Sau khi dùng xong bữa tối, Quân Dập Hàn và Quân Hạo Thiên vào thẳng thư phòng, Ôn Noãn chậm rãi đi về phía viện của nàng, Sở Hoan sau lưng cúi gằm mặt, buồn bực không lên tiếng, không nhanh không chậm đi theo.
“Đệ bị cái gì kích thích?” Ôn Noãn cuối cùng không chịu nổi dáng vẻ đầy mê man của hắn, trở lại trong viện, ngồi trước bàn đá, rót ly trà đưa cho hắn, mang theo vài phần ân cần hỏi.
“Tẩu biết?” Sở Hoan bị lời này của nàng làm cho giật mình, tay nhận lấy nước trà run lên, nước trà nóng bỏng trong nháy mắt bắn lên tay nóng đỏ một mảnh.
“Biết cái gì?” Ôn Noãn nhận lấy ly trà từ trong tay hắn, nhìn tay hắn bị bỏng đến đỏ bừng lên, chân mày ngọn núi hơi nhíu nói, “Sao lại không cẩn thận như vậy?” Ngay sau đó gọi Minh Nhi lấy hộp thuốc cao ra êm ái bôi lên tay nóng đỏ của hắn, vừa bôi vừa nhẹ nhàng thổi thổi cho hắn.
Trên mu bàn tay vốn đau rát, sau khi xoa thuốc thì còn lại mát mẻ xuyên thấu qua da thịt truyền đến, lại thêm nàng nhẹ nhàng thổi, Sở Hoan chỉ cảm thấy cả lòng cũng nhẹ nhàng theo, hận không thể toàn thân nhảy vào trong nước nóng lăn một vòng.
Sở Hoan kinh ngạc nhìn dáng vẻ Ôn Noãn thuận theo ôn nhu xức thuốc cho hắn, đột nhiên hơi ghen tỵ với tam ca của mình, sao hắn lại không có được may mắn cưới con khỉ gầy như tam tẩu vậy.
“Đệ nhìn ta làm cái gì?” Sau khi Ôn Noãn thoa thuốc cho hắn, ngước mắt nhìn thấy hắn hai mắt đăm đăm nhìn chăm chú vào mình, chỉ cảm thấy Sở Hoan hôm nay thật kỳ quái.
“Không có, không có gì.” Sở Hoan không được tự nhiên quay mặt sang, trong lòng đột nhiên cảm thấy may mắn vì nàng không biết ý tưởng của mình, nhưng cùng với đó lại hơi mất mát vì nàng không biết suy nghĩ của mình, cả suy nghĩ hỗn loạn thành một đoàn cực kỳ mâu thuẫn.
“Mặt của đệ sao đột nhiên đỏ vậy?” Ôn Noãn nhìn vẻ mặt né tránh của hắn, cảm giác hành động của hắn hôm nay khác thường như thế chẳng lẽ bị gió rét sinh bệnh, liền đưa tay sờ lên trán hắn.
“Tẩu làm gì?” Sở Hoan kinh hãi nhảy người lên, lui về phía sau mấy bước, hai tròng mắt linh động tràn đầy hốt hoảng nhìn Ôn Noãn, trong lòng yên lặng nói với mình, nàng là tam tẩu, nàng là tam tẩu, nữ nhân này là tam tẩu, Vương phi của tam ca thần dũng vô địch độc nhất vô nhị của hắn.
“Muốn nhìn một chút xem có phải đệ bị bệnh không.” Ôn Noãn cạn ngụm trà, ngước mắt nhìn hắn nói, “Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của đệ hơn phân nửa là bị bệnh, sau khi hồi cung nhớ truyền Ngự y để cho hắn kiểm tra một chút cho đệ.”
“Tiểu gia không có bệnh!” Sở Hoan bực mình, mấy bước tiến lên ngồi xuống, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn, trợn mắt nhìn tới nhìn lui lại hạ quyết tâm nói: “Không đúng, tiểu gia có bệnh, nhưng bệnh của tiểu gia Ngự y không trị được.”
“Hả?” Mặt mày Ôn Noãn hưng hái lên, “Bệnh gì lợi hại như thế, nói nghe một chút?”
Sở Hoan cắn răng cắn rồi lại cắn, cuối cùng dứt khoát vỏ đã mẻ lại sứt nói: “Tiểu gia chính là bị bệnh tương tư!”
Bệnh này quả thật không dễ điều trị, Ôn Noãn mượn động tác uống trà che giấu nụ cười nơi khóe môi, đang định hỏi một chút xem tương tư là cô nương nhà nào, có cần nàng giúp một tay đi thăm dò tình huống tiện thể làm mai không thì lại thấy hắn như quỷ nhìn chằm chằm vào sau lưng nàng, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Tam, tam ca...”
“Ừ.” Chẳng biết Quân Dập Hàn đến từ lúc nào, nghiêng người dựa vào cây cột, rảnh rỗi nghe hai người nói chuyện, Quân Dập Hàn cười như không cười đáp một tiếng, vừa định cất bước tiến lên, Sở Hoan lại đột nhiên kêu khẽ một tiếng, xoay người chạy về phía bên tường, sau khi nhảy lên tường, chân ở trên bức tường cào cào mấy cái, “Rầm” một tiếng, như ý nguyện ra khỏi Vương phủ nhưng ngã như chó gặm bùn.
Ôn Noãn như có điều suy nghĩ, quay đầu lại quan sát Quân Dập Hàn từ trên xuống dưới mấy lần, suy tư mở miệng nói: “Chẳng lẽ khiến Sở Hoan mắc bệnh tương tư chính là Vương gia?”
“... Phu nhân đây là ăn giấm rồi hả?” Quân Dập Hàn cười như không cười nhìn Ôn Noãn, đưa tay lên cầm cổ tay đang bưng ly trà của Ôn Noãn, rồi uống cạn ngụm trà trong ly trà nàng đang uống nói: “Trà này không tệ, mùi hương thơm ngát hợp lòng người, mùi vị ngọt mà thuần, thật sự khiến sau khi người uống xong có dư vị vô cùng.” Hắn tuy bình luận trà, nhưng hai mắt mỉm cười lại đang lưu luyến đi tới đi lui trên đôi môi mọng nước của nàng.
Đây là đùa giỡn trắng trợn!
Ôn Noãn cố đè một chút nóng ran trên mặt xuống, bình tĩnh nói sang chuyện khác, “Hoàng thượng hồi cung rồi hả?”
“Ừ.” Khóe môi Quân Dập Hàn khẽ nhếch lên nhẹ đến không thể nhận ra ngồi xuống bên cạnh nàng, không để ý lắm nói: “Miếu nhỏ Hàn Vương phủ này không chứa được vị Phật lớn kia.”
Ôn Noãn hơi hoài nghi nhìn hắn, Quân Dập Hàn khẽ cúi người lại gần nàng, hỏi rất điềm đạm: “Phu nhân đây là đang hoài nghi lời vi phu nói?” Lại tiến lên chạm chạm, “Phu nhân hy vọng hắn lưu lại?”
Ôn Noãn cạn ngụm trà, cau