Lười Phi Có Độc

“Người này còn có thể cứu hay không?” Đức Quý nhìn lão đại phu thỉnh thoảng vuốt râu chau mày thỉnh thoảng lại lắc đầu thở dài, không nhịn được tiến lên mở miệng hỏi.
“Haizzz.” Lão đại phu than thở đứng lên nói, “Lão phu hành y nhiều năm, chưa từng thấy chứng bệnh cổ quái như thế, bệnh nhân trừ mạch tượng có dấu hiệu trúng độc ra thì tất cả bên ngoài đều không có dấu hiệu trúng độc, nhưng nếu nói hắn không trúng độc, mạch tượng này lại biểu hiện rõ hắn thật sự trúng độc, tất cả thật sự khiến lão phu hồ đồ.”
“Phi, lang băm, nhìn không ra thì nhìn không ra, vòng quanh nhiều như vậy làm gì.” Đức Quý trợn mắt mắng.
“Đức Quý, không được vô lễ.” Quân Hạo Thiên vẫn chưa từng lên tiếng khẽ quát lớn, ngay sau đó nói với lão đại phu bị Đức Quý mắng đến mặt đỏ bừng, “Người dưới vô lý, tiên sinh xin đừng trách. Không biết tiên sinh có thể lo lắng tính mạng hắn trong thời gian ngắn nhất không?” Nếu không, thì trực tiếp mang về trong nội cung để cho ngự y khám và chữa bệnh.
“Cái đó...” Mặt lão đại phu càng đỏ bừng lại thêm bốc khói nghi ngút, “Lão phu xấu hổ, mặc dù hiện giờ mạch tượng bệnh nhân vững vàng, nhưng lão phu không cách nào phán đoán ra được hắn có trúng độc hay không, vì vậy không cách nào dự đoán ra hắn có bị lo lắng đến tính mạng hay không. Chỉ có điều, nếu công tử không chê phiền toái, lão phu lại có cách, cách nơi này rất gần, trong chùa Hộ Quốc có phương trượng Không Trí đại sư y thuật rất tinh thông, công tử không ngại dẫn người đi để cho phương trượng kiểm tra chút.”

Không Trí đại sư chùa Hộ Quốc...
Chân mày ngọn núi của Quân Hạo Thiên hơi nhíu, hắn thật sự từng nghe y thuật của Không Trí đại sư cao minh, nhưng đi lúc này...
“Gia, đi sao?” Đức Quý nhìn vẻ mặt hắn khẽ biến hóa hỏi dò.
Quân Hạo Thiên liếc mắt nhìn gã sai vặt hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, trong nháy mắt, trong đầu thoáng hiện ra vẻ mặt khiêu khích và lời nói cuồng vọng của người kia và cảnh ngộ khó khăn lúng túng của mình, ánh mắt hắn rét lạnh, “Đi.”

“Gia, còn tìm người nọ sao?” Giọng Đức Quý cực kỳ cẩn thận, hắn vừa dứt lời, khí thế của Quân Hạo Thiên lập tức giống như có vô số tia lạnh tràn ra ngoài cóng đến hắn run lập cập.
“Lời như vậy,” hắn ngoảnh đầu lại lạnh lùng nhìn về phía Đức Quý, “Tốt nhất ngươi không nên hỏi lại lần hai.”
“Dạ, nô tài nhớ.” Trên lưng Đức Quý rỉ ra một tầng mồ hôi lạnh, vội vàng lui xuống đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên núi.
--- ---------- -----
Sau hơn nửa canh giờ, cuối


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận