- Haiz...!ta công nhận muội chẳng giống như những gì dân gian tưởng tượng ra tí nào.
Bọn họ bảo hồ ly rất gian xảo, đặc biệt chuyên dùng nhan sắc để quyến rũ kẻ khác để làm con mồi cho mình.
Biết rất nhiều thủ đoạn.
Giờ mới biết, muội ngược lại hoàn toàn.
- Ừm thì...!cũng tùy vào loại à.
Chẳng phải huynh đã nói là thiên hạ này tốt xấu lẫn lộn sao?
- Ừm.
Suốt quãng đường còn lại đến chỗ quán trọ, hai người không hề nói một lời nào với nhau.
Tuy xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng dường như Dung Ly đã chìm vào thế giới hư không trong tâm trí của nàng ấy.
Càng tiếp xúc nhiều với Đông Cung, nàng chợt nhận ra, con người này thì ra có quá nhiều điểm bí ẩn, khó mà suy dò được.
...
Một lúc sau, cả hai bước vào quán trọ.
Ông chủ gặp hai người liền vội vã chạy ra tiếp đón niềm nở, đích thân dẫn hai người lên phòng của họ:
- A, hai vị đây rồi.
Tôi đợi hai vị lâu lắm rồi đấy.
Mời đi lối này để lên phòng ạ.
Đông Cung đáp:
- Đã làm phiền ông rồi, đa tạ.
- Công tử đã khách sáo quá rồi.
Sau khi hai người đã vào phòng, căn phòng trông cũng khá rộng, đồ vật được trang trí ngay ngắn, cạnh bàn ăn là một chiếc giường, có một cái cửa ở đấy để ngăn cách phòng tắm với phòng ngủ.
Đã lâu rồi chưa được tắm rửa sạch sẽ, nàng muốn chạy vào tắm ngay, nhưng lại do dự gì đó, rồi nói:
- À nè, hay là huynh ra ngoài đi đâu đi, được không?
Đông Cung có vẻ ngạc nhiên, liền hỏi lại:
- Sao vậy?
Dung Ly có vẻ ngập ngừng đáp:
- À thì...!muội định đi tắm, nhưng mà...!huynh ở đây có tí...!không tiện.
- Hả? Ý muội là ta sẽ xem trộm muội tắm hay sao?
Dung Ly hoảng hốt:
- Á, á! Không phải là ý đó! Muội...
- Muội yên tâm đi.
Ta không phải là hạng người đó đâu.
Với lại ở đây có một cái cửa ngăn cách mà.
Giờ ta cũng mệt rồi, nên định đi nghỉ một lát.
Sẽ không làm phiền muội đâu.
- À...!được vậy thì tốt rồi.
Nói rồi Dung Ly chạy đến bên phòng tắm, cẩn thận kéo cửa vào.
Đông Cung lúc này mới đặt tay lên trán, lắc đầu, nghĩ: "Ôi trời, nha đầu này nghĩ gì thế này? Bộ ta không đáng tin đến vậy ư?"
...
Bên trong lúc này, Dung Ly bắt đầu tháo những cây trâm cài tóc ra, để mái tóc dài buông xõa hơn nửa lưng, đen óng ả.
Nàng bắt đầu thay y phục rồi bước vào bên trong chậu tắm.
Nước bên trong âm ấm vừa đủ, ngâm đến đâu, da thịt như được hồi sinh lại rất mát và sảng khoái.
Dung Ly kéo mái tóc mình qua một bên để bắt đầu kỳ cọ cơ thể.
Bên phía vai trái nàng đột nhiên để lộ một hình xăm phượng hoàng màu rực lửa, kéo từ phía bờ vai đến tận xuống ngang hông, dọc theo mép sườn.
Một lúc sau, Dung Ly quay đầu nhìn về phía ngang vai của mình, đột nhiên thấy hình xăm đó liền ngạc nhiên.
Nàng không nhìn thấy hết toàn bộ, vì nó ở tận phía sau lưng, nhưng vẫn băn khoăn không hiểu rốt cuộc hình xăm đó từ đâu ra.
"Thật là kỳ lạ, rõ ràng lúc trước ở Hàn Sơn ta đâu có hình xăm này, vì sao bây giờ lại xuất hiện? Chắc có lẽ là do lúc biến thành người nên mới xuất hiện, nhưng tại sao lại thế này..." Nhưng rồi nàng nghĩ thoáng hơn một chút, đoán rằng chắc nó cũng không quan trọng lắm, nên cho qua cũng chẳng sao.
...
Một hồi lâu sau khi đã tắm xong, Dung Ly liền nhẹ nhàng kéo cửa bước ra ngoài.
Nàng nhìn thấy Đông Cung lúc này đã lấy chăn nằm trải một góc bên phòng nằm nghỉ tự khi nào.
Chắc là do mệt quá nên đã thiếp đi.
Nàng nghĩ: "Nhìn huynh ấy nằm vậy cảm thấy tội nghiệp ghê.
Ở đây chỉ có một cái giường nên đã dành cho ta chỗ nằm, còn huynh ấy lại nằm dưới sàn như vậy..."
Nghĩ rồi nàng đi đến bên giường, nhưng chợt nhớ lại thanh kiếm màu đen mà mình đã tìm được trong rừng vào hôm trước, bèn lấy nó ra.
Nàng dùng chiếc khăn, thấm một tí nước, rồi nhẹ nhàng lau đi vết bụi bẩn bám trên thân kiếm.
Sau một hồi miệt mài lau lau chùi chùi, cuối cùng thanh kiếm cũng đã bóng sáng như mới.
Nhìn kỹ lại một lần nữa, quả thật kết cấu của thanh kiếm ấy thật giống với kiếm của nàng.
Nhưng từ nảy giờ nàng chỉ lau phần tay cầm của kiếm, chưa động đến phần lưỡi kiếm vì thấy xung quanh có sát khí nặng nề.
Lần này nàng từ từ dùng cái khăn khi nảy, thử chạm vào phần lưỡi kiếm.
Kỳ lạ thay phần bị chạm vào của chiếc khăn đột nhiên hóa thành màu đen, loang ra xung quanh.
Thấy thế Dung Ly vội vã bỏ khăn xuống.
Quả thật phần lưỡi kiếm có độc, nhưng mà loại độc tính này nàng chưa từng thấy qua bao giờ.
Nhìn bề ngoài lưỡi kiếm thì vẫn bình thường, nhưng ai ngờ lại thấm độc nặng đến như vậy.
Dung Ly cầm thanh kiếm lên săm soi, nhưng tay nàng vô tình chạm vào thứ gì đó trên chuôi kiếm, đột nhiên cả thanh kiếm đó và Thanh Xà động đậy, rồi Thanh Xà dường như đã mất kiểm soát, lao thẳng về phía nàng.
Dung Ly hoảng loạn đánh rơi thanh kiếm đen kia xuống, rồi cố gắng dùng phép thuật khống chế Thanh Xà.
~ Hết tập 43 ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...