo tường?
_ Phải...tôi cần phải đưa em ấy đi.
Cố Hàn Đình nhìn vào mắt Trần Khải Hà, lời lẽ khẩn thiết.
Trần Khải Hà hơi ngẩng người, sau đó nặng nề nói:
_ Cậu bỏ nó xuống đi, nếu mẹ tôi biết được không biết chuyện gì có thể xảy ra.
Trần Khải Hà đánh giá người đàn ông trước mặt, nét trầm tĩnh và nghiêm nghị trên mặt, khiến con người ta cảm thấy đây không phải là người đem tình cảm ra đùa giỡn, thích lả lơi ong bướm như truyền thuyết về vị kim cương vương lão ngũ này.
Cũng không thể ngờ anh lại lớn mật như vậy.
Trần Khải Hà nghiêm túc đề nghị lần nữa:
_ Thả em gái tôi xuống, cậu rời khỏi đây đi.
Cậu nghĩ cậu mang cô ấy rời đi như thế sẽ thay đổi được gì? Tôi không muốn em gái mình chịu tổn thương?
Cố Hàn Đình vẫn ôm Hạ Giao trên tay, gương mặt điển trai, bình tĩnh nói:
_ Không buông, trừ khi tôi c.hế.t.
Trần Khải Hà nhất thời cứng họng.
_ Điên hết rồi...!!!
Trần Khải Hà lắc đầu, tránh sang một bên, liền định đi xuống mở cửa:
_ Đi đâu...!đi đi...
Cố Hàn Đình không nói thêm gì nữa, chầm chậm bước xuống lầu, như sợ cô thức giấc.
Gương mặt cô ngủ say, nép trong lồng ngực anh, nhìn cô, mỉm cười hài lòng, bước nhẹ nhàng xuống từng bậc thang.
_ Đứng lại..., cậu thật quen thói kiêu căng ngạo mạn, tự ý xông vào nhà người ta...
Bà Bảo Châu nhìn sâu vào mắt anh, thoáng tia ngạc nhiên nhưng lúc sau là tức giận.
Trên tay bà là cây roi điện ba khúc, chỉa thẳng vào ngực Cố Hàn Đình, ngăn không cho anh bước tới.
Trần Khải Hà hết hồn, Ông Trần Bình, ngay cả Phương Linh cũng từ phòng ngủ khách vội vàng chạy xuống.
Cố Hàn Đình vẫn kiên trì, không thay đổi quyết định:
_ Cháu xin cô hãy để cháu đưa Hạ Giao đi, đêm khuya đột nhập thật phiền mọi người, nhưng cháu nhất định phải đưa em ấy đi cùng cháu
Câu nói cuối cùng như tảng đá đè vào lòng bà Hạ Bảo Châu, trong khi đó Hạ Giao vẫn say sưa ngủ trong lồng ngực Cố Hàn Đình.
_ Vậy đừng trách tôi không nể mặt...
Bà Hạ Bảo Châu hét xong liền, giơ cây roi điện lên bấm nút điều khiển, ông Trần Bình vừa lúc chạy lại ôm cánh tay bà, giật lùi lại.
Tạch...tach...tạch...
Dòng điện 1000 V xẹt qua, do lực đẩy của ông Trần Bình nên sự va chạm không hoàn toàn nhắm hết vào da thịt anh, chỉ phớt qua, nhưng nó cũng khiến anh nhanh chóng té, khụy chân xuống, trên tay vẫn không hề dao động ôm chầm lấy Hạ Giao.
Đến Phương Linh cũng hết hồn, Trần Khải Hà cảm động liền nói:
_ Mẹ, xin mẹ đấy, chuyện của em con để nó tự giải quyết đi...
Từ đầu tới cuối anh rất bình thản, vượt qua được cửa ải của bà, Cố Hàn Đình bình tĩnh hỏi bà một câu:
_ Cháu cám ơn cô đã nương tay, bây giờ cháu đưa cô ấy về nhà của mình.
Dứt lời, không đợi bà Hạ Bảo Châu đồng ý, anh ôm Hạ Giao đi mất.
Bà Hạ Bảo Châu, nhắm mắt, quăng cây roi điện xuống...
Ali đang đứng khoanh trước xe, thân thể ướt sũng, nhìn thấy Cố Hàn Đình ôm Hạ Giao, hiên ngang bước ra từ" mưa bom bão đạn" thầm thán phục anh.
Thì ra người đàn ông này cũng biết động lòng?
__________
Tần Gia.
Tần Tĩnh đứng ngồi không yên gọi điện cho Hạ Giao nhưng không có tín hiệu, ngay cả Cố Hàn Đình cũng không gọi được, sắc mặt ông trầm xuống, mái tóc hoa tiêu càng thêm trắng hơn.
Tần Thạch vừa hút thuốc vừa bất đắc dĩ nhìn bộ dạng nước mắt như mưa của mẹ mình,.
Tần Thư Linh ngồi pha trà cho mọi người, tâm thiền định chốc chốc nhìn Cao Kiều khóc đến lợi hại.
_ Bố, bớt giận, mẹ đã khóc từ lúc chiều đến giờ rồi...
_ Khóc...?....Bà khóc để làm gì....?
Tần Tĩnh như bỏng nước sôi, giật nảy người lên...
_ Đường đường là mẹ vợ tương lai, lại dẫn con gái mình xông vào nhà người ta, hùng hùng hổ hổ gây sự định bắt ghen sao? Tưởng...!ai? Hạ Giao nó cũng là con gái tôi.
Cố Hàn Đình nó còn tôn trọng bà nữa không? Còn lôi kéo theo Thư Lan làm xằng làm bậy...Cố Hàn Đình nó sẽ để yên cho bà tự ý làm loạn nhà nó?
Tần Thư Lan ấm ức, liền lên tiếng:
_ Bố, bố nghĩ mẹ muốn gây chuyện à? Đều tại Ngọc Giao nó ức hiếp người quá đáng, nếu nó không qua lại với anh ấy thì mẹ có làm thế không.
Đồng thời là con gái bố thiên vị nó, bố chưa thấy nó công khai cướp chồng của chị mình, còn lớn lối thách đố con và mẹ...
_ Con gái ông nó giỏi lắm, chẳng khác gì mẹ nó, trà xanh chính hiệu...
Tần Tĩnh nghe nhắc đến Hạ Bảo Ngọc liền nổi cơn tam bành:
_ Tôi đã nói với bà rồi không được sỉ nhục cô ấy, dù có thế nào đi nữa tôi mới là người có lỗi, tôi phụ bạc cô ấy, để cô ấy ôm con rời đi, con gái tôi sống trong khổ cực, bà còn chưa vừa lòng hả dạ.
Bắt gian thì phải bắt tận giường, bà làm ầm ĩ như thế đẹp mặt lắm sao?
Tần Thư Linh ngồi ăn nhóp nhép cũng lên tiếng:
_ Mẹ à,Chị Ngọc Giao, ùm...không, chị ba rất đáng yêu mà, chị ấy là người chính trực.
Tần Tĩnh lạnh lùng tuyên bố.
_ Tôi sẽ công khai thân phận Hạ Giao là con gái tôi, tôi sẽ chia cổ phần công ty cho nó, nó sẽ làm ở công ty của chúng ta còn nữa nếu nó muốn gì tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của nó...!Bà chấp nhận cũng được không chấp nhận cũng chả sao, nó vẫn là con gái tôi, tôi bắt bà phải thừa nhận nó trong cái gia đình này, nếu không...!thì ly hôn.
Bà Cao Kiều cầm khăn tay quẹt nước mắt:
_ Quan trọng là nó có nhìn ông và cái nhà này hay không? Từ trên xuống dưới nó có xem ai ra gì?
Tần Thạch vô tư nói:
_ Bố chia cho Ngọc Giao chúng con đồng ý, nhưng mà Cố Hàn Đình có chịu hay không, hơn nữa nhà họ Cố cổ phần nhiều hơn chúng ta, họ đồng ý không?
Nghe đến đây Cao Kiều bĩu môi:
_ Con lo bò trắng răng, không thấy Cố Hàn Đình ch.ết mê c.hết mệt nó sao, còn thiếu điều dâng cả công ty cho nó, đúng là cao tay ấn...
Tần Tĩnh bùng phát:
_ Bà im ngay cho tôi, sao bà nói chuyện thiếu tôn trọng chính mình như vậy.
Tôi nhắc lại lần nữa nó là con gái tôi, tôi sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp, cho dù nó có thừa nhận người cha này hay không, bổn phận của mọi người trong Tần gia này phải nhìn nhận nó.
Tần Tình nói xong phất tay bước lên lầu.
\u0001.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...