Cánh cửa đóng lại phía sau lưng, Dương Giai Oánh lúc này thật sự muốn hét to, muốn nguyền rủa, hay nếu được, cô thật sự muốn lao vào mà cắn xé một ai đó.
Cô chạy một mạch vào nhà về sinh, nhìn mình trước gương.
Lúc này nếu mặt đất có nứt ra một khe hở đủ lớn cô tình nguyện nhảy vào.
Cứ nhìn bộ dạng cô bây giờ mà xem.
Đầu tóc thì bù xù, khuôn mặt còn đang ngái ngủ nhìn vừa bơ phờ vừa buồn cười.
Tệ hơn cả là cô đang mặc một chiếc váy ngủ rộng thùng thình.
Điều kinh khủng nhất là cô không mặc áo lót, mà đang hoàn toàn thả rông vòng một của mình.
Không biết ban nãy anh có trông thấy điều này không nữa.
Có ai làm ơn trả đĩa bay cho cô trở về hành tinh của mình được hay không?
Trong lòng cô muốn khóc thành một dòng sông.
Hôm qua vừa mới câu dẫn người ta bằng một bộ dạng khuyến rũ nhất.
Hôm nay lại nhếch nhác không thể tả.
Có khi nào, sau khi thấy cô trong bộ dạng thế này xong, Đàm Đình Quân bị ám ảnh sang chấn tâm lý mà bỏ qua luôn ý định bao nuôi cô không?
Ôi cái đùi lớn của cô.
Chấn chỉnh lại cảm xúc của bản thân, cô vệ sinh cá nhân, tô thêm tí son cho nhẹ nhàng.
Thay vào một bộ quần áo mặc ở nhà nhưng vẫn đảm bảo độ gọn gàng và sự đẹp mắt khi người đối diện nhìn vào.
Tưởng chừng đơn giản là thế, nhanh hết tốc lực cũng ngốn mất của cô mười lăm phút.
Cô hít một hơi sâu bình ổn cảm xúc rồi mới mở cửa.
May quá, Đàm Đình Quân vẫn không bị bộ dạng của cô dọa sợ mà bỏ chạy.
Cô nở nột nụ cười công nghiệp nhất lên tiếng.
- Xin lỗi Đàm tổng, ban nãy có chút giật mình, làm anh phải chờ rồi.
Mời anh vào trong nhà.
- Không sao, cũng không gọi là chờ lâu, tôi không để bụng.
Anh khách sáo trả lời cô, rồi tiêu sái bước vào nhà.
Không cần chờ cô mời, anh cũng chính xác tìm đến vị trí ghế sofa mà ngồi.
Làm tròn đạo lý của một người chủ nhà, cô rót cho anh một ly nước cam ép có sẵn trong tủ lạnh.
- À thì, Đàm tổng, anh uống nước đi.
Tôi không nghĩ là anh sẽ trực tiếp tới, còn nghĩ anh sẽ để trợ lý gửi hợp đồng qua.
Dù ngoài miệng khách sáo là vậy, nhưng trong lòng cô lại đang thầm oán thán." Đúng là không hổ danh người làm ăn lớn, hợp đồng như thế này cũng là nhanh quá đi." Báo hại cô được một bữa xấu mặt ê chề thế này.
Trái ngược với cô, từ đầu tới giờ anh vẫn giữ thái độ vô cùng điềm đạm.
Anh thong thả đáp lại.
- Vốn cũng định để trợ lý đưa qua, nhưng lại nghĩ đây thuộc phạm trù cá nhân, nên vẫn là tự mang qua thì hơn.
- Anh nói cũng phải.
- Nhưng có lẽ hình như tôi qua hơi sớm, làm phiền em thì phải.
- Không phiền, chắc chắn là không phiền.
Sợ anh hiểu nhầm rằng thái độ của mình có không được hợp tác, cô lập tức lên tiếng giải thích.
Anh khẽ cười, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt anh làm cô ngỡ ngàng nhìn đến si ngốc.
" Không ngờ tảng băng Đàm tổng này cũng biết cười, đã thế cười lên còn đẹp đến vậy, thật muốn dụ dỗ người khác phải phạm tội mà".
Anh nhìn vẻ si ngốc của cô khi nhìn mình mà không khỏi hài lòng.
Đúng là vũ khí sẵn có, thì nên tận dụng nhiều hơn một chút.
- Hình như em vừa mới thức dậy, chắc chưa ăn sáng nhỉ?
- Đúng là chưa ăn.
- Tôi cũng chưa ăn, có làm phiền nếu tôi dùng nhà bếp của em hay không?
- Đừng nói là anh muốn nấu bữa sáng?
- Không được sao?
- Đương nhiên được, chỉ là có chút ngạc nhiên.
- Điều khiến em ngạc nhiên ở tôi còn nhiều lắm, cứ từ từ khám phá.
Anh đẩy đến trước mặt cô một tập tài liệu.
- Hợp đồng tôi soạn sẵn ở đây, em xem qua đi.
Có gì cần bổ xung thì cứ cho ý kiến.
Còn nếu không cần, chỉ cần em ký tên thì nó chính thức có hiệu lực.
Cô nhận lấy bản hợp đồng, nghiêm túc bắt đầu xem xét cẩn thận.
Anh cởi bỏ áo vest ngoài vắt tạm lên thành ghế sofa, tranh thủ thời gian vào bếp.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn về phía anh.
Hình như anh nấu nướng cũng rất thành thạo, không có vẻ gì gượng ép.
Phải công nhận rằng đàn ông khi vào bếp thật sự là một dáng vẻ vô cùng thu hút.
Người đàn ông này như thế thật sự quá hoàn hảo rồi.
Mà hợp đồng anh soạn thảo ra, cô đọc thế nào cũng thấy mình là người được lợi nhiều hơn.
Cô không phủ nhận, sau khi ký rồi, quan hệ giữa anh và cô chính là quan hệ xác thịt.
Nhưng lợi ích mà nó mang lại cho cô quá là lớn.
Nếu cô thật sự muốn tận dụng, với những lọi ích và nguồn tài nguyên mà Đàm Đình Quân hứa hẹn mang lại cho cô, để nâng cô lên từ một diễn viên tuyến hai tuyến ba lên hàng sao tuyến A thật không khó chút nào.
Còn về các giải thưởng lớn, còn phải chờ vào duyên phận và sự cố gắng của cô nữa.
Mặc dù nếu cô muốn, Đàm Đình Quân cũng chẳng tiếc rẻ mà mua cho cô vài cái giải, nhưng như thế có vẻ hơi quá nhỉ.
- Tôi chuẩn bị bữa sáng xong rồi, em vào ăn luôn đi.
Đàm Đình Quân cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Dương Giai Oánh cầm theo cả hợp đồng vào bàn ăn.
Nhìn sơ qua những gì anh chuẩn bị, dù đơn giản nhưng cũng khá ổn.
Sữa đã được hâm nóng, trứng chiên, với thịt nguội và xúc xích đã áp chảo qua.
Thêm vài lát bánh mỳ nướng.
Thế này đã là quá tốt với một đứa vụng về chuyện bếp núc như cô.
Cô không tiếc lời khen ngợi.
- Nhìn cũng không tồi nhỉ, không nghĩ Đàm tổng bận rộn như thế cũng có thời gian cho việc bếp núc.
- Đúng là tôi không có nhiều thời gian, nếu không muốn nói là tôi rất bận.
Nhưng chỉ cần là việc tôi muốn, hay người tôi để tâm, tôi sẽ không keo kiệt chút thời gian đó.
Anh thành tâm chuẩn bị, cô đương nhiên rất chuyên tâm thưởng thức.
Ngon hơn cô tưởng nhỉ.
Buổi sáng được uống sữa ấm, dạ dày cũng dễ chịu hẳn.
- À thì, hợp đồng tôi đã xem rồi.
Tôi không thấy có chỗ nào bất hợp lý cả.
Nhưng hình như thế này cũng hơi thiệt thòi cho anh nhỉ? .
- Tôi không thấy thiệt thòi, nên em thấy hợp lý thì ký vào, tôi chuyển qua cho trợ lý Cao xử lý nốt khoản pháp lý còn lại.
- Tôi hiểu rồi, sau khi ký hợp đồng này, tôi chính thức trợ lý tình nhân của anh nhỉ?
Anh hơi khựng lại trước câu hỏi của cô.
Bản thân anh thấy cách gọi " Tình nhân" của cô nghe thật trướng tai.
Chẳng lẽ từ trước đến giờ, mối quan hệ với kim chủ chỉ là tình nhân thôi hay sao.
Anh buông dao nĩa trong tay mình xuống.
- Vì sao em nghĩ bản thân chỉ là một tình nhân?
- Không phải sao? Nếu không phải tình nhân thì có thể là gì? đừng nói là Đàm tổng rảnh rỗi muốn chơi trò tình ái, yêu đương lãng mạng với tôi nhé.
- Không được hay sao?
Bây giờ đến cô ngạc nhiên vì lời anh nói.
Chẳng lẽ bây giờ các tổng tài đều dư giả tiền bạc và thời gian đến thế sao?
Chuyện dư giả tiền bạc thì cô hiểu, người ta nhà lớn, sản nghiệp lớn thì lắm tiền nhiều của là chuyện bình thường.
Nhưng dư thời gian thì không chắc nhé.
Chẳng phải người có tiền, kể cả là mấy lão già bụng bia cũng thích tìm những cô tình nhân ngoan ngoãn biết nghe lời hay sao? Rảnh hơi đâu mà chơi trò yêu đương chiều chuộng, cho mất công cụng phụng.
Cô hồ nghi hỏi lại anh.
- Cũng không hẳn tôi nghĩ vậy, nhưng Đàm tổng thật sự rất không theo lẽ thường.
- Không theo lẽ thường? Ý em là gì?
- À thì, bình thường tôi thấy các ông lớn thường thích bao nuôi một hoặc vài tình nhân.
Vừa thể hiện quyền lực, tiền tài, vừa đỡ mất công cung phụng.
- Nên em nghĩ tôi cũng sẽ như vậy?
- Vậy là tôi đã nghĩ sai về ý định của anh sao, Đàm tổng?
- Tôi trước nay chưa từng không nghiêm túc trong các mối quan hệ, chứ đừng nói thời gian cho việc kiếm một tình nhân.
Em có thể suy nghĩ một chút.
Một là chúng ta tìm hiểu nhau với tiền đề em trở thành bạn gái của tôi, hoặc không là gì cả.
Hình như hôm nay cô nên mua sổ số nhỉ, vì hình như cô trúng số rồi.
Anh vậy mà nói muốn nghiêm túc tìm hiểu để trở thành bạn gái, chứ không phải tìm một tình nhân? Khỏi cần bàn đến hợp đồng rằng buộc, để bình thường cô có mơ cũng muốn có một mối quan hệ yêu đương thông thường với một người đàn ông ưu tú về mọi mặt như anh.
- Anh chắc chứ?
- Tôi chưa bao giờ không chắc chắn với quyết định của mình.
- Vậy anh đừng hối hận nhé, hợp đồng nếu tôi đã ký, anh có muốn rút lại cũng không có cơ hội đâu.
- Chỉ mong là em sẽ làm vậy.
Cô nâng ly sữa ấm lên khẽ hớp một ngụm, nhưng khóe môi lại treo lên ý cười.
Mọi chuyện ngày càng đi xa quỹ đạo tính toán ban đầu của cô, nhưng lại toàn là theo chiều hướng tốt.
Cô có nên ăn mừng không nhỉ, mọi chuyện lý tưởng thế cơ mà.
Không đâu nhắm mắt đưa chân làm liều lại hốt được một anh bạn trai cực phẩm thế này.
Cực phẩm cả về ngoại hình lẫn tiền tài địa vị.
Đúng là có nằm mơ cũng bật cười thành tiếng mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...