Kiến Vũ nín thở, tiếp theo đem thư đọc hết một lượt, không bỏ sót bức thư nào.
Sau đó trong đầu hắn nảy ra một ý, vì vậy hắn liền login...
Hạ Bảo tinh nghịch: "Ta nghĩ đến ngươi đã biến mất."
Hạ Bảo cục cưng: "Ngươi rốt cuộc đang diễn kịch gì."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Đọc thư rồi sao?"
Hạ Bảo cục cưng: "Ân..."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Có cảm giác gì?"
Hạ Bảo cục cưng: "Ta thứ nhất nhận xét: ngươi suy nghĩ quá nhiều. Thứ hai, ngươi là học sinh trung học sao? Thứ ba... ngươi không tin ta là nam sao?"
Kiến Vũ gõ ra một đống. Bất quá lúc này tâm tình cố gắng thật khéo léo, thật là ngày trước lúc ta học Trung học cũng len lén có cảm giác như thế này. Cho đến khi Hạ Bảo tinh nghịch gõ ra một dòng chữ, đầu óc hắn nhất thời choáng váng.
Hạ Bảo tinh nghịch: "Kiến Vũ, ta là Vương Thanh." (Tiêu: ta lúc nào cũng thích anh Vương Thanh, tuy là ảnh hơi ngốc =..=)
Kiến Vũ không nói gì, hắn căn bản là không biết phản ứng như thế nào. Việc này tự dưng đến khiến hắn có cảm giác muốn ngất đi, đầu óc hắn liền ngừng hoạt động.
Vương Thanh cũng không vội vàng hỏi hắn, hắn thích loại cảm giác bất thình lình này. Phải khiến đối phương nháy mắt chấn động. Đương nhiên, hắn kỳ thực có chút mong muốn Kiến Vũ kinh hỉ. Song song, hắn cũng mong muốn Kiến Vũ có cảm giác khác nữa, dù sao lần kia hắn có chút...
Nói như thế nào nhỉ, có lẽ phản ứng lúc đó rất hợp tình hợp lý đi?
Thời gian chậm rãi trôi qua, Kiến Vũ rốt cuộc bị tiếng khóc của Hạ Bảo thức tỉnh. Hắn nói: "Ta phải out, con ta khóc."
Hạ Bảo tinh nghịch: "Chờ."
Kiến Vũ ôm con lại gần máy tinh, đánh ra một dấu chấm hỏi.
Hạ Bảo tinh nghịch: "Chuyện lần trước ta rất xin lỗi, nhưng ta nghĩ đối với một người không xác định được mình có phải đồng tính hay không thì phản ứng như vậy cũng không quá phận?"
Không chờ Hạ Bảo tinh nghịch nói tiếp, hệ thống đã nêu Hạ Bảo cục cưng đã logout...
Kiến Vũ nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hạ Bảo mà dở khóc dở cười. Tiểu gia khỏa này cái tay nhỏ thực hư, liền bấm đúng chỗ tắt máy...
"Mama, gấu gấu ~" Hạ Bảo khả ái nhe răng nhỏ trước mặt Kiến Vũ.
"Đi, uống sữa, không để ý tới tên hỗn đản ba ba của ngươi nữa." (Tiêu: nha~~ Vũ Vũ kêu là "ba ba của ngươi" nha~~ nhận chồng rồi hả=]])
"Hắt xì!" Vương Thanh người được gọi là "Hỗn đản ba ba" đột nhiên hắt xì, trong lòng nói Kiến Vũ sao ngươi không để ta giải thích nốt rồi mới logout?!
Lúc này Vương Hy Anh bê chén trôi tàu nóng đến gõ cửa (Tiêu: trời lạnh quá, ng ta cũng mún ăn nha~~)."Lão đệ, mọi chuyện sao rồi?" Nàng vẫn còn lo lắng.
Vương Thanh quay đầu nhìn nàng: "Ta nói Vương Hy Anh, ngươi lẽ nào không có ác cảm với chuyện này? Hình như ngươi cảm thấy đây là chuyện không đáng để ý?" Vì sao chị em bọn họ đều như thế này. (Tiêu: Ta cũng không để ý nha~~)
Vương Hy Anh buông bát, trịnh trọng nhìn đệ đệ nói: "Ngươi biết ta lúc cùng anh rể ngươi kết hôn cũng không được sự cho phép của nãi nãi. Cố ý cùng hắn ở một chỗ, nguyên nhân rất đơn giản là bởi vì ta rất yêu thương anh rể ngươi. Mấy năm xa vắng lại càng thấy rõ hơn, có rất nhiều chuyện đã xảy ra a. Ta là mong muốn ngươi tìm được người chân chính thuộc về mình, giống như ta, cảm nhận một chút hạnh phúc đích thực. Như vậy mà thôi."
Vương Thanh dựa lưng vào ghế, hơi có chút cảm xúc. Hắn bắt tay khoát lên trên trán, có chút rầu rĩ nói: "Ta chỉ sợ nãi nãi mất hứng." Đây là chuyện duy nhất hắn lo lắng. Hắn thực sự không thể noi theo chủ nghĩa văn học lãng mạn này được. Nhiều lắm sau đó bị truyền thành Thương nhân si tình là cùng?!
Vương Thanh bị ý nghĩ của chính mình giật mình.
Vương Hy Anh đóng chặt cửa, nghiêm trang ngồi trên giường đệ đệ: "Ngươi nói ngươi thực sự thích đồng tính?!"
Vương Thanh gật đầu, lại lắc đầu, ngữ khí không xác định nói: "Ta cũng không có thể nói rõ ràng, chỉ có thể nói hiện tại ta thích một người đồng giới."
"Vậy ngươi lần đến GAY bar gần nhất rốt cuộc có thu hoạch a?"
"Xem như là thế đi... Tình một đêm." Bất quá hắn không thể nói ra người kia là ai, nếu không tỷ hắn nhất định bộc phát.
"Vậy ngươi có tính toán gì a? Ngươi thích ngươi đồng giới, vậy sao ngươi không đi chứng thực trên ngươi mình thích nga? Nhưng ngươi qua đêm với ngươi là ai? Ngươi đừng nói cho ta là người khác. Đương nhiên, ngươi nói ra ta cũng không tin."
"..." Vương Thanh có chút khó khăn. Thật không rõ vì sao tỷ hắn khôn khéo như vậy.
"Nam nhân thật là kỳ quái." Vương Hy Anh nói.
"Vì sao nói như vậy?"
"Cùng người không thích vẫn có thể làm được, không giải thích được. Ngươi đối với cái người tình một đêm kia rất có cảm giác sao?"
"Về mặt sinh lý đương nhiên có chút cảm giác mạnh mẽ, về mặt tâm lý cũng...rất bình thường." (Nga~ =""=)
"Đây là vấn đề a, chỉ có cảm giác sinh lý, ngoài ra cũng không có gì để phân biệt?"
"Vương Hy Anh! Ngươi nói chuyện có thể hay không đừng như vậy..."Khiến hắn đau đầu?!
"Ta nói chuyện luôn luôn như vậy. Còn có, thích một người là phải nhận thức duy nhất hắn, không được phản bội!"
"Ta với hắn còn chưa bắt đầu, làm sao tính là phản bội a?" Hắn lần đầu tiên cảm thấy xui xẻo. Cư nhiên ngay cả một đáp án cũng chưa xong. Uổng phí hắn mỗi ngày gần đây viết thư tình, đem chuyện thời học sinh chưa từng làm qua mà trải nghiệm.
T.T Thực không dễ dàng.
Vương Hy Anh rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn nói: "Lão đệ, ta không thể nói chuyện của ngươi hiện tại tốt hay xấu, nhưng ta cảm giác ngươi so với trước đây giống con người hơn." (Tiêu: thế trc kia anh ko phải người =""=)
"Ngươi có ý gì?" Cái gì mà giống người hơn? Hắn trước kia không phải người sao?
"Ta là tỷ ngươi, hai chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ. Ta thấy ngươi đối với người bình thường rất giả tạo. Hoặc là chính bản thân ngươi không biết, ngoại trừ đối với nãi nãi và ta ra, nụ cười của ngươi đối với người khác đều rất giả. Ngươi rất ít khi nói chuyện tình cảm của mình, thế nhưng hiện tại ngươi lại chia sẻ với ta, thật cao hứng. Nói chung, ngươi có gì khó khăn cứ hỏi ta, đừng một mình buồn bực trong lòng."
"... Cảm ơn tỷ."
"Ha ha ha, ta lại thật cảm ơn người nào biến ngươi thành như vậy."
Vương Hy Anh cuồng tiếu vừa thông suốt, nói xong bỏ chạy liễu.
Vương Thanh rất muốn thu hồi ba chữ "cảm ơn tỷ" lại.
Kiến Vũ đêm đó login, hắn cả đêm không ngủ được. Từ hồi nuôi Hạ Bảo hắn liền bị mất ngủ."Sách, thực đáng ghét, tại sao lại luôn quấy đảo khiến lòng ta xáo trộn." Hắn bắt đầu lẩm bẩm.
Hạ Bảo ở bên cạnh hắn ngủ say, không một chút nào ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Hai ngày sau, Thẩm Lương và Tuấn Kiệt đi công tác trở về. Bọn họ mua cho Hạ Bảo một cái áo bông màu đỏ, giống như trang phục của hài nhi trong tục lệ cổ truyền.
Kiến Vũ cảm thấy thú vị, lúc đó Hạ Bảo đang ăn trái cây cũng bị kéo lại mặc thử, kết quả Hạ Bảo không chịu mặc. Kiên quyết cho đến khóc. Thật sự là không có biện pháp, cũng chỉ có thể mong sau này tiểu hài tử sẽ thích.
Cơm tối mọi người cùng nhau ăn, Tuấn Kiệt cẩn thận tỉ mỉ nhìn Kiến Vũ phát hiện ra điểm không đúng: "Kiến Vũ ngươi xảy ra chuyện gì ư?"
Thẩm Lương vừa nghe xong cũng ngẩng đầu lên nhìn bằng hữu, sau đó nói: "Thật là có chuyện, ngươi xem mắt thâm đến mức có thể so sánh với quốc bảo a." (Tiêu: nga~ so sánh khó hiểu =.=||||)
Kiến Vũ suýt chút nữa bẻ gãy chiếc đũa.
Tuấn Kiệt nhéo cho Thẩm Lương một cái: "Ngươi cái miệng liền phá hỏng, ăn cơm đi!" Dứt lời hắn lại nói: "Kiến Vũ ngươi đừng quản hắn, ngươi xảy ra chuyện gì."
Kiến Vũ tỏ ra không có chuyện gì cười cười nói: "Không có việc gì a."
Tuấn Kiệt đương nhiên biết hắn nói dối, nhưng lại không thể làm gì được.
Ăn cơm xong, hắn đem Hạ Bảo đặt vào trong lòng Thẩm Lương nói." Lương, ngươi trông con nuôi đi, ta đi giải quyết một số chuyện với mama hắn."
Thẩm Lương ôm lấy con nuôi nói: "Lão bà, kỳ thực nếu như ngày nào đó ngươi không muốn không muốn làm luật sư nữa cũng được, có thể trở thành bác sĩ." Nói xong hắn ôm tiểu hài nhi sang nhà bên cạnh.
"Hảo, ta sẽ xem xét ý kiến này của ngươi." Nói xong Tuấn Kiệt bước vào phòng ăn.
Kiến Vũ đang rửa chén, Tuấn Kiệt nhìn đến co quắp miệng nửa ngày. Bẳng hữu hắn đang rửa bát, nhưng kỳ thực hắn là đang rửa tay a. Tay phải cầm giẻ liên tục chả vào tay mình, linh hồn nhỏ bé dường như bay mất tiêu.
"Kiến Vũ?" Tuấn Kiệt đem linh hồn hắn kéo về.
"A?" Kiến Vũ quay đầu lại, không biết chính mình vửa làm cái gì.
Tuấn Kiệt: "..."
Hắn cầm lấy tay Kiến Vũ, sau đó mang hắn ngồi xuống sôpha, hỏi xem mấy ngày hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Kiến Vũ do dự nửa ngày mới đem sự tình ra nói, Tuấn Kiệt nghe xong cũng hiểu được là chuyện gì.
Mà lúc này, tại sát vách Thẩm Lương đang ôm Hạ Bảo đọc báo.
Hắn mở báo chí, cho Hạ Bảo xem hình ảnh trên báo. Vốn có hắn nghĩ muốn Hạ Bảo thưởng thức mỹ nữ (||||||), nhưng Hạ Bảo lại xem người đẹp trai trên báo kinh tế. Người này mặc một thân bạch sắc. Thẩm Lương biết người này, chính là Tổng tài Vương Thanh của công ty Vương.co. Tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, thế nhưng Hạ Bảo hết lần này đến lần khác chỉ nhìn người này không buông tay?! ( Tiêu: "ba ba" của bé đó ~)
Hạ Bảo lẩm bẩm nói: "Mama, mama." Bởi vì người tên Vương Thanh kia cũng mặc toàn đồ trắng, trong lòng lại ôm một tiểu hài tử.
Thẩm Lương cười ngả nghiêng, sửa chữa: "Con nuôi, đây không phải mama ngươi, đừng kêu loạn nga. Như vậy thực ảnh hưởng danh dự của người khác!"
Hạ Bảo khờ dại nhìn cha nuôi, chỉ chỉ tay vào người trong báo.
Thẩm Lương nhìn đến cái tên này, nghĩ hình như nghe qua ở đâu rồi. "Vương Thanh... Vương Thanh..." Hắn lặp lại, sau đó "A!"một tiếng rồi thần bí nói với Hạ Bảo: "Đây không phải là ba ba ngươi đi?" Kiến Vũ lần trước ở trên xe kêu lão công của hắn trong trò chơi tên "Vương Thanh" đi?
Hạ Bảo chỉ vào ảnh chụp Vương Thanh, sau đó nói: "Ba ba."
Thẩm Lương gật đầu: "Đúng, ba ba."
Hạ Bảo liền xác định hơn, kêu một tiếng: "Ba ba."
-------
(>^ω^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...