Lười Phi Có Độc

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
“Vương, Vương phi, tội thần, có, có lời muốn nói, tội thần muốn, muốn dùng một bí, mật để đối lấy Chi Lan, bình yên, mong rằng Vương, Vương phi đồng, đồng ý.” Mắt Phó Tấn Hoài hàm chứa khẩn cầu nhìn Ôn Noãn tốn sức nói, trước đây hắn vẫn liều chết giữ bí mật kia, chỉ vì nữ nhi của hắn ở bên ngoài, nếu nói ra chỉ sợ khiến cho những người đó chuyển hận ý lên trên người nữ nhi của hắn, chặn đường sống của con bé, hắn vốn đã một lòng chịu chết, thật sự không nghĩ đến Chi Lan sẽ đến cướp pháp trường, hôm nay chỉ có thể dùng bí mật này để đổi lấy bình an cho con bé.
“Bí mật?” Tròng mắt Ôn Noãn khẽ nhúc nhích, lúc này Phó Tấn Hoài dùng bí mật để trao đổi không cần phải nói cũng biết có liên quan đến vụ án tự tạo binh khí ở Giang Hoài, mặc dù chuyện này Phó Tấn Hoài và Nam Cung Chử hoàn toàn gánh chịu, Quân Dập Hàn cũng không truy cứu nữa, nhưng nàng rõ ràng chuyện này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, bây giờ Phó Tấn Hoài với sống chết trước mắt dùng bí mật để đổi lấy an nguy của Phó Chi Lan tất nhiên không phải chuyện đùa, dĩ nhiên có ích cho Quân Dập Hàn.
“Được, bổn Vương phi đồng ý.” Ôn Noãn lên tiếng.

Phó Tấn Hoài thoải mái cười một tiếng, die nda nle equ ydo nn thở mạnh nói: “Xin Vương, Vương phi kê sát lỗ tai tới, tới đây.”
“Vương phi.” Bạch Ưng lên tiếng ngăn cản.
Ánh mắt Ôn Noãn ý bảo hắn đừng lo, bây giờ Phó Tấn Hoài không bỏ được nhất chính là nữ nhi của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không lấy sinh mạng của nữ nhi ra đùa giỡn, huống chi, nàng có thừa điểm năng lực tự vệ này, nàng tiến lên mấy bước ngồi xổm xuống, ngân châm ở đầu ngón tay bất động thanh sắc * đâm xuống một huyệt vị trên lưng hắn, Phó Tấn Hoài vốn thoi thóp một hơi sắp tắt thở trong nháy mắt tinh thần chấn động, hắn không thể không đưa mắt nhìn Ôn Noãn, Ôn Noãn lạnh nhạt nói: “Ngươi còn thời gian một nén nhang.”
(*) bất động thanh sắc: thản nhiên, ung dung, bình tĩnh.

“Tạ Vương phi.” Trong lòng Phó Tấn Hoài tràn đầy cảm kích, lập tức lấy bí mật dùng để đổi lấy an nguy của Phó Chi Lan ra nói với âm lượng chỉ hai người nghe thấy cho Ôn Noãn, mà Phó Chi Lan ở bên cạnh chỉ đắm chìm trong đau thương không nghe vào chữ nào.
Ôn Noãn gật gật đầu, dưới ánh mắt mong đợi của Phó Tấn Hoài nói: “Phó đại nhân yên tâm, bổn Vương phi đáp ứng ngươi chuyện này, bổn Vương phi tất nhiên làm được.” Nàng nói xong đứng dậy rời đi, để thời gian còn lại cho Phó Tấn Hoài và Phó Chi Lan.
“Phụ thân.” Phó Chi Lan khóc đến bản thân bất lực.
“Chi Lan, đừng khổ sở, phụ thân luôn sẽ rời xa con, chỉ có điều thời gian này đến sớm một chút, ban đầu khi bắt đầu đi lên con đường này phụ thân đã đoán ra được có ngày


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui