Không để Tư Hạ phải đợi lâu, người chủ nhân trong xe xuất hiện.
Ban đầu cô có bán tính bán nghi vì chiếc xe kia không giống như dòng xe mà anh đi thường ngày, tưởng rằng mình đã lầm tưởng nhưng chính xác là Ngôn Duật Hàn.
Tư Hạ thấy thế liền tươi cười cất lời.
- Anh hôm nay đến sớm hơn mọi ngày đó, công ty hôm nay không phải tăng ca hả anh? Mà anh thay xe mới này từ lúc nào vậy?
Ngôn Duật Hàn khẽ nhìn qua một lượt người con gái trước mặt, cô lấy làm khó hiểu.
Duật Hàn khiến Tư Hạ tưởng rằng trên mặt mình dính gì.
Thiết nghĩ thấy hành động mình kì quặc nên sau đó anh hơi ầm ừ ấp úng, ngước ngó xung quanh mà trả lời chứ không mặt chạm mặt trò chuyện như ngày thường.
- À...ừ...xe mới đổi.
Thôi em lên xe đi để về, muộn rồi đấy!
Nói xong, anh để mặc cô có lên xe hay không mà rời đi.
Lúc này anh đã ngồi gọn trong xe, chẳng quan tâm hỏi hang ngày làm việc của cô hôm nay như thế nào, có mệt không.
Thật ra cô không đặt mục tiêu quá cao về chồng mình, chả là mọi hôm anh sẽ như thế nhưng hôm nay cử chỉ lẫn hành động đều khác lạ hoàn toàn giống như con người khác.
Thôi bỏ đi, chắc anh ấy hôm nay mệt nên vậy chứ không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Dù anh hơi thờ ơ một chút nhưng sắc mặt Tư Hạ vẫn vui vẻ.
Từ từ trèo lên chiếc xe ấy mà không biết rằng mình đang gặp nguy hiểm.
Chiếc xe con vừa rời đi được không lâu thì ngay sau đó có một chiếc xe khác đi tới đậu trước cổng toàn soạn mà Tư Hạ đang làm việc.
Thật bất ngờ, khi cửa kính hậu mở ra thì lại không ai khác đó chính là Ngôn Duật Hàn.
- Lạ thật? Mọi ngày cô ấy hay đứng ở đây mà, hay lại về trước mà không báo cho mình nhỉ? Thật là nhớ Tiểu Hạ quá đi mất!
Sau những giờ làm việc mệt mỏi, chỉ có khi gặp cô mới là liều thuốc giúp anh vui vẻ trở lại.
Anh cũng thừa nhận, mình bị nghiện vợ lúc nào không hay.
______________________________
Đúng vậy, mọi thứ hôm nay đều lạ hoàn toàn.
Duật Hàn cứ im lặng chăm chăm nhìn điện thoại, khi Tư Hạ hỏi thì chẳng đáp một lời.
Anh hôm nay giận cô chuyện gì sao, cô không thể đoán được rằng mình đã chọc anh ấy lúc nào nữa.
Hôm nay, anh lại không trực tiếp lái xe mà có một người tài xế khác đưa đón.
Người đàn ông đó cũng lạ không kém, trong xe mà đội mũ le màu đen với khẩu trang.
Thần thần bí bí, thật là đáng nghi.
Muốn hỏi cho ra lẽ nhưng cả hai người dường như bị ai đó làm nghẹn họng, chẳng ai lên tiếng đáp lời cả.
Tất cả coi mình là người vô hình hết sao.
Cũng thỉnh thoảng, tài xế tưởng chừng im lặng như hến kia góp chuyện nên cô đỡ gượng gạo.
Rốt cuộc là như thế nào, tuy có phần bực dọc nhưng Tư Hạ vẫn dịu giọng trả lời.
Thay đổi nhanh chóng khiến mình làm sao chấp nhận được chứ.
Cứ tỏ ra xa lạ như người dưng nước lã.
Nếu ngẫm lại có thể cô suy nghĩ hơi quá nhưng làm sao để anh vui vẻ đây.
- Này, sao anh không trả lời em.
Anh giận em chuyện gì à? Mà sao hôm nay em cảm thấy chúng ta đã đi khá lâu mà chưa đến nhà nhỉ? Ngôn gia cách toàn soạn Rern có xa lắm đâu anh.
Đúng là, cô rất nhạy bén nên đoán được có điều gì khác lạ trên đường trở về.
Ngôn Duật Hàn bên cạnh khẽ cong môi nở nụ cười chưa đáp vội, cứ như là mình đang chứng kiến một chuyện hay.
" Anh ấy cười sao..."
Người đàn ông cầm tay lái đột nhiên khẽ quay xuống thông báo tình hình.
- Mặc tổng, sắp đến nơi rồi đó ạ.
Ngài còn chưa định lộ diện với cô ta ư?
Cái gì? Lộ diện? Anh ta vừa nãy còn gọi Ngôn Duật Hàn là Mặc tổng, chuyện gì thế này.
Không lẽ mình đang gặp nguy sao.
Cách cư xử kì lạ kia không phải là do Duật Hàn giận dỗi điều gì mà đấy chính là người khác đang giả dạng.
- Ngôn phu nhân à, chúng ta lại gặp nhau rồi này.
Phút chốc cô bất ngờ đến tột độ, chỉ sau một cái vuốt nhẹ trên mặt mình mà Ngôn Duật Hàn đã biến thành Mặc Đông Viễn.
Hắn ta không khỏi đắc chí quan sát người phụ nữ mặt mày giờ đây tái dần lại.
Sở Tư Hạ vô thức lùi nhanh về sau, cô sợ hãi đến độ ấp úng từng lời.
- Anh...anh là...sao lại có thể, anh lại là Mặc Đông Viễn...
- Là tôi đấy thì sao nào, xin lỗi để phu nhân phải sợ rồi.
Sở Tư Hạ vì quá đổi lo lắng nên không biết đáp trả như thế nào nữa.
Ngước nhìn xung quanh, chỉ biết rằng hai người này sắp sửa muốn đưa cô đi đâu.
Giờ này không biết Duật Hàn đang ở nơi nào, cô sợ lắm.
Muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt.
- Không...không thể nào...đừng lại gần tôi...các người muốn đưa tôi đi đâu hả, thả tôi ra!
Cô quay sang định bụng tháo chốt cửa để nhảy xuống nhưng thật không may nó bị khóa chẳng tài nào mở ra trừ người lái xe.
Hình như cô đã không biết, một khi đã rơi vào tay sói dữ thì chẳng thể chống trả.
Tư Hạ gào thét vô vọng nhưng người trong xe chỉ để xem cô muốn làm gì thì làm, dẫu sao con mồi đã rơi vào tay thì khó bề thoát khỏi.
Trước sự chống cự này, Mặc Đông Viễn khẽ lấy miếng vải nhỏ như khăn tay tiền lại rồi bắt đầu hành động.
- Thật là phiền phức quá.
Cô câm mồn đi, lảm nhảm điếc hết cả tai tôi rồi!
Mặc cho Tư Hạ dãy dụa như thế nào, miếng vải cứ thế áp sát mặt mình.
Sức lực của người phụ nữ vì yếu thế trước người đàn ông cuối cùng hắn đã thắng.
Trong chiếc khăn đó có chứa thuốc mê nên Sở Tư Hạ từ từ nhắm mắt rồi ngất lịm.
Mặc Đông Viễn thấy Tư Hạ đã gục nên đã cười phá lên.
Đúng là chị em Sở gia có khác, anh cũng chống trả mạnh thật.
Lần trước có vòng bảo vệ nhưng lần này lại không bởi vì hắn đã sai người lén tháo trộm chiếc vòng cổ đó nhân lúc cô không phòng bị.
- Mạnh miệng bênh vực cho em gái mình nữa đi, giờ đến lượt mình thì chẳng ai cứu.
Ngu ngốc, bị tôi lừa mà không chút phòng bị.
Bỗng trong túi áo, chuông điện thoại Tư Hạ reo lên thật to.
Mặc Đông Viễn mày hơi nheo lại bắt đầu lục soát, khi vớ được đồ vật hắn không khỏi đắc ý nhìn vào dãy số điện thoại.
Hắn ta không nghe mà tắt mắt, không quên tắt luôn cả nguồn điện thoại.
Tạm thời hắn ta sẽ tịch thu đồ vật còn sót lại của Sở Tư Hạ.
- Là Ngôn Duật Hàn gọi cho cô ta vậy? À này, ngài định bao giờ báo cho Ngôn Duật Hàn biết được chúng ta đang bắt cóc vợ hắn.
Đông Viễn vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau.
Ánh mắt như lóe lên một ý nghĩ nào đó.
- Để tối tôi sẽ liên lạc với hắn ta xem hắn sẽ xử trí thế nào.
Lâm Bạch, đến nơi chưa đấy.
Lâu quá rồi đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...