Được hội tụ từ vô số kiếm khí nhỏ mà thành, thanh kiếm sương mang theo một luồng sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Ánh mặt trời soi thẳng vào lưỡi kiếm, càng thêm nổi bật vẻ hào nhoáng vốn có của nó, nhìn từ xa, hệt như băng phách ngàn năm lấp lánh giữa trời rộng lớn.
“Lạ thật, chuyện này không nằm trong kế hoạch ban đầu.
Vậy chẳng lẽ là đám người bên yêu tộc tạo ra sao?” Đông Cung thầm nghĩ.
Không rõ kiếm trận này do phe nào kích hoạt, nhưng có lẽ kẻ ngưng tụ được khối nguyên khí khổng lồ này cũng không phải dạng tay mơ, ít nhất cũng cần hơn chục người thực lực cấp tướng trở lên mới có khả năng như vậy.
Thoạt đầu, thanh kiếm lượn vài vòng trên không trung, rồi nhằm vào đám yêu ma mà tiến đến, theo phương diện hiện tại, có lẽ là do nhân tộc kích hoạt trận đồ.
Chẳng mấy chốc bên triều đình lại chiếm được thế thượng phong, dần dần đẩy lùi đám tàn yêu về lại kết giới.
Do lúc nảy bị pháp lực của Thần Kiếm đả thương, lại sơ ý để một luồng kiếm khí xâm nhập vào cơ thể, Dung Ly bị nội thương nhẹ.
Tuy bị đánh bật ra sau vài bước, lại chứng kiến cảnh kiếm trận thay đổi tình thế một cách nhanh chóng, lòng vẫn giữ vững ý chí, thẳng người đương đầu.
Chợt trong lòng có cảm giác bất an, nàng cảm thấy trận pháp này có điểm kỳ lạ, “Không đúng, rõ ràng là đả kích thuộc hạ của ta, nhưng tại sao nơi kiếm lướt qua lại có mùi yêu khí khá nặng? Chẳng lẽ… là sử dụng cấm thuật? Là kẻ nào đây…”
Đưa tay về phía Dung Ly, Đông Cung có ý không muốn làm nàng bị thương, tỏ vẻ lo lắng:
- Muội… có sao không?
Có ý định tìm cách rời khỏi trận giao chiến hiện tại với chàng để ứng cứu phe mình, nàng cố tình lùi về sau một khoảng.
Qua bờ vai của chàng, Dung Ly nhìn thấy hết cục diện hiện tại.
Bỗng nhiên thanh kiếm sương kia lại chuyển hướng, nhằm vào sau lưng Đông Cung mà thẳng tiến, lao đi với tốc độ không tưởng.
Dường như đang nới lỏng cảnh giác, nên chàng không để ý phía sau có vật bay đến, nhưng Dung Ly lại khác, nàng thấy tất cả.
Cuối cùng thời khắc nàng mong chờ nhất cũng đến.
Nhưng sao trong lòng lại có cảm giác khó chịu đến kỳ lạ.
Chẳng phải bản thân luôn hận huynh ấy sao? Lời nào nàng nói ra, cũng trách móc, cũng muốn huynh ấy chết, nhưng có lẽ không phải theo cách này.
Trong lúc nguy nan nhất mới chợt nhận ra tình cảm mình dành cho người đó vốn dĩ xưa nay không hề thay đổi, cho dù là bị phụ bạc quay lưng, đối xử tuyệt tình, nhưng không nỡ vẫn hoàn không nỡ.
Không còn thời gian để đắn đo suy nghĩ nữa, Dung Ly không màng đến tính mạng lao về phía Đông Cung hòng đẩy người sang một bên, đồng thời la lớn hai tiếng:
- CẨN THẬN!
Nghe tiếng, lúc này Đông Cung mới nhận ra thanh âm vũ khí lao đi vun vút trong gió, nhưng đã muộn rồi.
Khoảnh khắc tay Dung Ly chạm vào người đẩy chàng ra cũng là lúc mũi kiếm đâm thẳng xuyên qua cơ thể của nàng.
Cả cơ thể hiện tại hoàn toàn bất động, dòng chảy thời gian như dừng lại ngay giây phút ấy.
Ai bảo cảm giác trước khi chết đau đớn vô cùng? Ai nói cảm giác thịt nát xương tan vô cùng kinh hãi? Đều sai, đều sai cả… thật ra không đáng sợ đến như vậy, chỉ là tâm trí có chút ngỡ ngàng, tim hơi quặn thắt, đơn thuần là cảm nhận nhất thời rồi cũng chóng qua.
Kiếm đâm xuyên qua người nàng, nhưng lại bị dòng huyết quang mạnh mẽ còn sót lại trong cơ thể thẩm thấu dần rồi tan rã, biến thành những giọt nước nhuốm máu nhẹ rơi xuống mặt đất tựa những hạt mưa mang nỗi niềm đau thương.
Ngón tay tê cứng không còn tí sức lực, Dung Ly bất giác đánh rơi thanh Xà Huyết Kiếm trên tay xuống.
Cơ thể cũng dần dần buông thõng rơi lơ lửng giữa không trung.
Cảm giác cơ thể nhẹ tựa lông hồng bay phất phơ trong gió.
Không ngờ bi kịch năm xưa sau một ngàn năm cũng chẳng thay đổi mấy, có khác, là khác ở chỗ thanh kiếm lần này không phải do người ấy tự mình ra tay.
Bị Dung Ly đẩy sang một bên, Đông Cung đã chứng kiến hết toàn bộ sự việc.
Quá đỗi kinh ngạc, trong lòng hiện tại hoàn toàn trống rỗng không còn tí suy nghĩ nào nữa.
Nhờ tâm trí mách bảo, chàng dùng khinh công bay lên nhanh chóng đón lấy cơ thể nàng đang lững lờ rơi xuống.
Tiếp đất một cách an toàn giữa khung cảnh quá đỗi hỗn loạn, chàng không còn tâm trí để tâm đến những kẻ xung quanh nữa.
Vạch ra một quả cầu khí bao bọc lấy cả hai, thấy muội ấy trong tình cảnh như vậy, cảm giác đau đớn nghẹn ngào càng lúc càng dâng trào.
Năm đó là do còn quá nhỏ không bảo vệ được mẫu thân, nhưng giờ đây, đã nắm trong tay quyền sinh sát cả thiên hạ thế này, nhưng vẫn không thể bảo vệ được người mình duy nhất yêu thương.
Rốt cuộc bản thân cũng chỉ là một kẻ bất tài vô dụng…
Tay run run gượng sức đưa lên chạm vào Đông Cung, cuối cùng trước lúc ra đi cũng có cơ hội bên huynh ấy một lần.
Hiểu ý Dung Ly, chàng vội vã đưa tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn dần chuyển lạnh ấy như đang truyền hơi ấm của bản thân cho nàng.
Nhìn người mình yêu dần lìa xa không phải là cảm giác dễ dàng gì, chàng khẽ hé môi trách:
- Sao muội lại ngốc đến vậy? Chẳng phải muội muốn ta chết sao? Tại sao lại đỡ thay cho ta? Muội không muốn sống nữa sao?
Dung Ly run rẩy thì thào:
- Muội… nghĩ đây là… cách duy nhất… huynh sẽ tha thứ cho muội…
Không ngờ rằng nàng ấy cũng suy nghĩ lại, đây chính là điều Đông Cung mong muốn bấy lâu, nhưng không tưởng, cũng không muốn sẽ xảy ra theo cách này.
Đau khổ ôm nàng vào lòng, chàng cố gắng dùng linh lực của bản thân để trị thương cho nàng.
Cho dù chỉ là một cơ hội mong manh, nhưng cũng phải thử.
- Tất nhiên ta sẽ tha thứ.
Chẳng lẽ muội nghĩ lần đó nếu không có Ngọa Long ra ray ứng cứu\, ta sẽ lấy mạng muội thật sao? Còn lần hồ Lưu Ly hôm ấy\, muội nghĩ ta muốn giết muội? Dung Nhi ngốc… muội mãi mãi là tiểu muội mà ta yêu thương nhất… Đừng đi\, đừng rời xa ta…
Trong lúc tử thần kề sát bên lại được nghe những lời từ tận đáy lòng như thế này, thật sự không còn gì để hối hận nữa.
Hóa ra huynh ấy cũng quan tâm cho mình hệt như cách bản thân mình lo lắng cho huynh ấy vậy.
Chỉ có điều… tại sao lại âm thầm tự làm tự chịu? Để hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, rồi biến thành như ngày hôm nay.
Thật ra trong chuyện này ai cũng có lỗi, nếu một trong số họ đồng ý san sẽ cho đối phương, có lẽ đã không uất ức đau khổ như thế này.
Chỉ đáng tiếc, thời gian trôi qua không thể lấy lại được, chọn cách lặng lẽ đứng nhìn cũng là do bản thân không đủ dũng khí để thừa nhận mà thôi.
Dung Ly nở một nụ cười mãn nguyện, nhìn Đông Cung mở lời:
- Muội… đã… biết… từ lâu rồi…
…
\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~\~
Không lâu trước đó, trong U Minh Cốc…
Bên trong gian phòng chính, Dung Ly đang cùng với Thiên Lưu Tử bàn bạc chuyện gì đó.
Kể ra từ lần hồ Lưu Ly đó đến nay cũng đã hơn hai tháng rồi, nhưng trong lòng vẫn không có lúc nào nguôi ngoai chuyện mất đi Tuyết Chinh ca.
Cho dù là với nàng, hay với giáo phái, cũng đều là một mất mát lớn.
Khoác trên người bộ y phục mang sắc tà mị huyễn ảo, quả thật chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà nàng đã thay đổi quá nhiều.
Đang thảo luận đại sự, đột nhiên từ bên ngoài đám thuộc hạ tiến vào, còn mang theo một người tay bị trói chặt, dẫn dắt đến trước mặt hai bọn họ, có lẽ là tù binh vừa mới bắt được trong trận phục kích quân triều đình gần đây.
Nhìn thoáng qua bộ giáp phục cũng biết người này chắc chắn trong triều cũng có chức vụ không tầm thường.
Dẫn người vào đến nơi, đám người đó cung kính cúi đầu với Dung Ly và Lưu Tử:
- Chủ nhân! Chúng thuộc hạ đã theo kế hoạch mà làm.
Đã bắt được tên tướng này!
- Ta khinh! - Người bị trói lên tiếng - Các người dùng thủ đoạn bỉ ổi bắt người\, đừng mong ta sẽ phục!
- Câm miệng! - Một tên trong đó cố tình đá vào chân vị tướng đó\, nhưng y có vẫn ngoan cố không nghe theo lời.
Nhận ra chất âm của tù nhân này có phần khá quen thuộc.
Dung Ly liền lên tiếng bảo những thuộc hạ kia lui xuống trước, rồi cất bước tiến đến gần xem xét rõ rốt cuộc người đó là ai.Tuy bị bắt nhưng không cúi đầu e sợ, chẳng mấy chốc ánh mắt của hai người gặp nhau.
Thoáng ngạc nhiên, nàng không ngờ rằng người đó lại là Tiêu Ngọa Long, bằng hữu của Mạc Đông Cung.
“Chẳng phải hắn có dây Xích Thiên rất uy lực ư? Sao lại bị bắt trói thế này?”
Ngọa Long cũng ngạc nhiên không kém, y không ngờ rằng người chủ mưu trong chuyện này lại là người mình quen biết, cũng từng ra tay cứu giúp.
Có tí thất vọng, y bỗng bật cười sang sảng:
- Hahaha! Không ngờ lại là cô! Uổng công năm đó Đông Cung đưa cô về lo lắng\, không ngờ hôm nay lại phản đệ ấy! Lẽ ra hạng yêu nữ như cô ta phải sớm nhìn ra từ lâu mới phải!
- Câm miệng! - Dung Ly tức giận trừng mắt phản kháng.
- Đừng nhắc đến hai chữ đó trước mặt ta! Chẳng phải nhờ ân đức năm xưa của hắn mà giờ đây ta thành ra thế này đó sao? Nếu ngươi có trách\, thì đi mà trách hắn\, là do hắn tuyệt tình với ta trước!
- Hừ! Cô rốt cuộc vẫn không hiểu chút gì về đệ ấy.
~ Hết Tập 107 ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...