Nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp, Kiến Vũ cảm thán nói với Thẩm Lương một câu: "Thẩm Lương ngươi thực sự là phúc khí tốt a, Tuấn Kiệt rất hiền lành." Ăn cơm thì trực tiếp đứng dậy giúp đỡ dọn dẹp sạch sẽ.
Tuấn Kiệt trong phòng bếp nghe được hắn nói, cười quát: "Kiến Vũ ngươi nói bậy a, hiền lành là ngươi mới đúng, vừa làm cơm lại vừa ôm theo hài tử. Ta chỉ biết giặt quần áo với rửa chén bát thôi, ta muốn nói Thẩm Lương là tên ngốc, bên người có ngươi tốt như vậy mà không coi trọng. Sau này lại gặp ta, hắn đúng là tốt số."
Thẩm Lương đứng dậy vào phòng bếp, từ phía sau ôm vợ: "Chung qui là vẫn có ngươi, ngươi đúng là tiểu trầm dương*, gia sẽ coi trọng ngươi dù thế nào đi nữa." Hắn giống như tên vô lại vừa nói xong liền hung hăng hôn má vợ một cái, bị người ta cho một khủy tay cộng thêm ánh mắt xem thường.
Kiến Vũ giả vờ cười khổ nhìn hai người vợ vợ chồng chồng nói: "Các ngươi thật là, đâm chọc người cô đơn a, thật thiếu đạo đức."
Nghe vậy Thẩm Lương cùng Tuấn Kiệt chưa kịp nói thì Hạ Bảo cất tiếng khóc. Hai vợ chồng vừa nghe thấy liền vui vẻ, Thẩm Lương nói: "Ngươi nói ngươi không có phúc, đều đã có hài tử thì làm sao tính là cô đơn? Nhìn nhi tử ngươi cũng thấy thỏa mãn."
Kiến Vũ nghe lời này cảm thấy vui mừng, hắn thực sự có cảm giác này. Có Hạ Bảo hắn cảm thấy thỏa mãn. Dù cho cả đời không có người yêu đã sao? Có nhi tử là được rồi.
Ban đêm hắn không đến thư phòng làm việc mà ở phòng ngủ ôm Hạ Bảo dỗ ngủ. Nhưng mà thói quen ngủ sớm hắn vẫn không làm được, mặc dù ngày hôm nay mệt chết đi, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Đem sách vở và máy tính vào phòng ngủ, mở Baidu lên tìm kiếm cách nuôi dạy trẻ sơ sinh và một ít điều cần lưu ý, đem lưu lại.
Sau đó hắn lại tìm một trang diễn đàn của các mẹ bé rồi đăng kí ID, để sau này có chuyện gì còn lên hỏi.
Làm tốt rồi hắn mới vài ngày một lần lên trò chơi. Vì không thể khôi phục được số hiệu cũ, nên lập một cái mới cũng tốt.
Lần này tạo nhân vật nam, vẫn là y sư. Tên gọi nghĩ non nửa ngày chưa ra, nhìn nhìn lại Hạ Bảo bên giường, cuối quyết định dùng tên "Hạ Bảo cục cưng".
Đây là thời gian mà số người chơi lên rất cao, phải sắp xếp một tiểu đội mới có khả năng đi vào.
Theo thói quen lôi bao thuốc lá từ trong túi quần ra, nghĩ đang muốn nhân lúc này tăng trình độ lên một chút. Vừa muốn châm thuốc lại nhớ đến Hạ Bảo. Nhìn cục cưng ngủ trên giường thật giống một tiểu thiên sứ, hắn nghĩ có lẽ tốt nhất là nên bỏ thứ này đi.
Ngày trước hắn nghiện thuốc lá cơ hồ cả ngày đều hút, bây giờ đã có tiểu Hạ Bảo nhỏ bé đáng yêu. Kỳ thực việc gì cũng có thể làm chỉ cần toàn tâm toàn ý là đủ.
Tuy rằng là tân binh, nhưng ở trong thôn cũng không ít người mới. Bởi vì nhiệm vụ đều đã luyện qua đến quen thuộc, Kiến Vũ vẫn chưa lập tổ đội mà một mình chậm rãi chơi. Qua hai giờ đã đến được thành trì lớn nhất.
Hiện nay mọi việc rất đơn giản, chỉ muốn biết rằng hài tử trong trò chơi kia có còn ở nhà hay không, hy vọng không bị biến mất khi hắn xóa tên thì tốt quá. Không biết vì sao, trong lòng mong muốn đứa nhỏ kia sẽ không bị biến mất, nếu như thật sự biến mất thì sẽ có cảm giác có lỗi với Vương Thanh. Dù sao đó cũng là do hai người nỗ lực mà có được, nếu bởi vì hắn đơn phương làm thì kết quả sẽ trở thành hư ảo.
