Nghe được số tiền mà anh nói ra, cô chỉ ước đó là giấc mơ.
Anh là đang ép người quá đáng hay sao chứ.
Không thấy cô nói gì anh cười nhẹ.
"Nếu cô không có ý kiến, vậy thì khoản nợ giữa chúng ta bắt đầu có hiệu lực"
"Tổng giám đốc, có thể giảm bớt cho tôi không?"
"Không được, tôi nói rồi.
Như vậy là quá nương tay với cô rồi"
Nhận thấy cho dù bản thân có nói ra sao thì cái quyết định bắt cô đền tiền ấy của anh vẫn không thay đổi.
Không thể cầu xin được sự nương tay của anh, cô xin phép rời đi.
"Tổng giám đốc, tôi có thể về nhà chưa?"
"Được"
Liếc nhìn anh một cái không cam lòng, cô đứng lên rời đi.
Vì có chút đau nên cô đi trông khá khó khăn.
Phong Thanh Dương hơi nhíu mày nhìn cô, nghĩ đến việc tối qua anh đã mạnh bạo như thế nào với cô thì trong lòng có chút tội lỗi.
"Trần Anh Thư, cô không định lấy điện thoại sao?"
Đột nhiên anh gọi tên cô, cô ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy trên tay anh đang cầm một cái điện thoại quen thuộc.
Đấy chính là điện thoại của cô mà...đấy là điện thoại của cô sao lại có trong tay anh.
Cô quay lại cầm lấy chiếc điện thoại từ tay anh, dù có bật lên bao nhiêu lần thì màn hình vẫn đen thui, có vẻ là nó đã hết pin rồi.
"Để tôi đưa cô về"
"Không cần đâu, tổng giám đốc"
"Được, vậy thì cô tự đi bộ về đi"
Phong Thanh Dương nói xong câu đấy cô mới ngộ nhận ra đứng sững lại, dù sao giờ cô có về cũng chỉ có nước đi bộ mà thôi, trên người cũng chẳng còn một đồng bạc nào thì làm sao có thể bắt xe cơ chứ.
Vả lại ở đây là đâu! Cô không biết.
Phong Thanh Dương biết cô đang nghĩ gì liền đứng dậy bước đến.
"Nể tình cô là nhân viên của tôi nên tôi, bây giờ tôi cũng có việc cần đi giải quyết nên mới cho cô ngồi cùng.
Đừng nghĩ tôi sẽ tốt bụng với cô"
Trần Anh Thư cô vốn cũng không nghĩ đến việc anh sẽ tốt bụng mà đưa mình về, so với việc ép cô trả nợ thì sắc suất ấy cũng chỉ vì số tiền của anh mà thôi.
Cô nghĩ, nếu bây giờ mà viết giấy nợ thì sao! Không biết anh ta sẽ ghi lí do lên đó là gì.
Quả nhiên là cô đã dây vào một tên tổng giám đốc ác ma rồi.
Thở dài nhẹ.
Phong Thanh Dương bước qua cô rồi đi ra phía cửa lớn, anh lướt qua không có sự báo trước, mùi hương nam tính loáng qua khiến cô phải ngây ngốc mất mấy giây.
"Còn đứng đó làm gì, không định đi sao?"
Phong Thanh Dương nói, lúc này cô mới đi theo.
Nhìn xung quanh căn biệt thự khá rộng, cô vô cùng choáng ngợp với những gì mình thấy, những đồ vật dù chỉ là nhỏ nhặt cũng đều được làm bằng chất liệu đắt nhất.
Ra bên ngoài, cô nhìn khung cảnh rộng lớn ánh sáng chiếu xuống khiến cô phải nheo mắt một chút, cô đoán bây giờ cũng không còn sớm gì, chắc cũng đã đến trưa mất rồi.
Trần Anh Thư đi phía sau anh mãi mới đến chỗ để xe.
Anh mở cửa cho cô vào rồi mới vòng lại ghế lái xe của mình, cảm giác như lần đầu được lên xe của anh, cũng thế này.
Nhanh chóng bọn họ cũng về đến chỗ cô ở.
Anh rời đi ngay sau khi đến nơi.
Trần Anh Thư nghĩ đến cô bạn Lâm Yến Chi không biết tối hôm qua có gặp nguy hiểm gì, không biết đã về nhà an toàn chưa, lập tức cô đi lên nhà mình.
Vừa mới mở cửa bước vào bên trong, chưa kịp hình dung ra khung cảnh căn phòng thì Lâm Yến Chi từ đâu chạy tới ôm chầm lấy cô, nước mắt nước mũi cứ thế tuôn ra.
"Trần Anh Thư, hôm qua cậu đã đi đâu.
Tại sao bây giờ mới chịu về chứ, mình còn tưởng cậu uống say nên bị người ta bắt cóc rồi"
Bình thường tính cách của cô bạn thân này khá mạnh mẽ, vậy mà bây giờ trước hoàn cảnh như thế này lại khóc sướt mướt, vừa hỏi vội vã vừa nhìn cô.
"Trần Anh Thư, sáng dậy mình đã thấy mình ở trong phòng rồi.
Hỏi các chị đồng nghiệp mới biết là mình uống say nên được cách chị đưa về, còn cậu từ lúc chuẩn bị về đã không thấy đâu nữa.
Mình đã đi tìm cậu, còn tưởng cậu gặp chuyện rồi..."
"Lâm Yến Chi, mình..."
Phải nói sao đây, đứng trước cô bạn thân cô thấy có chút cảm động.
Không biết có nên nói hay không.
Đầu cô nóng lên, biết giải thích sao cho hợp hoàn cảnh.
Không thể lại đi nói là đã ngủ qua đêm với tổng giám đốc được, cả chuyện anh ta bắt cô bồi thường cho anh ta với một li do mà nghĩ đến thôi cô cũng không muốn...!
"Trần Anh Thư, có phải là cậu đã sảy ra chuyện gì rồi không? Nói mình nghe"
Lâm Yến Chi thấy cô không trả lời liền hỏi gấp, ánh mắt lo lắng.
Trần Anh Thư nhìn thấy cô bạn thân lo cho mình như vậy, bộ dáng có chút đáng yêu.
Cô nghĩ dù sao chuyện này cũng là ngoài ý muốn, có lẽ một mình bản thân biết sẽ tốt hơn.
"Lâm Yến Chi, tối qua vì mình say quá nên đã thuê phòng ở tạm".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...