Phòng làm việc, giấy tờ vung vãi nằm tứ tung trên nền sàn lạnh.
Mùi ân ái tràn ngập đâu đây khiến cho mọi thứ chìm vào ái muội.
Mặc Đông Viễn không ngừng ngấu nghiến hôn người trước mặt.
Người phụ nữ ấy hai cánh tay cũng thuận theo hành động mà ôm lấy cổ hắn ta, tư thế an nhàn ngồi trên bàn, dường như càng ngày càng cảm thấy bản thân mình muốn nhiều hơn thế nữa.
Mặc Đông Viễn lả lướt dọc xuống chiếc cổ trắng ngần, tùy ý ngập nhấm tùy thích.
Người kia thỏa mãn ngẩng mặt lên cao, khuôn mặt càng lúc càng xuất hiện vạch hồng nhàn nhạt.
* Cốc, cốc, cốc....
- Có ai ở trong không ?
Thật bực mình, cơn hoan ái đang dang dở cũng phải tạm hoãn.
Chết tiệt, ai dám cả gan nói nhăng nói quậy như thế.
Người phụ nữ thẹn thùng đến gượng gạo, ánh mắt vô thức để ý cánh cửa phát ra tiếng động.
Bên ngoài rất kiên trì, tiếng gõ mỗi lúc một nhiều hơn, dường như rất muốn gặp người trong đó bằng mọi giá.
Lúc đầu Đông Viễn cũng mặc, định làm tiếp chuyện dang dở ấy vậy mà thật phiền phức khi âm thanh càng lúc càng nhiều.
Hắn tức giận, hành động tạm cũng ngưng để chỉnh lại bộ dạng lẫn quần áo, cô gái kia cũng thế.
Khi mọi thứ xong xuôi, Mặc Đông Viễn nhàn nhạt cất lời.
- Vào đi !
Cửa phòng được mở cũng là lúc người bước vào trông thấy người phụ nữ tiến ra, cô khẽ gật đầu coi như lời chào rồi nhanh chóng thoát khỏi đây.
Tuy anh không hiểu gì nhưng cũng mỉm cười.
Nhìn sơ qua bộ dạng gấp gáp, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc thì rối bời, đôi môi khẽ sưng lên của gái lẫn gương mặt của Mặc Đông Viễn, anh ta ngờ ngờ hiểu được những gì vừa diễn ra.
Chàng trai trẻ mang gương mặt thư sinh anh tuấn rất tự nhiên ngồi xuống ghế tiếp khách.
Ngẫm lại thì thói trăng hoa của Mặc Đông Viễn không ai bằng, mà thôi chuyện của người ta cũng không nên qua tâm nhiều.
- Cô gái kia trông rất quen, hình như là thư kí anh à ?
Hắn ta bực dọc ngồi xuống, bỗng chốc dần chuyển sang bộ dạng ôn hòa như lúc đầu.
Đôi chân vắt chéo ung dung, miệng cong lên một nụ cười quái dị.
- Không cần cậu quan tâm, Wenri à mọi thứ dạo này thế nào rồi ? Tôi thấy cậu vẫn chưa có động tĩnh săn mồi nhỉ, hay là luyến tiếc muốn có một cuộc sống an nhàn với chúng ?
Wenri cau mày, khó chịu nhìn Mặc Đông Viễn.
- Vốn dĩ hôm nay tôi bị lộ nguyên hình, định trừ khử một cô gái ấy vậy mà bị cản trở.
Liệu Vô Tịnh, hắn ta đã xuất hiện !
Mặc Đông Viễn bị lời nói này làm cho hành động bỗng khựng lại, ánh mắt mở to như suy nghĩ điều gì.
Tưởng chừng hắn rất rối bời nhưng ngoài dự đoán của Wenri, Mặc Đông Viễn vẫn an nhàn bình thản.
- Ồ, không ngờ đã lâu năm mà tên đó vẫn sống cùng con người để chờ đợi người con gái mà mình yêu, quả là kẻ si tình.
Năm đó chính hắn đã giương mắt không trả thù đám pháp sư kia làm hại bọn tôi.
Thế mà mấy người đó vẫn mù quáng sùng bái Vô Tịnh làm tiên sinh, đúng là hết nói nổi.
Chuyện của loài hồ ly thì Wenri có nghe qua, trong số đó Liễu Vô Tịnh là người mạnh nhất vì là một cửu vỹ hồ lâu năm.
Cũng coi như anh ta là sư phụ dạy đám hồ ly tu luyện.
- Bây giờ chúng ta nên làm sao về hành động tiếp theo đây ?
Đông Viễn cười khẩy.
- Trước mắt cứ săn con mồi trước đã, sau đó mục tiêu chúng ta nhắm tới sẽ là người con gái của Liễu Vô Tịnh yêu xuất hiện ở kiếp này.
Tôi sẽ xem thử, bộ dáng dày vò hắn ta sẽ đau hơn giống như chứng kiến đồng loại của mình ra đi hay không.
______________________________
Trở lại tòa soạn sau kì nghỉ, Sở Tư Hạ dường như được cái nhìn khác của đồng nghiệp lẫn quản lý.
Ai cũng ngạc nhiên đến bất ngờ vì cô kết hôn nhanh chóng, mà đáng lý ra cô sẽ ở Ngôn gia an nhàn tậm hưởng cuộc sống của phu nhân cao quý.
Ấy vậy mà cô không làm thế mà tiếp tục công việc, thôi thì chắc đây là nghề yêu thích của Tư Hạ cho nên không bỏ được, hình như là thế.
Mọi cử chỉ có vẻ ai cũng dè dặn hơn trước, có khoảng cách kính trọng.
Tư Hạ không hiểu lẫn không quen chút nào, đợi đến khi cô giãi bày thì bọn họ mới xích lại một khoảng cách gần, nếu để quen hẳn chắc chắn phải cần thêm thời gian.
- Ngôn phu nhân, xin chút mừng cô đã kết hôn với chủ tịch thời trang Firl.
Từ giờ tôi sẽ phải gọi cô bằng danh xưng khác rồi.
Trình Khanh có vẻ đang trêu chọc hơn là chúc mừng cô mới đúng, Tư Hạ đang in một số tài liệu cũng phải tạm dừng khẽ nhìn người đó.
Trên tay Trình Khanh vẫn là ly cafe nóng, đúng là cứ đi qua là lại nói đủ điều.
- Anh ra đằng kia đi, đúng thật là, anh không trêu tôi thì không được hay sao ?
Trình Khanh thản nhiên trả lời.
- Tôi nào có dám làm thế mới Ngôn phu nhân đâu chứ.
Chỉ muốn táng cho cậu ta ngay lúc này, chỉ là kết hôn thôi mà mọi người có cần thay đổi vậy không.
Mà nói thật cô vẫn còn ngỡ ngàng vì chuyện này đây, từ độc thân lâu năm lại đột ngột có chồng.
Chỉ có thời hạn một năm vậy mà thời gian lại càng lúc càng chậm, biết bao giờ có lại cuộc sống trước kia.
Bốn, năm người tụ họp lại một chỗ để hóng chuyện, bọn họ tạm gác công việc sang một bên.
Sở Tư Hạ chăm chú nghe người đang nói, hầu như chuyện khá bí ẩn nên rất lôi cuốn.
- Thật là kì lạ, đến giờ mà tôi cũng không hiểu tại sao mình lại ở đó cùng vết xước ở chân này nữa cơ.
- Du Ôn, chuyện cô nói là thật à? Chậc, đúng là bí ẩn.
Một người trong số họ lên tiếng, cô gái đang kể là Du Ôn đồng nghiệp của Tư Hạ.
Cô ấy nói mình không tài nào nhớ ra bất cứ chuyện gì, kể từ khi mở mắt và thấy mình ở con hẻm đó đến giờ.
- Còn tôi thì cũng bắt gặp một người đàn ông dáng vẻ gấp gáp mặc bộ đồ màu đen nhanh chân rời khỏi công viên, chỗ đó cũng gần con hẻm của Du Ôn kể.
Trông anh ta có điều gì đó khả nghi, hình như đang bị thương vì một tay bị xước và ôm lấy phần bụng, mà cũng có thể là người đó gây gổ đánh nhau.
Tư Hạ cũng đem thắc mắc của mình để góp chuyện, chỉ riêng Trình Khanh vẫn im lặng.
Mọi người vì quá rôn rả cho nên cũng không để ý có điều gì đó khác lạ ở đây, mọi lần Trình Khanh rất hoạt bát, chuyện gì cũn góp vui rôn rả.
Hôm nay chả những im lặng mà nét mặt có gì đó lo lắng.
- Mọi người có vẻ rôn rả bàn tán vậy, thế công việc làm đến đâu rồi ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...