Rất nhiều chuyện tựa như chính mình tự ngu muội an bài. Kiến Vũ vừa mới bước vào thành đã nhìn thấy Vương Thanh ôm Hạ Bảo đứng ở bên cạnh thương khố. Mới hai ba ngày thôi, Hạ Bảo cư nhiên đã có thể đi được. Hắn nhớ kỹ trước khi mình xóa bỏ tài khoản, Hạ Bảo mới chỉ biết bò mà thôi.
Vốn tưởng rằng Hạ Bảo từ đầu đã không bị biến mất, nhưng nghe mọi người nói chuyện phiếm mới biết, hắn đã biến mất nhưng lại được khôi phục lại. Có lẽ là Vương Thanh đưa ý kiến với Công ty cung cấp trò chơi, hắn nghĩ vậy.
Có không ít người nói về chuyện Vương Thanh, trên trò chơi mọi người nói chuyện phiếm nếu mắt không tốt thì không thể nhìn kịp. Kiến Vũ cũng không thấy Vương Thanh nói gì.
Vương Thanh lúc này đang ngồi trước máy tính. Hắn cầm điện thoại di động nói chuyện với quản lý của công ty. Kỳ thực nội dung rất đơn giản, sửa chữa lại một chút, nếu tình nhân xa nhau thì hài tử vẫn không bị biến mất. Chỉ cần còn lại một người thì hài tử vẫn sẽ tồn tại. Mặt khác muốn hắn bí mật giúp đỡ điều tra ra tại sao trang bị của hắn lại ở chỗ Kiến Vũ.
Quản lý phòng kỹ thuật là học đệ của Vương Thanh hồi du học bên Mỹ, tên là Thẩm Quân. Tuổi còn trẻ, thế nhưng đầu óc rất linh hoạt, đối với chế tác và quản lý trò chơi trên Internet đều rất xuất sắc.
Nhớ kỹ lúc đó lúc đó đem hắn vào làm ở bộ kỹ thuật có không ít người phản đối, nhưng Vương Thanh cố ý làm như vậy. Cũng may không làm hắn thất vọng.
"Đại ca yên tâm đi, sáng mai ta sẽ đem kết quả gửi vào hòm thư." Thanh âm trẻ tuổi loa phát thanh truyền đến, Thẩm Quân bảo đảm nói.
Hắn ở công ty cũng như mọi người gọi Vương Thanh là Vương tổng, nhưng bình thường vẫn gọi là đại ca. Hắn cũng là người Vương Thanh tín nhiệm ở công ty.
Kiến Vũ xác định một số việc sau đó quyết định logout. Nhìn thời gian, hắn lại uy Hạ Bảo uống sữa rồi mới đi ngủ. Thời gian ngủ phải đặc biệt cẩn thận, cả một đêm không dám ngủ, rất sợ đè vào thân thể nho nhỏ của Hạ Bảo.
Ban đêm tổng cộng uy ba lần, hôm sau tỉnh dậy mắt thâm quầng. Rửa mặt xong hắn nghĩ làm bữa sáng cho hai người kia.
Vội vàng làm đến gần 8h, thấy hai ngươi kia vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc. Hắn nghĩ có phải hai người kia cả đêm hôm qua phát hỏa trên giường, suy nghĩ có nên đi gọi bọn họ dậy...
Nghĩ một hồi, trong phòng khách vẫn an tĩnh, Vì vậy hắn đi gõ cửa. Tuy là ông chủ nhưng đến làm muộn cũng là không nên.
Cửa bị mở, Thẩm Lương ngáp ngơi, còn buồn ngủ hỏi: "Gì chứ?"
Kiến Vũ lui về sau thưởng thức dáng vẻ của bằng hữu: "Không sao, ngươi cùng Tuấn Kiệt không phải đi làm sao?"
Thẩm Lương dùng ánh mắt chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nhìn Kiến Vũ, cuối cùng thở dài nói: "Đại ca, ta có nhớ nhầm không? Ngày hôm nay là ngày nghỉ a ngày nghỉ!!!"
"Ách..." Hắn thật đúng là đã quên, hắn lại tưởng là vì chuyện kia... cho nên mới... Cũng không thể trách hắn được, ngày hôm nay là ngày nghỉ thì hôm qua bọn họ xin phép nghỉ cái rắm a! Chờ ngày hôm nay không phải được sao.
Thẩm Lương nhìn thấy suy nghĩ của Kiến Vũ đều viết cả lên mặt bất đắc dĩ nói, "Ngày hôm qua thức khuya, chúng ta nghĩ hôm nay là ngày nghỉ nên muốn dậy muộn chút. Được rồi, ta đi ngủ."
"Ngô... Làm sao vậy, đây là?" Tuấn Kiệt mơ mơ màng màng đi ra.
"Không có gì, ngủ thêm chút nữa đi." Thẩm Lương dứt lời kéo vợ vào trong phòng, cánh cửa cũng không khách khí mà đóng sầm lại.
Nhìn cánh cửa, Kiến Vũ nghĩ mình thực sự đã quên thời gian. Đã bao nhiêu lâu hắn không muốn nhớ thời gian, hắn không nhớ cũng đúng.
Hắn gõ gõ của nói: "Ta làm điểm tâm rồi, các ngươi ngủ tiếp một chút rồi nhớ dậy ăn."
Bên trong truyền ra tiếng trả lời của Thẩm Lương, hắn lắc đầu ly khai.
Hạ Bảo còn đang ngủ, Kiến Vũ đem hồ sơ thu dọn ra xem một chút.
Cùng lúc đó, Vương Thanh bên nhà nãi nãi hắn mở tập TXT ra xem. Bên trong ghi lại địa chỉ IP mà Kiến Vũ đăng kí ID, thời gian login, logout, nội dung giao dịch. Phi thường chi tiết.
Ghi lại hành động của Kiến Vũ 3 ngày trước cùng Vương Thanh giao dịch. Vương Thanh nhớ kỹ lần kia. Lúc đó Kiến Vũ may cho hắn 16 cái túi đựng. Đây là số lượng tối đa trong Tiên Tích. Hắn khi đó cũng không muốn, chỉ là Kiến Vũ cố ý làm cho hắn.
Vì vậy hắn đem tất cả sửa lại, sửa cả không gian của thương khố.
Sau đó bọn họ cũng không có giao dịch nữa, hơn nữa dựa vào số liệu trên đây, đồ trong của Vương Thanh ở trong túi đồ của Kiến Vũ không phải là giao dịch mà có, là do ai đó nhúng tay vào. Ở bộ kỹ thuật có hơn trăm người, có thể làm được những việc này....chỉ có nhân viên kỹ thuật cao cấp.
Thế nhưng... Vì sao?
Ngoại trừ Thẩm Quân không ai biết hắn đang chơi ở Huyền Vũ Phục. "Vương Thanh" tên này cũng không có gì đặc biệt, hầu như đều có khả năng trùng hợp. Hắn cũng không làm cái gì đặc biệt, đều giống như mọi người.
Hắn đang nghĩ đến nguyên nhân có thể xảy ra, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên."Lão đệ, ta có thể vào không?" Vương Hy Anh ở ngoài cửa hỏi.
Vương Thanh "Ân" một tiếng rồi tiếp tục suy nghĩ.
"Thế nào còn chưa ăn điểm tâm?" Vương Hy Anh tựa tay vào lưng ghế hỏi.
"Có người lợi dụng chức quyền đem trang bị của ta bán đi, đồng thời đem mấy thứ này đặt lên người một vị bằng hữu của ta."
"Ân? Đây là vì sao?"
"A... Ta cũng không đoán được vì sao."
"Có thể làm được nhưng việc này....không phải chỉ có nhân viên kỹ thuật cao cấp sao?" Nhớ kỹ lão đệ từng nói qua với nàng muốn vào phòng quản lý phải kiểm tra dấu vân tay cùng võng mạc, và chỉ có bọn họ mới biết mật mã vào phòng quản lý hậu trường.
"Đúng, nhưng tại sao lại làm những việc này? Dù sao ta là Tổng tài cũng cần phải biết rõ nguyên nhân. Huống hồ làm như vậy không phải muốn nhằm vào ta mà là vào vị bằng hữu kia của ta?"
"Hay là người đó biết bằng hữu của ngươi, hoặc vị bằng hữu của người có thù oán gì với người này?"
"..." Vương Thanh trầm mặc. Cũng phải không có khả năng, nhưng khả năng này có lẽ thấp. Loại sự tình này bị phát hiện sẽ bị đuổi việc, trong lĩnh vực này sợ không có công ty nào dám mướn nữa.
Vương Hy Anh vỗ vai đệ đệ hắn nói: "Trước tiên đừng suy nghĩ nữa, ăn xong đến công ty điều tra xem." Dứt lời nàng bước ra ngoài. Vài giậy sau quay lại. Nàng đứng ở cửa thần bí nói: "Lão đệ, ta đoán, làm chuyện này chắc là một nhân viên nữ trong tổ kỹ thuật."
"Vì sao?"
"Ngươi ngu ngốc! Khẳng định đã biết chuyện của ngươi nên muốn làm khó dễ. Bằng hữu của ngươi là nữ?" Vương Hy Anh gian trá cười.
"..." Là nữ? Đương nhiên không phải!!!
"Được, trước tiên đi ăn đã, sau đó ta sẽ cùng ngươi đi bắt kẻ trộm. Dù sao trong công ty ngươi cũng không ai biết mặt ta, ta ngày hôm nay hi sinh một chút, đi làm vị hôn thê của ngươi."
"... ||| "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...