Lười Phi Có Độc

“Cũng không tệ lắm, ở trong phủ ngày ngày ăn ngủ ngủ ăn, cũng ngủ thong dong tự tại.” Ôn Noãn thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh, lại cứ rối rắm chút chuyện quá khứ với nàng, nên nhàn nhạt mở miệng trả lời, mặc dù nàng không tập trung nhưng cũng không phải là một người câu nệ, huống chi giữa nàng và Quân Hạo Thiên cũng không có ân oán quá mức, nếu hắn nói chuyện tử tế với nàng, nàng thật sự cũng không để ý phối hợp tán gẫu một hai câu, dù sao trong chuyện này hắn mới là người bị thương nặng nhất, không đồng tình thương hại gì cả, chỉ coi hắn như người xa lạ không tính là xa lạ.
“Vậy thì tốt.” Quân Hạo Thiên cười cười, trong tiếng cười lại xen lẫn tối tăm nồng đậm, tròng mắt hắn khẽ nhếch, nhìn cây ngọc lan phía trước nói: “Năm nay hoa ngọc lan nở không tệ.”
Hà Nhi cực kỳ thích ngọc lan, đây là hoa hắn tự tay trồng vì nàng, hoa nở vừa đúng, người nhưng đã không phải!
Ôn Noãn nhìn lại theo ánh mắt hắn, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh khi mình vào cung lần đầu tiên, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt nói: “Là nở không tệ, lần đầu tiên thần phụ bị Thái hậu triệu kiến vào cung, lúc trở về bị lạc đường, còn từng đứng dựa vào cây ngọc lan này đợi hơn nửa canh giờ mới nhìn thấy một tiểu thái giám để cho hắn dẫn thần phụ xuất cung.”

Là nàng?
Quân Hạo Thiên nhìn nụ cười nhạt trên môi nàng, hơi hoảng hốt, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới lần đó hắn đi qua Ngự hoa viên, từng thấy một vị nữ tử dáng người yểu điệu, đưa lưng về phía hắn, đứng dựa nghiêng vào cây ngọc lan, lúc ấy hắn còn tưởng rằng vị kia là phi tử, muốn hấp dẫn hắn mới nghĩ ra chiêu này, đang định tiến lên lại bị Đức Quý gọi lại, đợi đến khi ngước mắt lên thì nơi đó đã sớm không thấy vết tích, chỉ có một chiếc khăn màu trắng nhảy múa theo gió.
Khó trách Đức Quý gần như tra cả hậu cung cũng không tìm ra được chủ nhân của mảnh khăn kia, thì ra lại là nàng! Dieễn ddàn lee quiy đôn

Thì ra bọn họ luôn đúng thời điểm mà lướt qua nhau, đợi đến khi chân chính gặp lại thì hắn còn đang ở đây nhưng nàng đã sớm đi xa!
Ôn Noãn khẽ ngẩng đầu ngắm hoa ngọc lan trắng noãn, Quân Hạo Thiên cũng đang ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng.
Có lẽ do ánh mắt của hắn quá mức tập trung khiến cho người nào đó không thể bỏ qua, khóe môi Ôn Noãn khẽ trề ra, thu lại nụ cười, giọng nói lạnh nhạt: “Hoàng thượng, đại khái còn bao lâu nữa mới có thể ra khỏi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui