Lười Phi Có Độc

Không lâu lắm, Ôn Noãn được dẫn đến Ngự thư phòng, nhưng nàng gần như liếc mắt cũng không liếc về phía Quân Hạo Thiên đang ngồi cao thẳng tắp ở trước Ngự án, mỉm cười chạy về phía Quân Dập Hàn trong tròng mắt mang cười ngắm nhìn lại.
...
Đối với chuyện Tinh Quý phi trúng độc, từ đầu đến cuối Quân Dập Hàn đều không mở miệng hỏi một chút nào, ngược lại Ôn Noãn lại chủ động mở miệng giải thích, “Ta không hạ độc.” Lời giải thích vừa ra khỏi miệng thì nàng sững sờ trong lòng, nàng không giải thích được mình giải thích làm cái gì, thật là làm điều thừa.
Nhưng Quân Dập Hàn lại ôm lấy nàng dịu dàng nói: “Vi phu biết, vi phu chưa bao giờ hoài nghi phu nhân nửa phần.”
“Chàng cứ tin tưởng ta như vậy?” Khóe môi Ôn Noãn mỉm cười, chân mày khẽ nhếch liếc xéo hắn.
“Ừmh.” Tròng mắt của hắn đậm hơn gần như khiến cho nàng hãm sâu, giống như cam kết nói, “Cho dù xảy ra chuyện gì, vi phu đều tin tưởng phu nhân.”
Ôn Noãn vốn chỉ tùy ý nói một câu nói đùa, lại không ngờ nhận được hắn trịnh trọng trả lời nàng như vậy, trong lòng sửng sốt rồi lại không kiềm chế được tràn ra chút ngọt ngào, môi nàng không tự chủ khẽ câu, nói, “Vương gia đây coi như là cam kết?”

“Ừ...” Hắn hơi trầm ngâm lại giống như mang theo vài phần suy tư, nói, “Nếu như kèm thêm điều kiện nữa, cũng coi như là cam kết?”
“Cái gì?” Ôn Noãn thuận miệng mà hỏi.
Nhưng nàng vừa dứt lời, trên môi đã có hơi lạnh đặt lên, môi chống đỡ trên môi nàng hé mở nói: “Phần thưởng dfienddn lieqiudoon của phu nhân.”
Nàng khẽ giật giật, môi của hắn lại giống như dính lên môi của nàng không cách nào chia ra, vả lại bắt đầu công thành chiếm đất.
“Vương gia Vương phi, đến...” Giọng nói mang theo trêu chọc và động tác vén màn xe của Bạch Ưng bị khựng lại.
“Nô tài cái gì cũng không nhìn thấy, hai người tiếp tục, tiếp tục.” Hắn giả bộ hết nhìn đông đến nhìn tây, hạ màn xe xuống nhanh chóng rời đi.
... Quân Dập Hàn vốn không thèm đếm xỉa đến hắn, một mực tiếp tục.
Ôn Noãn bị hôn đến sắp không thể thở nổi cuối cùng phát hiện ra một đạo lý: Da mặt của Quân Dập Hàn hoàn toàn dùng tường thành đắp lên, dày đến không muốn sống!
...
Án vùng đất Giang Hoài tự tạo binh khí, bởi vì Trang chủ phu nhân Bách thú sơn trang tố giác có công, toàn bộ nữ quyến được đặc xá, nam nhân xung quân; Phủ doãn phủ Hoài An Phó Tấn Hoài và Gia chủ Nam Cung thế gia Nam Cung Chử lăng trì xử trảm, người tham gia chế tạo binh khí cũng xử trảm hết lượt, những người khác nữ quyến bị biếm làm quan nô, nam nhân xung quân.
“Tiểu thư, đi mau.” Nam tử mang nón lá khẽ nói với nữ tử mang sa mặt ở bên cạnh.

“Không, ta muốn đi cứu cha ta.” Nữ tử mãnh liệt đẩy nam tử bên cạnh ra, đảo chân bỏ chạy, trong nháy mắt trà trộn trong đám người, biến mất không thấy gì nữa.
Mà khi án này kết thúc, Quân Dập Hàn cũng coi như hoàn toàn thanh nhàn, hắn kêu Bạch Ưng và Lạc Phi tới cùng bàn đối sách nói: “Các ngươi cảm thấy ‘bệnh’ này của bổn Vương khỏi như thế nào tương đối hợp lý lại không khiến người khác hoài nghi?”
Bạch Ưng lắc lắc đầu, tỏ vẻ trầm ngâm nói: “Vương gia, bệnh này của ngài là bệnh giai đoạn cuối sắp chết, coi như thần y đến cũng phải dưỡng ba năm năm năm mới tốt được.”
Ánh mắt Lạc Phi lạnh lùng nói: “Không chết coi như không tệ, còn muốn khỏi hẳn, thật sự phải thật đẹp.”
Quân Dập Hàn nghe lời hai người nói chỉ cảm thấy cực kỳ không lọt tai, giọng nói mang theo nguy hiểm nói: “Nếu ‘bệnh’ này của bổn Vương không phải tốt không thể thì như thế nào?”
“Vậy không biết Vương gia có thể cho biết ‘bệnh’ này tốt lên, sao đột nhiên muốn khỏi hẳn không? Bọn thuộc hạ biết nguyên do cũng mới thật sự nghĩ ra biện pháp.” Bạch Ưng cố gắng tỏ vẻ căng mặt nghiêm túc nói.
“Đúng vậy, ‘bệnh’ gần chết không biết thật tốt, thời gian nhẹ nhàng tự tại, vì sao đột nhiên muốn khỏi hẳn?” Lạc Phi đưa mắt qua lại càn quét trên người Quân Dập Hàn.
“Bổn Vương cho các ngươi đến nghĩ kế hay là để cho các ngươi tới thẩm vấn hả?” Mặt Quân Dập Hàn trầm xuống, hắn muốn khỏi hẳn đương nhiên có chỗ dùng của khỏi hẳn, có một số việc vẫn nên làm sớm một chút.

Bạch Ưng ho khan một tiếng, rất nghiêm túc nói: “Vương gia và Vương phi chung đụng từ trước đến giờ tinh thần tăng mạnh, không bằng sống chung một chỗ với Vương phi lâu hơn?”
“Nhịn lâu sẽ chết ngộp.” Lạc Phi nói một câu vạch trần chân lý.
“Cút!” Quân Dập Hàn đánh hai người không đáng tin cậy ra khỏi thư phòng...
...
“Đánh cuộc một lần được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui