Giờ đây, cô chẳng thể đáp lời được nữa vì đôi mắt nhắm nghiền lại trong cơn đớn đau dày vò, nó khiến mình sắp lịm đi.
Mặt mày cô càng lúc càng nhăn lại, có thể thấy Tư Hạ sắp sửa chìm vào giấc ngủ sâu.
Khẽ vuốt nhẹ mái tóc của vợ.
Ngôn Duật Hàn lúc này cũng chẳng chần chừ thêm, miệng anh khẽ kề lại miệng Tư Hạ.
Khi sắp sửa chạm đến môi cô thì Duật Hàn bỗng khựng lại.
Cho đến một vài giây sau, một viên gì đó màu vàng từ từ xuất hiện, nó truyền đến miệng nhỏ đang khẽ mở ra của Tư Hạ.
Tình huống bất ngờ, cô đột nhiên ực một cái, định cố gắng đáp lời.
- Cái gì vậy anh...thứ vừa nãy là...sao anh lại ngốc vậy cơ chứ...
Cô ngờ ngờ đoán ra đó là linh đan của anh, nó đã nằm trong người cô rồi sao.
Chỉ vì cứu mình mà Duật Hàn bất chấp tấp cả tới vậy, liệu có đáng hay không.
Sở Tư Hạ giờ đây không quan tâm đến việc bản thân bị thương nặng, thay vào đó là lo cho anh vì thứ vừa nãy giống như trái tim của hồ ly vậy, nếu mất đi có thể dẫn tới thiệt mạng.
- Tiểu Hạ, em sẽ không cảm thấy đau nữa đâu.
Chỉ một lúc thôi, vết thương sẽ được chữa lành, chỉ cần ngốc vì em cũng đáng mà.
Quả nhiên anh nói không sai, nhanh sau đó cô cảm thấy phần bụng của mình cơn đau rát đã giảm.
Kì lạ làm sao, vết thương dần dần tan biến, chỗ bị đâm chẳng còn nữa mà thay vào đó là một vùng lành lặn, giống như chưa có chuyện cô bị Đông Viễn làm cô bị thương.
Ngôn Tình Sủng
Tư Hạ chẳng thể tin những chuyện đang diễn ra, xoa xoa phần bụng của mình mà cô lấy làm bất ngờ.
Chính xác một điều rằng vết tích vừa nãy đã tan sạch, cô như người khỏe mạnh bình thường.
Thì ra, sức mạnh của viên linh đan kia lại có thể phi thường đến thế.
Điều vô lý chưa từng xảy ra với con người thế mà linh đan của hồ yêu có thể làm được, chữa lành khỏi những vết thương.
- Em...chỗ đau của em làng lặt rồi này...Duật Hàn, anh sao vậy?
Đổi lại cô khỏe mạnh thì thay vào đó, Ngôn Duật Hàn có vẻ bị choáng.
Sắc mặt anh không được tốt, giống như anh đang khó chịu trong người.
Chằng lẽ, đúng như những gì Tư Hạ suy nghĩ rằng anh sẽ gặp chuyện nếu mà mất linh đan.
Chỉ vì cứu mình, anh ấy thật ngốc khi làm việc này.
- Anh ổn, không sao đâu em đừng lo...
Tuy miệng anh ấy nói là ổn nhưng bộ dáng hiện tại làm cô bất an.
Thấy mình không xứng đáng được anh đối xử quá tốt như thế.
Ấy vậy mà đợi trước mình lại xa cách, ác cảm khi được Duật Hàn cố gắng để cô có cái nhìn tốt về mình.
Đến khi mình rung động, muốn bắt đầu gần gũi với anh ấy hơn thì lại thành ra sự việc này.
Cách đó vài bước, Mặc Đông Viễn và Lâm Bạch chứng kiến cảnh ấy họ có phần bất ngờ, cũng hài lòng về chuyện Ngôn Duật Hàn bất chấp tất cả, vì con người mà cửu vỹ hồ tự dung tự đắc lại có kết cục chẳng mong muốn.
- Ha, thật ngu ngốc.
Duật Hàn à, vừa phế nội công của ta mà giờ vì con nhỏ Tư Hạ mà bất chấp thế này.
Giờ chẳng còn là hồ ly tiên sinh nữa rồi, đúng là để người khác khinh thường.
Cô đúng là kiếm được người đàn ông tốt đó Sở Tư Hạ, giờ ta sẽ...
- Ta sẽ kết liễu hai ngươi ngay tại đây, Liễu Vô Tịnh cũng mất linh đan rồi, ngươi còn bị phế công lực.
Để cho lũ hồ ly các ngươi sống tận bây giờ đúng là sai lầm của Lâm Bạch ta đây.
Ông ta chỉ một cú đá đã khiến Mặc Đông Viễn ngã nhào.
Chẳng hiểu sao, trên khóe môi Đông Viễn khẽ dính vết máu.
Hắn ta trông thấy vậy liền giương mắt ngước lên trong tâm trạng hoang mang.
Thường ngày Lâm Bạch lúc nào cũng tỏ ra là kẻ vô dụng, khuất phục trước hắn vậy mà giờ khi tình thế diễn ra không mấy được tốt mới lộ rõ bản chất.
- Lâm Bạch ông...ông làm gì thế? Lão già khốn nạn này, ông định tạo phản à?
Tất cả hướng nhìn đều hướng về Lâm Bạch.
Chỉ thấy rằng lão như con người khác vậy.
Bộ dạng bất giờ như tự đắc, chẳng cần sợ ai.
Vừa nãy nép vế là thế, giờ mọi chuyện thầy trò ai lấy đều đấu đá nhau để rồi một người đề cứu con người dẫn tới mình sắp mất mạng con người kia không còn linh lực.
- Tạo phản? Vốn dĩ ta định diệt trừ hai người các ngươi lâu rồi.
Từ trước đến nay ta đã che dấu để che mắt ngươi đấy Đông Viễn à.
Ngươi thường ngày thông minh là thế mà để ta qua mặt dễ dàng như vậy.
Nhân tiện đây ta cũng chẳng che đấu nữa, ta là người mà các ngươi căm ghét có tên gọi là " pháp sư ", bất ngờ lắm phải không hử?
Lại một nhân vật nữa xuất hiện, người bây giờ hối hận và căm ghét Lâm Bạch nhất chính là Đông Viễn, hắn ấy vậy mà nuôi ong tay áo, kết bạn và là đồng minh với lão mà ông ta lại đâm mình sau lưng lâu đến vậy.
Chỉ trách mình quá ngu xuẩn như lời lão ấy nói.
Mục đích của Lâm Bạch muốn cho hai người ẩu đả cho đến khi cả hai đều bị thương nặng, để cho họ mất hết tất cả công lực thì càng tốt đến lúc đó mới ra mặt.
Quả nhiên, mọi việc thành công ngoài dự đoán.
- Nhà ngươi miệng nói rằng Vô Tịnh ngu xuẩn khi sa vào lưới tình của con người nhưng thật chất ngươi cũng không kém gì cậu ta.
Đừng tưởng ta không biết thư kí Dương Ái Linh và ngươi có gian tình.
Làm người tốt như vậy đủ rồi, ta sẽ tặng cho Mặc tổng một món quà nhé.
Nói rồi ông ta tiến đến một góc quanh đây, thấy cô gái đang run rẩy trong sợ hãi mà Lâm Bạch càng trở nên phất khích.
Ông nắm lấy tay người phụ nữ mà lôi đi trong sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Mặc Đông Viễn tức giận muốn ngăn cản nhưng như có một lực gì đó đang trói mình lại chẳng thể cử động.
- Ông làm gì thế, buông tôi ra...
- Ngươi định làm gì cô ấy, thả ta ra.
Bỏ tiểu Linh ngay ra cho ta, tai ông bị điếc à? Bỏ ra mau, Lâm Bạch!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...