Một giờ sau, Y Thượng Tĩnh trở lại lầu 18, vừa vào cửa, liền bắt gặp Bùi Nhĩ Phàm đang ở trước cái tủ sau bàn làm việc của mình mò mẫm tìm kiếm tư liệu.
“Phó tổng, anh đang tìm gì thế? Để tôi tìm cho!” Y Thượng Tĩnh bước nhanh đến cạnh Bùi Nhĩ Phàm. Y Thượng Tĩnh có thói quen cất tài liệu không theo lệ thường, những gì mình cất thì cũng chỉ có mình mới có thể tìm thấy được.
“Dự án hợp tác của công ty chúng ta cùng công ty Đông Khải hai tháng trước để đâu rồi?” Bùi Nhĩ Phàm dừng động tác, nhìn về phía Y Thượng Tĩnh, bình tĩnh hỏi.
Y Thượng Tĩnh mở ra một tủ sách, nhìn đống tài liệu được sắp xếp thành hàng chỉnh tề, mỗi tài liệu không có chú thích bằng tiếng Trung, mà chỉ có một dãy các chữ số Ả Rập. Hơi hơi cong đầu ngón tay thon dài, lướt qua những tài liệu kia, sau đó rút ra một quyển tài liệu có đánh dấu con số 290, đưa cho Bùi Nhĩ Phàm: “Phó tổng, đây là tài liệu anh cần.”
Bùi Nhĩ Phàm có hơi chút kinh ngạc, bởi vì Y Thượng Tĩnh cũng chưa có mở tài liệu này ra xem đã liền đưa, hơn nữa ánh mắt cô rất tự tin, tựa hồ như không hoài nghi rằng mình sẽ nhớ lầm. Tiếp nhận lấy tài liệu, mở ra nhìn thoáng qua, trang đầu tài liệu viết mấy chữ to đùng: Kế hoạch hợp tác về XXX của Đông Khải cùng Phỉ Hoa .
Bùi Nhĩ Phàm lại ngẩng đầu liếc nhìn Y Thượng Tĩnh một cái, đồng thời cũng phát hiện mỗi tư liệu trong tủ đều được đánh dấu bằng những con số khác nhau, vả lại còn không theo quy luật nào cả! “Thư ký Y, tôi muốn hỏi một chút, những con số ghi trên tài liệu của cô có ý nghĩa gì? Ví dụ như 290 này?”
Ách… Y Thượng Tĩnh vốn cho là Bùi Nhĩ Phàm sẽ trách cứ mình chuyện biến mất suốt một giờ, nhưng không nghĩ tới vấn đề đầu tiên anh ta mở miệng lại là hỏi việc này! Nhưng vấn đề này còn cần phải trả lời sao? Những con số trên tài liệu đều là trong lúc mình sửa sang lại theo tâm tình mà thêu dệt nên, nào có ý tứ gì đặc biệt? Mà nếu nói thật, có thể sẽ làm cho Bùi Nhĩ Phàm cảm giác mình có chút tùy ý, đây chính là tài liệu trọng yếu của công ty, làm sao có thể nói những con số là do mình nhất thời tâm huyết dâng trào tùy ý viết nên?!” “Ý của 290…” Suy nghĩ Y Thượng Tĩnh xoay mòng mòng, chợt nhớ ra bài post xem được trong lúc đang lướt web trước đó vài ngày, nội dung đó cùng tài liệu kia rất tương xứng, liền nghiêm trang mà trả lời, “290 đó là 250+38+2. Ý nghĩa trong đó phó tổng hẳn là có thể đoán được. Tôi cảm thấy mấy con số này cùng nội dung trong tài liệu rất tương xứng, nên liền dùng nó để đánh số.”
Bùi Nhĩ Phàm vừa nghe thấy, nhướng mày cười: “Cô đây dường như là đang mắng người sao?” Nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc, cô vì sao lại nói mấy con số này cùng nội dung trong tư liệu rất tương xứng? Chẳng lẽ cô sau khi xem phần tài liệu này xong, liền đoán ra chuyện gì sao?
“Không có!” Y Thượng Tĩnh vẫn là nghiêm trang trả lời, “Chẳng qua là cảm thấy trong tài liệu này có chút vấn đề nho nhỏ, tuy rằng không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng có thể vẽ rắn thêm chân, cảm giác rằng sẽ phí sức phí của, cho nên, có thể gọi là 38, sau khi tập hợp đầy đủ toàn bộ tài liệu của dự án này, lại cảm thấy người viết nên kế hoạch này giống như 250 .”
Sau khi Y Thượng Tĩnh nói xong những lời này, Bùi Nhĩ Phàm cười ra tiếng, đôi mắt đào hoa lại càng thêm đào hoa: “Không nghĩ tới, thư ký Y lúc bình thường không thích nói cười lại hài hước như vậy! Ăn nói cũng có thể chanh chua như thế, nếu để cho người phụ trách dự án kia nghe được, chắc chắn sẽ tức giận đến té xỉu, cô cũng biết đó, phần dự án này được người ta chuẩn bị mất ba tháng a!”
“Vậy sao.” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, lại không có có tiếp lời, bởi vì lúc này Y Thượng Tĩnh chợt nhớ ra dự án này là do phó quản lí Lý phụ trách. Đột nhiên, Y Thượng Tĩnh phát hiện, rất nhiều dự án quan trọng của công ty đều do phó quản lí Lý phụ trách, nhưng lấy quan điểm từ mấy ngày nay sửa sang tài liệu mà nói, trong hồ sơ này, hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại một ít vấn đề nhỏ, mà tất cả vấn đề nhỏ đều rất nhỏ, đối với hồ sơ sẽ không sinh ra ảnh hưởng trí mạng, mà nếu không đặc biệt chú ý đến, căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng; nhưng nếu có người có lòng muốn tìm ra sai lầm từ bên trong, thì những điểm đó đều có thể dễ dàng lọt vào tay. Những điểm đó nếu để cho bên ngoài biết được, đối với danh dự của Phỉ Hoa chắc chắn sẽ sinh ra những ảnh hưởng phi thường không tốt.
Y Thượng Tĩnh hiện tại là đang do dự, bởi vì cô không biết có nên đem những điều này nói cho Bùi Nhĩ Phàm hay không. Bùi Nhĩ Phàm là người thông minh như vậy, không có khả năng không phát hiện thấy những vấn đề này– bởi vì trong vòng một năm trở lại đây, phàm là hồ sơ do phó quản lí Lý phụ trách sau cùng, cũng chưa từng để vào phòng lưu trữ. Nhưng nếu muốn nói Bùi Nhĩ Phàm đã phát hiện ra mấy vấn đề này, anh ta tại sao vẫn đem dự án phát triển quận Tây lần này giao cho phó quản lí Lý phụ trách như trước chứ?
Phó quản lí Lý kia cũng rất kỳ quái, nghe nói ông ta là cổ đông lớn thứ hai của công ty này, vậy mà ông ta lại làm như thế, chẳng lẽ ông ta không biết nếu ngày nào đó xảy ra chuyện gì, sẽ gây ra ảnh hưởng rất bất lợi cho công ty sao?
Bùi Nhĩ Phàm vốn là muốn nghe xem Y Thượng Tĩnh kế tiếp sẽ có cao kiến gì, nhưng Y Thượng Tĩnh lại im lặng, đột nhiên cảm thấy không thú vị nữa. “Thư ký Y, tôi nhắc nhở cô lần cuối, giờ làm việc không được làm việc riêng! Hôm nay cô lại trốn việc suốt một giờ- tuy rằng tôi có kêu cô lên tầng 16 đưa tài liệu, nhưng cho dù cô có đi thang bộ đi chăng nữa, cũng không thể nào mất hết một giờ! Chẳng lẽ thư ký Y vừa đi đường vừa đếm kiến à? Nhưng là trong tòa cao ốc này không có kiến nha?!”
Đúng là không có kiến, chẳng qua tôi chỉ từ tầng 18 đi thang máy xuống tầng một, rồi lại từ tầng một dạo lên tầng 18 thôi! Y Thượng Tĩnh ở trong lòng nghĩ thầm, nhưng nghĩ đến đây thì trong lòng Y Thượng Tĩnh liền nén giận, nếu không phải tin đồn… chết tiệt đó, công việc hôm nay đã làm được một nửa rồi, buổi chiều là có thể yên ổn mà nghỉ ngơi, hiện tại thì tốt rồi, còn có nửa giờ nữa là tan ca, mà công việc cần làm thì chỉ mới làm được một phần ba thôi!
“Tôi chỉ là cảm thấy dạ dày không thoải mái, đi ra ngoài mua ít thuốc dạ dày.” Y Thượng Tĩnh thuận miệng lấy đại một cái cớ, lại phát hiện mình gần đây đặc biệt rất thích nói dối, hơn nữa còn là thuận miệng mà nói, không cần nghĩ ngợi nhiều, “Thực xin lỗi, tôi đã quên xin phép phó tổng rồi, xin phó tổng thứ lỗi, lần sau tôi chắc chắn sẽ xin phép phó tổng trước.”
Dạ dày không thoải mái à? Bùi Nhĩ Phàm đánh giá khuôn mặt Y Thượng Tĩnh, sắc mặt có chút xanh xao, nhưng giống như là đang tức giận hơn! “Thôi được rồi, lần này liền bỏ qua.” Bùi Nhĩ Phàm cũng không có hỏi nhiều, chỉ là thản nhiên nói một câu, “Về sau phải chú ý chú trọng thân thể mình, tôi không muốn thư ký của tôi vì thân thể không khoẻ mà cứ ba ngày lại xin nghỉ ít, năm ngày lại xin nghỉ nhiều đâu! Như vậy, sẽ mang đến rất nhiều bất tiện khi công tác!”
Nói xong, Bùi Nhĩ Phàm liền đi về phòng làm việc của mình, mà Y Thượng Tĩnh ở bên cạnh cũng đã ngồi xuống, vừa xoa chân vừa ai thán: Từ ngày đầu tiên đi làm đến hôm nay, rốt cuộc cũng đều đi hết các tầng của công ty rồi! Tuy rằng hy sinh không ít thời gian, nhưng rốt cục cũng đã biết rõ hết những tin đồn có liên quan đến mình trong công ty rồi! Nói đến thật đúng là khiến ình có cảm giác rằng hành vi của mình hôm nay rất quái dị, cư nhiên lại vì một cái tin đồn nho nhỏ kia mà đi khắp toàn bộ công ty, đây thật đúng là không giống như phong cách làm việc của Y Thượng Tĩnh!
Cầm lấy điện thoại, Y Thượng Tĩnh bấm số điện thoại của Sử Lộc, cái gọi là không có lửa làm sao có khói, đồn đãi này sẽ truyền bay đầy trời, chuyện tất nhiên sẽ có nguyên nhân, nhưng điều Y Thượng Tĩnh khó hiểu là mình chưa bao giờ qua lại một mình cùng Sử Lộc, làm sao có thể cùng anh ta truyền ra lời đồn rất không thực tế như vậy? Mà mỗi ngày cùng Bùi Nhĩ Phàm ở chung, thì lại chẳng có ai truyền? Chẳng lẽ đúng như lời của các nhân viên: “Y Thượng Tĩnh diện mạo bình thường, trợ lý Sử có thể nhìn trúng cô đã là phúc khí của cô rồi. Bùi phó tổng của chúng ta thì chỉ có tiểu nữ nhân ôn nhu xinh đẹp, như chim nhỏ nép vào người mới xứng?”
Aizz, nghĩ thực xa xôi a, nghĩ thế nào lại nghĩ đến Bùi Nhĩ Phàm rồi? Hiện tại quan trọng nhất là…
“Trợ lý Sử sao?” Điện thoại đã được kết nối, bên kia truyền đến thanh âm của Sử Lộc, “Anh bây giờ có tiện cùng tôi nói điện thoại không?”
“Đương nhiên thuận tiện a! Thượng Tĩnh, cô có chuyện gì à?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm hơi trầm thấp của Sử Lộc.
“Kỳ thật cũng không phải chuyện gì đặc biệt.” Y Thượng Tĩnh miễn cưỡng nói xong, “Chính là hôm nay tôi nghe được tin đồn hết sức buồn cười, nhân vật chính của tin đồn lại là tôi và anh, nói là tôi và anh đang quen nhau! Anh nói có buồn cười không? Chúng ta là quan hệ bạn bè hết sức nghiêm túc nha! Bọn họ cư nhiên nói chúng ta như vậy, tôi thì cũng chẳng sao cả, nhưng anh thì khác a, nếu để cho bạn gái của anh nghe thấy, tôi đây chẳng phải là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội sao?”
“Tôi không có bạn gái!” Sử Lộc nghe đến đó thì nhịn không được mà cắt đứt Y Thượng Tĩnh, “Còn có, lời bọn họ nói đều không sai, tôi thật sự thích cô!”
“Cái gì chứ?!” Y Thượng Tĩnh ngàn phòng vạn phòng, nhưng không ngờ Sử Lộc vẫn là đem mối quan hệ bạn bè này phá vỡ! Ở đáy lòng Y Thượng Tĩnh, Sử Lộc thật là một người không tệ, đối với Y Thượng Tĩnh tốt lắm, đối với Tiền Duy Nhã cũng rất tốt, nói chuyện nhẹ nhàng thanh lịch, làm việc cũng rất đáng tin cậy, đáng tiếc là, người đó cho dù có tốt như thế nào, Y Thượng Tĩnh đối với anh vẫn là không có sinh ra tình cảm nào khác ngoài cảm tình bạn bè, cũng như Tiền Duy Nhã thường nói, giữa hai người nam nữ không có cái loại lực hấp dẫn rất kỳ lạ, cho dù đối phương có tốt thế nào, phương còn lại đều không có phản ứng. “Ha ha, tôi cũng vậy thực thích anh a, nếu không thì sẽ không làm bạn với anh rồi!” Y Thượng Tĩnh cười ha ha, nói ra một câu cự tuyệt điển hình từ cổ chí kim.
“Thượng Tĩnh, cô không cần trốn tránh, cô có biết cái tôi nói là…”
“À, đúng rồi, Sử Lộc!” Y Thượng Tĩnh vội vàng cắt đứt lời của anh, “Tôi biết anh là một cao thủ làm kế hoạch, vừa vặn hai ngày này tôi đang xem sách có liên quan đến phương diện đó, đúng lúc tôi đang có vài chỗ không hiểu, không bằng anh dạy dạy tôi nha? Buổi trưa hôm nay gặp mặt ở tiệm Fastfood bên cạnh công ty được không?”
Kỳ thật Y Thượng Tĩnh đối với phương diện này hoàn toàn không có hứng thú, chẳng qua là cảm thấy phó quản lí Lý kia làm việc như vậy, mà Sử Lộc làm trợ lý, không thể không phát hiện ra mấy vấn đề này, trừ khi Sử Lộc không tham gia vào việc này! Muốn biết nhiều hơn, xem thử dự án lần này của bọn họ có như vậy hay không, thì chỉ còn cách như thế; Đồng thời, Y Thượng Tĩnh cũng muốn trưa nay sẽ nói rõ ràng với Sử Lộc- nếu ám hiệu kia của mình vô dụng, vậy thì chỉ có thể dùng cách trực tiếp rồi, tuy rằng như vậy rất vô cùng…không phúc hậu!
“Được thôi!” Sử Lộc thực sảng khoái mà đáp ứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...