Phía dưới nhà Y Thượng Tĩnh.
Bùi Nhĩ Phàm đã dừng xe lại, nhìn Y Thượng Tĩnh đang ngồi trên tay lái phụ mà ngủ như chết, có chút bất đắc dĩ cười trừ, cô gái này thật là, nói cô mơ hồ, nhưng khi làm việc cô lại tuyệt không hề hàm hồ; nói cô sáng suốt, nhưng cô cư nhiên có thể như vầy mà ngủ ngay trên xe của một người đàn ông… Không có chút đề phòng nào cả!
“Y Thượng Tĩnh, đến nhà rồi. Dậy đi!” Bùi Nhĩ Phàm vỗ nhẹ lên mặt Y Thượng Tĩnh, uhm, xúc cảm quả thật không tệ.
Trong mơ màng, Y Thượng Tĩnh cảm thấy có cái gì đó cứ di động ở trên mặt mình, theo phản xạ mà dùng tay ngăn trở, nhưng càng về sau nó càng cùng mình hơn thua, cứ vẽ loạn trên mặt. Y Thượng Tĩnh tức giận lấy tay xoa xoa mặt một hồi, lại cảm thấy có một tầm mắt thực khác thường cứ nhìn mình chằm chằm, mở to mắt ra, liền đối diện với một đôi mắt đen láy, mà trong đôi mắt kia đang tràn ngập ý cười.
Ách… Đầu Y Thượng Tĩnh trống rỗng, ba giây sau, mới hoàn hồn lại. Trừng mắt nhìn Bùi Nhĩ Phàm: “Anh đem cái gì cọ lên trên mặt của tôi vậy?”
Bùi Nhĩ Phàm không trả lời, chỉ cười nói: “Đến nhà cô rồi!”
Nhưng Y Thượng Tĩnh lại không đem những lời này để vào trong lòng, toàn bộ tâm tư đều hồi tưởng lại việc đêm nay: sau khi rời khỏi KTV, cô và Bùi Nhĩ Phàm đã đến một nhà hàng sa hoa để dùng cơm, tiếp theo lại ngồi ở trên xe của Bùi Nhĩ Phàm, tiếp đến là nói vài câu về công việc…, tiếp đến nữa hình như không có ấn tượng gì… Nghĩ đến đây, Y Thượng Tĩnh trong lòng cả kinh: Sao mình lại ngủ được khi đang ngồi trên xe Bùi Nhĩ Phàm chứ! Sao có thể tùy tiện như vậy được, cư nhiên lại ngủ trên xe của một người đàn ông, mặc dù bộ dạng cô không phải là rất được, dáng người cũng không phải là khá lắm, nhưng… mhưng vẫn thực là mất mặt. . . Không đúng, hẳn là rất không an toàn, aizz, quên đi, cũng đã ngủ trên xe người ta hai lần rồi, bây giờ nghĩ đến việc có an toàn hay không, chẳng phải là đã quá muộn rồi sao?
“Đến nhà cô rồi! Chẳng lẽ cô thật sự là yêu thích xe tôi hay là yêu thích tôi, nên không muốn vào nhà sao?” Bùi Nhĩ Phàm nhìn sắc mặt Y Thượng Tĩnh liên tục thay đổi từ suy nghĩ miên man, đến kinh ngạc, đến ngượng ngùng, sau đó lại ảo não… Những thứ đó tuyệt đối chưa từng thấy ở trong phòng làm việc.
“Ai thích anh chứ?! Tôi không có hứng thú làm trâu già!” Y Thượng Tĩnh đối với đề tài này rất là mẫn cảm, bởi vì trong gia tộc họ Y, cơ hồ có một gia quy bất thành văn: Không biết là đã bắt đầu từ vị đại tổ tiên nào của Y Thượng Tĩnh, cơ hồ tất cả vợ chồng đều là vợ lớn chồng nhỏ, tuổi chênh lệch từ ba đến không quá mười tuổi; mà ngay từ lúc Y Thượng Tĩnh còn nhỏ, Y mẹ đã liền bắt đầu giáo huấn Y Thượng Tĩnh, muốn cô duy trì truyền thống tốt đẹp của gia tộc, muốn lập gia đình thì nhất định phải tìm nam nhân nhỏ tuổi hơn mình! Tuy rằng mấy năm này, Y mẹ không nói gì đến nữa, nhưng ở trong lòng Y Thượng Tĩnh, luôn rất phản cảm với vấn đề này. “Tôi xuống xe rồi! Cám ơn phó tổng đã đưa tôi về nhà. Lái xe cẩn thận!”
Tuy rằng Y Thượng Tĩnh không thích nhắc tới cái đề tài này, nhưng vẫn là rất lễ phép đứng ở ven đường, chuẩn bị nhìn theo xe Bùi Nhĩ Phàm rời đi. Bùi Nhĩ Phàm đối với cách xử xự thay đổi bất chợt như thế của Y Thượng Tĩnh, cảm thấy có chút khó hiểu nhưng chỉ có thể khẳng định một điều, là cô thật sự rất không thích anh. Điều này đối với Bùi Nhĩ Phàm mà nói, trong lòng ít nhiều vẫn là có chút không thoải mái. Từ nhỏ đến lớn, Bùi Nhĩ Phàm đều rất được nhiều người khác phái quan tâm ái mộ, nữ sinh theo đuổi cũng không ít, nhưng từ khi gặp Y Thượng Tĩnh cho tới giờ vẫn không thấy được chút ái mộ nào trong mắt cô, bình thường nói chuyện, trừ bỏ công việc, cô sẽ không chủ động đề cập đến việc riêng của mình, cũng sẽ không để ý tới bất cứ cái gì ngoại trừ công việc; còn về việc đối xử với anh, vẫn cứ thực khách khí, cho dù có những lúc có toan tính khó xử, cô vẫn với một bộ mặt lạnh tanh, trưng ra nụ cười chuyên nghiệp còn khó coi hơn cả khóc. Tuy rằng như vậy có thể tránh khỏi cho anh không ít phiền não, không cần phải lo lắng cho thư ký của mình vì háo sắc mà làm hỏng việc, nhưng việc này… việc này cũng làm cho lòng tự trọng nam giới của Bùi Nhĩ Phàm gánh chịu “thương tổn”. “Thư ký Y!!” Trong lòng chứa đựng một cổ hờn dỗi, Bùi Nhĩ Phàm mở cửa kính xe ra, giương lên nụ cươi ôn nhã.
Y Thượng Tĩnh nhìn chằm chằm vào nụ cười tao nhã kia, hoàn toàn không hiểu Bùi Nhĩ Phàm vì cái gì lại cười, nhưng vẫn là trưng ra bộ dạng chuyên nghiệp cười hỏi: “Phó tổng còn có chuyện gì muốn phân phó?”
“Không có gì gấp, chỉ là muốn nói với thư ký Y rằng, bữa tối đêm nay là chế độ AA*, phần mà thư ký Y trả thay cho tôi, sẽ tính vào lương cuối tháng này của cô.” Bùi Nhĩ Phàm cười, dưới ánh đèn đường mờ vàng, lưu quang chớp động, mị hoặc khôn cùng, “Chúc thư ký Y đêm nay sẽ có một giấc mộng đẹp!” Nói xong, Bùi Nhĩ Phàm điều khiển cỗ xe Audi A8 của anh rời đi.
*AA: theo ngôn ngữ giới trẻ bây giờ là cam-bu-chia, tức là cưa đôi, phần ai nấy trả…
Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt Y Thượng Tĩnh có chút cứng đờ, bởi vì lúc này Y Thượng Tĩnh thật sự không biết nên dùng cái biểu tình gì để hình dung tâm tình lúc này: Y Thượng Tĩnh cho rằng bữa tối lúc nãy hẳn là được xem như cơm công tác, liền muốn hung hăng chặt chém Bùi Nhĩ Phàm một lần, vì thế khi Bùi Nhĩ Phàm mời cô chọn món thì liền chọn những món đắt một chút. Bữa cơm đó, Y Thượng Tĩnh ăn thực HAPPY, Bùi Nhĩ Phàm cũng không có ý kiến gì, nhưng đến khi tính tiền thì Bùi Nhĩ Phàm ném ra một câu, rằng không mang theo tiền mặt cũng không có mang theo chi phiếu, nhờ Y Thượng Tĩnh thanh toán trước, rồi về công ty báo cáo thu chi. Vì thế, Y Thượng Tĩnh tâm không cam tình không nguyện, thanh toán bữa tối cao tới 5000 tệ. Nhưng Y Thượng Tĩnh không đoán trước được là, Bùi Nhĩ Phàm cư nhiên chỉ để mình báo lên một nửa quân số! Nói cách khác, một bữa ăn đêm nay của Y Thượng Tĩnh, chính là bằng cả nửa tháng lương!
“Chẳng trách tối nay mình luôn có cảm giác kỳ quái, cái bộ dáng gọi cơm kia trông thực tự nhiên, tựa hồ như tuyệt không tiếc tiền, hóa ra là anh ta còn có chiêu này! May là, mấy món mình gọi tối nay cũng không phải là mắc nhất, nếu không tháng này mình thật phải nuốt gió qua bữa rồi!” Y Thượng Tĩnh cuối cùng cũng thu lại nụ cười cứng đờ trên miệng, nghiến chặt răng, mặt hướng về phía lúc nãy Bùi Nhĩ Phàm đã rời đi, hung hăng nói. “Tên họ Bùi kia, là do anh khiêu chiến với tôi trước, tôi đã nhịn lâu lắm rồi, đừng trách tôi không khách khi! Bắt đầu từ ngày mai đi làm, anh ngay cả nửa chén nước cũng không có mà uống… uố..ng!”“
————
Bảy giờ năm lăm phút, Y Thượng Tĩnh vừa vặn bước vào phòng làm việc của mình- đây là giờ làm việc mới của Y Thượng Tĩnh sau khi trở thành thư ký của Bùi Nhĩ Phàm. Buông túi xách xuống, mở máy tính, sau đó tiến vào phòng giải khát, một phút đồng hồ sau, khoái trá từ phòng giải khát bước ra; rồi tiến vào phòng làm việc của Bùi Nhĩ Phàm, sau khi tiến hành sửa sang đơn giản và dọn dẹp xong văn phòng, liền bắt đầu sắp xếp lại lịch trình hôm nay của Bùi Nhĩ Phàm.
Tám giờ đúng, Bùi Nhĩ Phàm ưu nhã bước vào văn phòng. Vẫn giống như mọi ngày, Y Thượng Tĩnh bắt đầu đi theo phía sau Bùi Nhĩ Phàm, báo cáo lịch trình hôm nay.
5 phút sau…
“Phó tổng, vừa rồi là lịch trình của anh ngày hôm nay, anh có thấy chỗ nào không hợp lí không?” Cũng vẫn như mọi ngày, sau khi báo cáo lịch trình xong, Y Thượng Tĩnh lại hỏi ý kiến của Bùi Nhĩ Phàm, xem có cần thay đổi gì không.
“Được rồi, cô sắp xếp hết đi!” Bùi Nhĩ Phàm hài lòng gật gật đầu, đối với năng lực làm việc của Y Thượng Tĩnh, Bùi Nhĩ Phàm không có bất kỳ chỗ nào để soi mói. Về điểm này, Bùi Nhĩ Phàm không thể không cho rằng Bùi Chí Cường rất có con mắt nhìn người, cư nhiên có thể ở trong công ty đào được một nhân tài như vậy!” Nhưng, thư ký Y, cô có biết là buổi sáng hôm nay, cô đã làm thiếu một chuyện không?”
Trong tâm tư Y Thượng Tĩnh đương nhiên là hiểu được việc mà Bùi Nhĩ Phàm muốn nói đến là ly cà phê mỗi ngày, nếu như là bình thường, Y Thượng Tĩnh sẽ lười cùng hắn so đo, không đợi hắn hỏi tới nữa liền thực tự giác mà đem cà phê mang đến, nhưng hôm nay, Y Thượng Tĩnh cũng rất ngoài ý muốn mà nói nhiều: “Xin hỏi phó tổng, tôi làm thiếu chuyện gì? Văn phòng đã quét dọn, lịch trình cũng đã báo cáo, tư liệu ngày hôm qua cũng đã sửa sang lại xong rồi! Tôi không biết là tôi đã làm thiếu chuyện gì, kính mong phó tổng nói rõ!”
Ừhm?! Hôm nay Y Thượng Tĩnh tựa hồ như có điểm kỳ lạ, trước đây, trước khi cô báo cáo lịch trình đã liền đưa tới một ly cà phê, sau khi báo cáo lịch trình xong, liền vội đi làm chuyện của mình, nhưng hôm nay, cô không có mang cà phê đến, sau khi báo cáo lịch trình xong, còn đem tài liệu ôm trước ngực, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn một ly cà phê mỗi ngày, thư ký Y còn chưa có đưa tới!” Bùi Nhĩ Phàm tựa vào ghế da, nhìn chằm chằm vào Y Thượng Tĩnh nói.
“Cà phê?! Hừm! Vậy sao!” Y Thượng Tĩnh gật gật đầu, trưng ra nụ cười chuyên nghiệp, nhưng lại cười đến có chút bất lương, “Có chuyện tôi quên mất phải báo lại với phó tổng là sáng nay, khi tôi sử dụng máy pha cà phê thì nó không sao tự dưng không thể dùng được! Tôi đã điện cho bộ phận hậu cần mời người đến sửa chữa rồi, bởi vậy, hôm nay phó tổng chắc không thể uống cà phê được.”
Máy pha cà phê hỏng rồi?! Bùi Nhĩ Phàm nhíu mày, đó là máy pha cà phê của Đức mới mua về tháng này, sao nói hỏng liền hỏng được? “Vậy nhờ thư ký Y thay tôi pha ly trà đi!” Bùi Nhĩ Phàm ôn nhã cười.
“Vậy phó tổng muốn uống loại trà nào?” Y Thượng Tĩnh dùng giọng nói chuyên nghiệp hỏi, nhưng lại đang suy nghĩ trong lòng, vô luận Bùi Nhĩ Phàm trả lời là muốn uống loại nào, đáp án chỉ có một là: không có!
“Phòng giải khát có những loại trà nào?” Bùi Nhĩ Phàm thản nhiên nhìn Y Thượng Tĩnh, ánh mắt lóe sáng.
Nụ cười của Y Thượng Tĩnh chợt có chút không được tự nhiên nữa, bởi vì lời Bùi Nhĩ Phàm không giống như mình dự tính, aizz, thật sự là đã đánh giá thấp thực lực của đối thủ a! “Phòng giải khát đã hết trà rồi, hơn nữa tôi cũng đã điện cho bộ phận hậu cần, kêu bọn họ đưa trà lá lên và nước lên.” Y Thượng Tĩnh không rảnh để đối đáp tiếp, cuối cùng, chỉ bỏ lại một câu mang tính tổng kết, “Cho nên, sáng nay phó tổng vừa không thể uống cà phê, vừa không thể uống trà, cũng không thể uống nước lọc rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...