Lười Phi Có Độc

“Đúng.” Nam Cung Diên vô cùng dùng sức gật đầu.
Ôn Noãn đặt ly trà lên bàn, động tác rõ ràng êm ái không phát ra chút tiếng vang nào, nhưng mọi người lại cảm thấy tim run lên, nàng lại cười nhạt một tiếng: “Bổn Vương phi ghen tỵ?”
“Đúng.” Nam Cung Diên ưỡn thẳng eo tăng cường khí thế vì mình, không biết tại sao, một nụ cười kia của Vương phi, lại cười đến khiến nàng khiếp sợ tận đáy lòng.
Ôn Noãn nhận lấy trái vải Quân Dập Hàn đã bóc vỏ ăn thấm giọng, lúc này mới không chút để ý gọi “Phi Phi.”
Lạc Phi đang đứng sau lưng Quân Dập Hàn, khóe môi khẽ nhếch tiết lộ trái tim rất hưng tai nhạc họa * chờ Ôn Noãn bị bêu xấu, nghe thấy mình bị điểm tên, đột nhiên có một dự cảm xấu nhảy lên tận trái tim, hắn uốn éo người cố gắng học tư thái nữ tử vòng qua bàn tiến lên phía trước nói: “Vương phi có gì căn dặn?”
(*) Hưng tai nhạc họa: Câu này thường dùng để nói về quan hệ giữa các nước, nhưng cũng có thể dùng ví von giữa người và người, ý nói người hay vật gì đó không có ý tốt, trong lúc người khác gặp họa thì cảm thấy vui vẻ, không có lòng đồng tình, thậm chí có thái độ ích kỷ lạnh lùng. Câu này có nghĩa gần giống câu “Bỏ đá xuống giếng; Vui khi người gặp họa." (Theo baike.baidu)

“Ngươi lên đứng sóng vai với Nam Cung cô nương.”
Lạc Phi không rõ chân tướng đi đến bên cạnh Nam Cung Diên, hắn vừa mới đứng lại trong lòng lập tức hiểu ra dự cảm xấu là gì, lập tức mặt đen kết thành tầng băng, nữ nhân này thật đúng là thứ gì cũng có chỗ dùng.
Nam Cung Diên thấy chính là một tỳ nữ lên đứng sóng vai với mình, lửa giận trong lòng lập tức thiêu đốt, nhận định đây chính là Vương phi hạ nhục mình, lại nhìn dáng vẻ cao gầy của mình chỉ đến đầu vai nàng ta, nàng càng giận không thể nuốt.
Nhưng không đợi nàng lên tiếng, chỉ nghe Ôn Noãn lại nói: “Hai người các ngươi đồng thời đi một vòng để cho mọi người nhìn rõ.”
Ôn Noãn nói xong, mắt cũng không nhìn nói với Nam Cung Diên: “Nếu muốn lấy được kết luận về vấn đề ngươi đưa ra từ chỗ bổn Vương phi, cũng không cần hỏi tại sao làm gì, trực tiếp làm theo là được.”
Miệng vừa mới hé ra một khe hẹp, Nam Cung Diên chỉ đành căm hận im lặng, nhanh chóng quay một vòng, mà Lạc Phi thì gương mặt đóng băng nửa sống nửa chết xoay một vòng, chỉ có điều dáng vẻ như vậy của hắn khiến cho hắn trong lẳng lơ lại nhiều thêm vẻ quyến rũ, trong mê hoặc nhiều thêm phần xa cách, càng làm cho bụng các nam nhân sinh khô bụng các nữ nhân sinh tức.

Ôn Noãn cũng không thèm nhìn vẻ mặt mọi người giống như đều nằm trong dự đoán của nàng, đợi hai người xoay xong một vòng, mới nói với Nam Cung Diên: “Ngươi cao hơn Phi Phi?”
Quân Dập Hàn tập trung bóc vỏ trái nho cho Ôn Noãn ngay cả mắt cũng không liếc, câu trả lời đó vốn không cần dùng mắt nhìn cũng biết.
Ôn Noãn lại nói: “Ngươi có vẻ quyến rũ hơn nàng ấy?”
Khóe mắt Quân Dập Hàn mở ra trong nháy mắt rồi lại hạ tầm mắt xuống trái vải, cái này vốn không cách nào so sánh được, Lạc Phi là đóa mẫu đơn tươi đẹp đang nở rộ, mà cô nương kia nhiều lắm chỉ có thể coi như là nụ hoa cúc nhỏ chớm nở.
Ôn Noãn lại nói nữa: “Ngươi có ngực lớn như Phi Phi?”
Mọi người trợn mắt há mồm, không ngờ Vương phi lại không hề kiêng kỵ hỏi ra một vấn đề không có thể thống như vậy trước mặt mọi người, nhưng trong lòng lại rối rít quay về chỗ hai người vừa mới xoay


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận