“Đùa… đùa cái gì vậy?” Y Thượng Tĩnh bị một câu này của Dịch Thiếu Ương dọa sợ không nhẹ, cả tay cũng quên rút về.
“Chúng ta hôm nay là đến xem mắt, đúng không!” Dịch Thiếu Ương chưa buông tay, tiếp tục mê hoặc Y Thượng Tĩnh, “Tôi cảm thấy hai người chúng ta rất có duyên, lại là người quen biết cũ, vả lại cả hai đều đang xem mắt, không bằng, chúng ta thử xem xem đi! Tiểu Tĩnh!”
Dịch Thiếu Ương nói một câu “Tiểu Tĩnh”, thành công khiến cho Y Thượng Tĩnh tỉnh táo lại, một trận lạnh run, bởi vì Y Thượng Tĩnh cảm thấy được trong mắt Dịch Thiếu Ương, không có vài phần thành ý, ngược lại là nhiều mê hoặc. “Thiếu Ương!” Y Thượng Tĩnh muốn nói, muốn đánh tan cái loại ý tưởng vớ vẩn này của Dịch Thiếu Ương, đồng thời cũng thử rút tay của mình về, “Anh hãy nghe tôi nói…”
“Dịch Thiếu Ương!” Sau đó một giọng nữ cao hét lên, Y Thượng Tĩnh cảm giác được một cỗ ngoại lực, đem tay của mình cùng tay của Thiếu Ương tách ra, ngẩng đầu, chỉ thấy Phương Nhứ hai mắt đỏ hồng, cháy lên tia lửa, cắn răng, mặt hướng về phía Dịch Thiếu Ương, lạnh giọng nói, “Đây là Tiểu Tĩnh mà anh tâm tâm niệm niệm, đúng không? Kỳ thật nguyên nhân chia tay với tôi chỉ là cái cớ của anh, nguyên nhân thật sự là Tiểu Tĩnh này, đúng không?”
Ách, chuyện này đến cùng là thế nào? Y Thượng Tĩnh nghe có chút không rõ, nhưng Y Thượng Tĩnh cảm thấy Tiểu Tĩnh trong miệng Phương Nhứ trăm phần trăm không phải là mình—— bởi vì đây là lần thứ hai mình cùng Thiếu Ương gặp riêng. Nhìn nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn về phía này, hiển nhiên là đối với nơi này rất ngạc nhiên.
“Cái gì Tiểu Tĩnh, Đại Tĩnh chứ! Phương Nhứ! Cô nhìn rõ xem, nhìn xem người bên cạnh cô là ai!” Dịch Thiếu Ương lạnh giọng, buông tay Y Thượng Tĩnh ra, đem thân thể tựa vào trên sô pha, mắt lạnh nhìn Phương Nhứ.
“Phương lão đại, là mình!” Phương Nhứ còn chưa quay đầu, Y Thượng Tĩnh liền kéo tay cô, đem cô ấn ngồi xuống ghế, sau đó lại quét mắt liếc nhìn bốn phía một lượt, tuy rằng thấy không rõ lắm, nhưng loại ánh mắt khác thường kia đã ít đi, vậy những người chú ý đến nơi này hẳn là đã giảm đi một ít.
Phương Nhứ đánh giá Y Thượng Tĩnh từ trên xuống dưới, sắc mặt không đổi, cuối cùng nhẹ giọng cười lạnh: “Thượng Tĩnh, đêm nay mặc thành như vậy là muốn đến hẹn hò sao? Cô trừ hôm phỏng vấn xin việc mới trang điểm để ra ngoài, còn lại chưa bao giờ thấy cô ăn mặc và trang điểm như vậy đâu chứ!” (HMC: Đại tỷ, muội muốn đánh con nhỏ này)
Y Thượng Tĩnh nghe lời nói có chút trào phúng của Phương Nhứ, tâm tư vài lần chuyển động, tức giận cũng từng chút từng chút một dâng lên, nhưng cuối cùng cũng là cười nhẹ nói: “Phương lão đại, lời này của cậu có thể nói là sai rồi, ngày thường tôi cũng mặc như vậy a, chỉ vì chúng ta bình thường ít gặp mặt, cho nên cậu mới không biết! Hơn nữa, hiện tại đi làm, ai không trang điểm mang trang sức a, chẳng lẽ ngày thường cậu đi làm không trang điểm sao? Cậu cũng đừng nói là không nha, tôi không tin đâu!”
“Hừ! Dựa vào tính lười của cô, cô sẽ rời giường trước giờ đi làm 5 phút, trang điểm đi làm sao? Lừa ai đó!” Phương Nhứ tiếp tục lạnh giọng nói, mặc dù không có đen mặt, nhưng toàn thân lại phát ra lãnh ý, đủ để cho tất cả nhiệt tình của Y Thượng Tĩnh đều đông cứng lại, “Đừng cho là tôi vừa rồi không nghe thấy, cũng gọi nhau thân thiết như vậy rồi! Nói ra đi, cho dù trước mặt bạn gái cũ là tôi đây cũng không cần phải giấu giếm, hơn nữa, mọi người chúng ta vẫn là bạn bè! Có việc vui, đương nhiên phải chia sẻ cùng mọi người rồi!”
“Phương Nhứ!” Y Thượng Tĩnh nghiêm giọng nói, “Tôi cùng Thiếu Ương chỉ là bạn bè, hi vọng cậu không nên hiểu lầm! Còn có, đêm nay tôi là tới xem mắt!”
“Xem mắt? A! Không cần nói cho tôi biết, đối tượng xem mặt của cô đêm nay vừa vặn là Dịch Thiếu Ương!” Phương Nhứ tựa hồ không tin, nhíu mày hỏi.
“Là tôi thì thế nào?” Dịch Thiếu Ương mở miệng, lạnh giọng nói xong, “Có liên quan gì tới cô?” (HMC: câu này ta thích)
“Có liên quan gì tới tôi?!” Giọng của Phương Nhứ lại tăng lên, tay lại dùng sức vỗ lên mặt bàn, “Một người là bạn trai của tôi, một người là bạn của tôi, hai người tay cầm tay thân mật nói chuyện với nhau! A, vẫn còn đúng lý hợp tình hỏi có liên quan gì với tôi? Các người nói thật một câu đi, các người đem tôi đặt ở đâu?”
Y Thượng Tĩnh thở dài một hơi, Phương Nhứ kích động như thế cũng là có thể lý giải——những gì cậu ấy nói đích xác đều là sự thật. Phải giải thích thôi, nhưng lúc này chỉ sợ là càng nói càng loạn, còn có khả năng sẽ làm cho Phương Nhứ càng thêm kích động. Dịch Thiếu Ương tiếp tục không nói chuyện, vẫn là mắt lạnh nhìn, giống như chỉ là người xem cuộc vui.
“Như thế nào, không nói, chấp nhận sao?” Phương Nhứ cười lạnh, “Các người thật cho là tôi không biết?! Dịch Thiếu Ương, ngày đó tôi vốn muốn cùng anh nói chuyện, nhưng anh lại nói có chuyện trọng phải làm, kết quả tôi đang trong quán cà phê thì thấy hai người các người vừa nói vừa cười—— đấy là cái mà anh gọi là chuyện trọng yếu ư! Y Thượng Tĩnh, nói thực ra, có phải cô muốn báo thù tôi? Cho nên cũng dùng hai loại phương thức? Được, tốt lắm, phi thường tốt!”
“Phương Nhứ!” Y Thượng Tĩnh rốt cuộc cũng biết, im lặng không phải là câu trả lời tốt nhất. Khoé miệng nhếch cao, mở ra nụ cười tươi, “Cậu muốn nghĩ thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng là, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi cũng không phải là cậu, tôi sẽ không làm những việc như thế! Còn có, có một số việc, đừng nghĩ rằng tôi trời sinh tính lười, có vẻ ngu ngốc không biết gì, cậu phải nhớ kỹ, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm!”
“Cô có ý gì?” Phương Nhứ sắc mặt trắng bệt, trừng mắt nhìn Y Thượng Tĩnh.
Khi Y Thượng Tĩnh nói hết những lời này xong, liền cảm thấy bản thân thật sự là quá mất khống chế, sao lại nói ra những lời này?! Nhất định có một số việc, mình cũng không phải thực xác định: một ngày của tháng 9, Y Thượng Tĩnh từng cùng Tiền Duy Nhã đi dạo phố, cũng đang trong lúc vô tình mà thấy được một màn kinh người, Phương Nhứ cùng một gã đàn ông xa lạ cư nhiên dắt tay từ một khách sạn đi ra! Lúc ấy Y Thượng Tĩnh chỉ cho họ là bạn cũ của nhau thôi, cũng không có để ý nhiều. Nhưng xét theo trọng điểm mâu thuẫn của Phương Nhứ cùng Dịch Thiếu Ương lúc này, điều này… này thật đúng là một vấn đề!
“Không có gì! Tôi nói lung tung thôi.” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng nói xong, sau đó đứng dậy, cầm lên túi sách của mình lên, cười nhẹ nói, “Tôi cảm thấy hai người các người vẫn là nên nói chuyện cho tốt đi, nhân dịp này, đem những chuyện nên cùng không nên nói đều nói cho rõ ràng, đừng không có việc gì lại đi đố kị bừa bãi! Về phần việc các người chia tay hay tiếp tục, đó chính là chuyện của các người! Bất quá, tôi xin khuyên hai vị một câu, nếu thật sự không còn cảm giác với nhau, vẫn là chia tay đi, miễn cho hai người thống khổ cũng như thương tổn tới người vô tội. Tôi đi đây! 88!” ( 88 = bā bā = bye bye = tạm biệt)
Tiêu sái xoay người, hoàn mỹ rời đi, lại mang theo một lòng bi thương. Đi ra khỏi nhà hàng, Y Thương Tĩnh không biết bây giờ nên đi đâu mới tốt. Gọi điện thoại ẹ, mới biết được bà đã sắp về đến nhà. Chân bước đi vô định, lúc này đã gần tám giờ, đèn nê-ông làm Y Thượng Tĩnh đau mắt, gió lạnh đập vào mặt Y Thượng Tĩnh, đột nhiên cảm thấy có vài phần mờ mịt, vài phần tịch mịch. “Á! Y Thượng Tĩnh, đây cũng không phải là phong cách làm việc của mi nha!” Y Thượng Tĩnh tự giễu cười cười, “Tính tình của cô chính cô còn không rõ sao? Tại sao muốn cùng cậu ta so đo, vì sao lại tức giận mà nặng lời như vậy?”
Yên lặng đứng ở bên đường, đối diện là một quán bar, Y Thượng Tĩnh liền lững thững bước vào. Quán bar rất ầm ĩ, nhưng đối với Y Thượng Tĩnh mà nói, tất cả ầm ĩ đều không liên quan đến mình, nhưng vẫn là không muốn tới gần khu vực phi thường náo nhiệt kia, gọi chút rượu, ngồi ở lối vào quán bar, mắt lạnh nhìn đám người ồn ào náo động.
“Thực xin lỗi, tôi đã có bạn gái .” Y Thượng Tĩnh đột nhiên cảm giác được vai bị người khác choàng lấy, nửa người trên bị ôm vào một lồng ngực cứng rắn, đồng thời truyền đến mùi rượu cùng mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi nước hoa kia, có chút quen thuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...