Tinh thần căng thẳng hòa hoãn lại, thân thể mệt mỏi lại vội ùa mà lên. Thân thể nàng vốn đã ở dưới tình huống cực kém, rồi lại dùng ngâm châm cưỡng ép tiềm năng trong cơ thể lên chống đỡ, như vậy cũng giống như một cây đã hơi khô héo dùng hết lực sinh mệnh cuối cùng nở ra đóa hoa xinh đẹp, lúc này hoa cuối cùng chạy đến điểm cuối lộ ra vẻ héo rũ.
Nếu lúc này thu ngân châm lại, lưu chút gốc rễ lại dùng dược liệu quý giá điều dưỡng hai ba năm, có lẽ còn có thể trở lại bình thường. Nhưng nếu như tiếp tục nữa, chỉ sợ nàng nhiều nhất chống đỡ được năm sáu canh giờ rồi sẽ đèn cạn dầu mà chết. Nhưng bây giờ tuy khí viêm đỉnh của độc trong cơ thể Quân Dập Hàn bị trúng đã được tinh lọc, độc không hề hung ác hiểm độc nữa nhưng cũng tuyệt đối không cho phép đánh giá thấp, lại thêm hắn vẫn rơi vào tình trạng hôn mê, nếu nàng thu hồi ngân châm, thân thể nhất định kiệt lực rơi vào trong tình trạng ngủ mê man.
Dưới tình huống gian nan này, nếu hai người cùng mất đi ý thức, có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra, hậu quả đều không thể suy nghĩ.
Nàng ôm lấy hắn dựa vào trên vách tường nghỉ ngơi, đầu óc dần lộ vẻ choáng váng nghĩ, trước đây lúc rơi xuống nàng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, chắc hẳn Lạc Phi và Bạch Ưng đã phát hiện ra khác thường bên trong phòng. Cửu Phong và Đào Linh Nhi cũng không phải đối thủ của hai người bọn họ, lại thêm có trên một trăm tên tinh nhuệ âm thầm, có lẽ nhanh chóng sẽ tìm thấy bọn họ, sau khi ra ngoài nàng lại thu ngân châm cũng không muộn.
Hiệu quả cách âm trong phòng tối này cực tốt, bên ngoài gây ra náo động ầm trời, bên trong cũng không truyền vào chút nào. Ôn Noãn nhắm mắt đang định dưỡng thần một chút, vách tường dựa vào sau lưng lại giống như mơ hồ có chấn động, nàng cả kinh trong lòng ngồi dậy, dán lòng bàn tay lên vách tường… Không cảm nhận được bất cứ khác thường nào, may mà không đau khổ tới mức gặp phải động đất vào lúc này. Cho dù là ảo giác của mình, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà một lần nữa dựa thân thể trở về vách tường. Nhưng thân thể của nàng vừa mới chạm vào mặt vách, vách tường kia lại chấn động một lần nữa, chấn động đến thân thể nàng không kịp phản ứng bổ nhào về phía trước hất Quân Dập Hàn trên người ra, trong lòng bàn tay không biết đụng phải vật gì, phiến đá dưới người đột nhiên chuyển một cái, nàng và Quân Dập Hàn lại một lần nữa không chút lưu tình lộn xuống.
Nàng chửi thề, dưới khó khăn khổ sở như vậy lại thật sự gặp phải động đất, nàng rốt cuộc đã lật mấy lần nấm mốc!
Ôn Noãn bay trên không ôm chặt Quân Dập Hàn trong ngực căm phẫn mắng to, nhưng nàng còn chưa kịp mắng xong hai người đã rơi xuống mặt đất, chăn vốn đắp trên người Quân Dập Hàn chẳng biết từ khi nào bọc lên người nàng, thân thể nàng vốn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy quanh thân bọc một tầng bông vải mềm, hai người ôm nhau nhanh như chớp lăn xuống theo sườn dốc. di3nd@nl3qu.yd0n
“Bạch thống lĩnh, ở đây có một phòng ngầm.” Tường bị “Động đất” phá hủy thò vào một cái đầu, tiếp theo một câu, “Nhưng mà bên trong không có ai.”
Bạch Ưng lướt gấp mà đến nhấc chân nhảy lên đạp về cái mông cong lên của hắn, đầu kia lập tức xông tới, người bị nhét vào.
“Tra một chút xem có gì khác thường không?” Bạch Ưng ở bên ngoài ra lệnh.
Thuộc hạ bị đạp vào vuốt ve cái mông bị đạp đau, cầm mồi lửa lên chiếu xung quanh, chỉ thấy trừ bụi đất đầy nền ra thì không có gì cả, liền đáp lại: “Bẩm báo thống lĩnh, bên trong không có gì khác thường.” Nói xong lại “Ah” một tiếng, Bạch Ưng lập tức thò đầu vào trong cửa động hỏi, “Lại có phát hiện ra cái gì?”
“Có một con nhện cực lớn.” Thuộc hạ này bắt lấy con nhện lớn bằng trứng vịt giống như hiến vật quý nâng lên trước mặt Bạch Ưng, Bạch Ưng không hề chuẩn bị tâm tư bị sợ đến đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, mà thuộc hạ này vẫn vò đầu cười hì hì nhìn hắn! Hắn thẹn quá thành giận tung một cước đá phiến đá bên cạnh che cửa động lại, cắn răng nói, “Ngươi cứ ở yên trong động bàn tơ đó cho ta.”
Hắn mới vừa đứng lên vỗ vỗ bụi trên áo bào, lại thấy Lạc Phi thử thăm dò xoay xoay lư hương đặt trên giá bên cạnh bồn hoa, sàn nhà kia bỗng nhiên trượt ra lộ ra một đường hầm. Lạc Phi nghiêng đầu nói với hắn: “Hai người kia chắc chạy trốn từ trong đường hầm này, bây giờ ta dẫn người đuổi theo, ngươi ở đây dẫn người tiếp tục lục soát, nếu lục soát không có kết quả thì trở về Vương phủ trước, bên trong phủ không thể không có ai.”
“Ta hiểu.” Bạch Ưng gật đầu. Hắn cùng với Lạc Phi và Vương gia đều không ở trong phủ, nếu chuyện này bị tiết lộ một chút tiếng gió ra ngoài, hậu quả của thế cục lập tức khó mà lường được.
Trên đất Lạc Phi Bạch Ưng binh chia hai lối, dưới đất Ôn Noãn vuốt ve đầu óc mờ mịt chui ra từ trong đống chăn cuốn, “Có bị thương chỗ nào không?” Giọng nói yếu ớt của Quân Dập Hàn truyền đến bên tai nàng.
“Chàng đã tỉnh?” Ôn Noãn mừng rỡ, mặc dù có thể cảm thấy hắn dựa vào bên cạnh nàng, nhưng bốn phía hoàn toàn tối đen như mực một chút ánh sáng cũng không có, nàng không nhìn thấy hắn. Nàng sờ vào ngực, dạ minh châu lại không biết lăn đi chỗ nào, trong lòng nhất thời cực kỳ đau khổ, ông trời cũng quá tàn nhẫn, ngay cả dạ minh châu thứ duy nhất nàng dùng để chiếu sáng cũng khiến cho nàng cầm không được, đây là định vây chết nàng đang sống sờ sờ. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Nàng đang cực kỳ đau khổ, trước mắt lại đột nhiên hiện lên quầng sáng vàng, nàng giơ tay lên che cặp mắt nhất thời không kịp thích ứng nghiêng đầu nhìn lại, lại thấy là Quân Dập Hàn đốt mồi lửa. Chẳng lẽ đây chính là ông trời lấy đi dạ minh châu thì nhất định sẽ cho ngươi một mồi lửa trong truyền thuyết sao? Ôn Noãn nhếch nhếch khóe môi, định cười nhưng lại cảm thấy tình huống trước mắt mà cười thì không nổi.
“Lúc roi xuống thì vừa tỉnh.” Hắn giùng giằng ngồi dậy, Ôn Noãn vội vàng đưa tay đỡ hắn, nhân cơ hội kiểm tra mạch cho hắn, mạch tượng dần ổn độc cũng không thử phá tan ngân châm cản lại ăn mòn tâm mạch, như thế… Tròng mắt nàng khẽ trầm tư.
“Đang nghĩ cái gì?” Hắn nâng mồi lửa lên chiếu bốn phía, nói, “Yên tâm, có ta ở đây nhất định sẽ bình an vô sự đi ra.”
“Ừ, ta biết rõ.” Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong mắt không hề nghi ngờ chút nào là tin tưởng. Khóe môi nàng khẽ dâng lên ý cười nói, “Nhưng mà bây giờ ta phải lấy ngân châm trên người chàng xuống trước, lại một lần nữa châm kim ép độc trong người chàng ra một chỗ, chàng nặng như vậy, ta muốn đi ra ngoài nhưng nâng không nổi chàng.” Thật ra lấy tình trạng thân thể bây giờ của nàng không nên hao tổn tâm sức châm kim, thân thể vốn gắng gượng chống đỡ không qua được năm sáu canh giờ, nếu lại hao tâm tổn sức tiếp, chỉ khiến thân thể suy kiệt tăng nhanh. Nàng vốn còn trông đợi vào mấy người Bạch Ưng tới cứu, nhưng bây giờ phía trên xảy ra “Động đất”, bọn họ bị vây khốn ở đây không biết lúc nào mới có thể đi ra, nàng sợ nàng không chống đỡ nổi tới lúc đó. Nếu như thế, chẳng bằng châm kim trước cho hắn, ít nhất cho hắn, nhiều thêm một phần hy vọng sống sót.
“Không được, bây giờ tình huống của nàng cũng không tốt hơn ta bao nhiêu, có thể chống đỡ đến đâu châm kim cho ta.” Quân Dập Hàn hạ mắt nhìn nàng, tròng mắt đen nhánh như mực đậm, quả quyết từ chối.
“Tình huống của ta có thể tốt hơn của chàng nhiều, không tin chàng xem.” Ôn Noãn đưa khuôn mặt đeo mặt nạ da người vốn không nhìn ra một chút khác thường nào lại gần hắn, ngâm châm trên đầu ngón tay lại không chút chậm trễ châm lên huyệt ngủ của hắn.
“Nàng…”
“Chàng quá ồn, ảnh hưởng tới ta khai triển, vẫn ngủ trước một giấc dưỡng cho tốt tinh thần thì hơn.” Ôn Noãn nhanh chóng đưa tay nhận lấy mồi lửa từ trong tay hắn rơi xuống, trong mí mắt hắn chậm rãi khép lại một nửa mặt mày hiện vẻ tức giận nói. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nàng cắm mồi lửa vào trong đất bùn bên cạnh, khoảnh khắc khi tròng mắt hắn khép lại hoàn toàn, khuôn mặt nàng nghiêm nghị, tập trung mà nghiêm túc. Một trăm cây ngân châm tốn hết gần nửa canh giờ, nàng giơ tay áo lau mồ hôi từng tầng trên trán, gắng gượng không để ý tới nghỉ ngơi bắt đầu tiếp tục châm kim, bây giờ đã không còn thời gian dư thừa cho phép nàng lãng phí.
Từng cây ngân châm đâm xuống, còn chưa châm được một nửa, nàng lại cảm thấy đầu càng ngày càng choáng mắt càng ngày càng hoa, thậm chí ngay cả tay cầm ngân châm cũng bắt đầu khẽ run, một huyệt vị phải điều chỉnh nhiều lần mới có thể châm xuống. Nàng lắc đầu một cái, thử khiến cho đầu óc tỉnh táo một chút, nhưng mới vừa lắc hai cái, đầu óc không rõ ràng, khí huyệt tràn đầy lật chuyển giữa ngực cũng không đè nén nổi nữa, nàng đột nhiên nghiêng người, một ngụm máu tươi phá hầu mà ra thấm vào trong đất bùn, nếu chậm một chút, ngụm máu này sẽ ói lên trên người Quân Dập Hàn.
Nàng đưa tay lau vết máu trên khóe môi, nhắm mắt điều khí, sau khi phun ngụm máu này ra cảm giác hoa mắt chóng mặt ngược lại giảm bớt một chút. Nàng không để ý nghỉ ngơi nhiều, lập tức quay người về tiếp tục châm kim.
Châm kim đến một cây cuối cùng, tay Ôn Noãn run đến càng lợi hại, vốn không thể chính xác hạ châm được. Nàng cắn chặt răng, dùng ngân châm điều chỉnh mấy huyệt vị của mình, cùng lắm thì sống ít đi một hai canh giờ là được. Sau khi ngân châm điều chỉnh trong chốc lát, tinh thần xu thế uể oải của nàng đã khôi phục lại mấy phần, tay cũng biến thành miễn cưỡng có thể khống chế tự nhiên.
Nàng cắn răng cố hết sức tăng nhanh tốc độ châm kim, mồ hôi trên trán đã thấm ướt cổ áo của nàng, nàng lại giống như không thấy chỉ tập trung toàn bộ tinh thần lên ngân châm dài ngắn không đồng đều trên tay.
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, một cây ngân châm cuối cùng trong tay Ôn Noãn rơi xuống. Nàng thở phào, quanh thân giống như đột nhiên thoát lực thân thể mềm nhũn nằm ở bên cạnh Quân Dập Hàn, chỉ cảm thấy có đợt sóng như bóng tối vô biên đang vọt tới muốn cuốn nàng đi. Muốn cuốn, ít nhất cũng phải Quân Dập Hàn bình an vô sự, muốn cuốn, ít nhất cũng không thể để cho hắn tận mắt nhìn thấy.Trong mơ mơ màng màng, nàng giống như cảm thấy người bên cạnh đột nhiên nghiêng người, theo đó một mùi máu tươi đánh tới. Trong nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất, nàng chống người lên đỡ hắn, nhìn vệt máu đen tối hiện lên trên bùn đất nói: “Bây giờ chàng cảm thấy như thế nào? Có phải khá hơn chút không?” Không uổng công lúc nàng châm kim tạm thời dùng thủ pháp nghịch châm có độ khó khăn cực cao trên châm phổ, mặc dù cực kỳ hao tâm tổn sức, nhưng hiệu quả quả thật không tệ, có thể khiến nàng tập trung độc trong cơ thể hắn tới một chỗ rồi ép ra vài phần.
Hắn quay đầu, tròng mắt sâu đậm nhìn nàng, giọng nói đè nén nặng như ngàn quân, “Sao nàng có thể không chú ý tới thân thể của mình mà châm kim vì ta, ta không đánh giá để cho nàng làm như vậy.”
“Đúng vậy, chàng không đáng giá.” Ngươi không đáng giá, vậy còn ai đáng giá? Nàng cụp mí mắt xuống che giấu đau đớn trong mắt, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt xa cách, nghĩ một đằng nói một nẻo nói, “Mà ta không muốn thiếu của chàng cái gì, ban đầu là ta có lỗi với chàng, bây giờ coi như ta bồi thường thôi. Có thể đứng dậy không? Chúng ta xem xem đi ra ngoài như thế nào trước.” Nàng cầm mồi lửa đứng lên đưa bàn tay cho hắn.
Trong không khí trầm tĩnh giống như chết, hắn chăm chú nhìn nàng, mồi lửa phát ra một tiếng vang bôm bốp nho nhỏ, hắn cuối cùng đưa tay cho nàng, giống như đối thoại làm cho người ta hít thở không thông mới vừa rồi vốn chưa từng xảy ra, khẽ cười nói: “Có diệu thủ hồi xuân của nàng, đương nhiên có thể đứng lên.”
Hắn nhận lấy mồi lửa trong tay nàng chiếu sáng bốn phía, thoải mái nắm tay của nàng nói: “Đi thôi, phía trước chắc là một đường ngầm.”
Khi tay của nàng khẽ giãy giụa trong lòng bàn tay của hắn, lại bị hắn nắm chặt hơn, đầu hắn cũng không quay lại mà nói: “Nơi này quá tối, không dắt nàng dễ dàng té ngã.” Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu, “Nàng không được từ chối, bây giờ ta và nàng cũng coi như cùng chung hoạn nạn, chăm sóc lẫn nhau là việc cần phải vậy.”
Tay khẽ nhúc nhích không tiếp tục giãy giụa, nàng mặc cho hắn nắm tay của nàng, dùng lòng mình cảm nhận nhiệt độ truyền ra từ trong lòng bàn tay hắn.
Lúc trước bọn họ có thể dựa vào hắn không tỉnh táo, coi như tất cả chuyện trong quá khứ chưa bao giờ xảy ra, lấy ra cực kỳ quý trọng thật lòng với nhau có thể là giây phút thời gian cuối cùng. Nhưng sau khi hắn tỉnh táo lại, bọn họ không thể không đối mặt với thực tế.
Hắn cho rằng sau khi hắn tổn thương nàng như vậy, tuy rằng nàng vẫn yêu hắn nhưng lại hận hắn; Nàng cho rằng nàng đúng như lời hắn nói sẽ không được tha thứ, hắn hận ý khó dằn với việc nàng tự tiện xóa đi tình cảm của hắn đối với nàng.
Hắn muốn bù đắp cho nàng, lại sợ nàng bị tổn thương lần nữa, chân tướng của sự thật khiến cho nàng không thể chịu đựng; Nàng muốn dùng hết mọi biện pháp đạt được sự tha thứ của hắn, hy vọng hắn lại tiếp nhận nàng, nhưng hình như đã trễ, tính mạng của nàng đang chạy như điên tới điểm cuối. dfienddn lieqiudoon
Hắn tình nguyện, đợi đến khi hắn bình ổn xong mưa gió, có thể khiến tổn thương mà nàng phải nhận xuống đến thấp nhất, nàng có thể tha thứ cho hắn, để cho hắn bảo hộ cho nàng một đời không lo; Nàng tình nguyện, đợi đến khi nàng có thể dù chỉ ba năm năm khỏe mạnh có thể hầu ở bên cạnh hắn mà không phải sắp chia lìa, hắn có thể tha thứ cho nàng, để cho nàng có cành có thể dựa vào.
…
Trong đường hầm vang lên tiếng bước chân chậm rãi rất nhẹ, ở đây cùng đắm chìm trong suy nghĩ của mình rồi lại trong ấm áp khó có được dần dần cùng nhau đi xa.
Thời gian giống như tĩnh lặng không tiến, lại giống như nhanh chóng trôi qua. Khoảnh khắc khi cửa ngầm ở trước mặt, hai người đều rơi vào trong trầm mặc lâu dài, cũng không ai đưa tay đi mở cơ quan, cũng không ai nhắc nhở đối phương.
Hồi lâu, ngực Ôn Noãn bỗng nhiên dâng lên một ngụm khí huyết mãnh liệt, nàng gắng gượng nuốt ngai ngái xông tới cổ họng xuống, tay trượt ra khỏi lòng bàn tay của hắn, lạnh nhạt nói: “Mở thôi.”
Quân Dập Hàn chậm rãi thu lại lòng bàn tay trống không, chỗ ngầm ở miếng gạch thứ ba bên giường, trước đây khi tiến vào đường ngầm này rồi lại đi không bao xa, hắn liền phát hiện đây là đường ngầm trốn chạy, càng đi về phía trước quy cách xây dựng đường ngầm này càng quen thuộc, trong lòng hắn ngầm có suy đoán.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Dập Hàn, Hà nhi?” Quân Hạo Thiên mới vừa tắm xong thay quần áo đi đến thư phòng, lại mơ hồ nghe thấy khác thường ở bức tường, ngay sau đó núp nơi chỗ tối nhìn xem rốt cuộc là ai phát hiện ra cửa đường ngầm khi trước lúc hắn chạy ra đã nổ phá hủy mà từ trong đó đi ra, không nghĩ tới chính là hai người bọn họ. Hắn nhìn tình hình hai người, bước nhanh lên phía trước hỏi, “Các ngươi bị thương sao có thể đi từ trong này ra?”
So sánh với Quân Hạo Thiên và Ôn Noãn kinh ngạc, Quân Dập Hàn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, hắn nói: “Chuyện này một lời khó nói hết, sau rồi bàn kỹ hơn. Trước tiên cần tìm một Thái y chữa trị vết thương cho nàng ấy.”
“Các ngươi đi vào phòng trong nghỉ ngơi trước, ta sẽ đi sắp xếp” Thân phận của hắn bây giờ, lại thêm tình huống bây giờ, sau khi tìm Thái y coi như xử lý luôn Thái y, cũng rất dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi, nhưng lúc này đã không để ý được nhiều.
“Đợi chút.” Ôn Noãn gọi hắn lại, gắng gượng chống đỡ cầm bút nhanh chóng viết xuống một đơn thuốc, đưa cho Quân Hạo Thiên, “Hắn trúng độc, trong thời gian ngắn ta cũng không nghĩ ra biện pháp nhanh chóng giải độc, nhưng phương thuốc này có thể kiềm chế độc trong cơ thể hắn. Về phần ta không cần phiền tìm ngự y, ngươi có thể sắp xếp cho ta lập tức xuất cung không.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Vết thương của nàng rất nặng, cần kịp thời cứu chữa, đừng cậy mạnh.” Quân Dập Hàn trầm giọng nói.
“Vết thương của ta tự ta biết.” Nàng cười nhạt, “Ta bình thường luyện thuốc cứu mạng có thể có tác dụng hơn thuốc do ngự y đưa ra nhiều.”
Hắn tin tưởng thuốc của nàng có tác dụng hơn thuốc do ngự y kê, nhưng thân thể của nàng… Tròng mắt hắn thâm trầm nhìn nàng, không biết nên hay không nên để nàng đi, nhưng nàng không tránh không né nhìn thẳng vào mắt hắn, nói cho hắn biết nàng cần phải rời di. Khi hắn đang do dự không quyết thì độc áp chế trong nội tạng bắt đầu đột nhiên lật chuyển không ngớt, giống như muốn tránh thoát khỏi trói buộc phá kén mà ra. Hắn quả quyết xoay người đưa lưng về phía nàng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà xuống, giọng lạnh nhạt nói, “Vậy để cho nàng đi đi”
Quân Hạo Thiên thấy dáng vẻ hai người như vậy biết mình cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ đành phải nói với Ôn Noãn, “Hà nhi, đi theo ta.” Hắn đã lập mưu với Quân Dập Hàn, lặng lẽ chính chủ trở về vị trí cũ, tự nhiên âm thầm không thể thiếu người của chính mình
“Nàng chiếu cố mình cho tốt.” Quân Hạo Thiên không yên lòng dặn dò.
“Yên tâm đi, ta không sao.” Nàng đi về phía cung nhân đang cúi đầu chờ cách bên ngoài mấy bước, trong đầu đột nhiên nhớ ra một chuyện, rồi xoay người tiến lên nói, “Làm phiền ngươi giúp ta nói cho Quân Dập Hàn, Sở Hoan bị Mộ Dung Tịnh lấy bí dược khống chế, ta luyện thuốc giải cho nàng ấy cần long thương trong tay hắn làm thuốc dẫn, nếu hắn có tiện thì xin hắn đưa long thương cho ta mượn dùng chút.”
“Được.” Quân Hạo Thiên gật đầu, tức giận bắt đầu khởi động trong mắt. Mộ Dung Tịnh đồ độc phục này, vì quyền thế thật sự không ngờ đối xử với nữ nhi của bản thân bà ta như vậy, trong thiên hạ thật sự có mẫu thân ngoan độc như vậy, mặc dù hắn đã biết Sở Hoan thân là nữ nhi, nhưng lại không ngờ trong đó còn có quanh co khúc khuỷu như vậy, quả nhiên nữ nhân hậu cung vô cùng tàn nhẫn độc nhất. Nghĩ đến đây, khuôn mặt đáng ghét của Ôn Tinh đột nhiên nhảy vào trong mắt, con tiện nhân kia có vận khí tốt gặp được thiên lao bị sấm sét đánh sụp, nhận được cái chết giải thoát, ông trời quả thật quá tiện nghi nàng ta.
Ôn Noãn ẩn thân trong kiệu của một vị quý nhân ở hậu cung, nàng để vị quý nhân kia dừng kiệu ở chỗ tối rồi tự mình rời đi. Trừ việc nàng không muốn để cho mấy người Quân Hạo Thiên biết được bây giờ nàng đang ở đâu ra, nàng cũng không muốn bại lộ chỗ của mình nhiều, để miễn cho người có lòng phát hiện. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Nàng gắng gượng chống đỡ đến hơi thở cuối cùng từ hậu đường lặng lẽ trở lại lầu ba, vừa tới cửa dược phòng trùng hợp đụng phải Mạnh Cô Nhiễm mở cửa ra, ngai ngái nơi cổ họng nàng cũng không ức chế nổi nữa, máu tươi phá răng môi mà ra dọc theo cằm như dòng suối quanh co thấm ướt ngực áo, nàng giống như nghe thấy mình khẽ gọi, “Mạnh Cô Nhiễm” rồi trước mặt bỗng tối sầm hoàn toàn ngất đi.
Sắc mặt Mạnh Cô Nhiễm rét lạnh ôm lấy thân thể xụi lơ của nàng, sải bước đi vào trong phòng nàng đặt nàng lên giường, đầu ngón tay kiểm tra mạch tượng cho nàng, chân mày nhíu chặt, sát khí nơi đáy mắt nhanh chóng tăng vọt trong tích tắc. Rốt cuộc là ai, thế nhưng một chưởng suýt chút nữa phá vỡ nát tâm mạch của nàng, sau khi tra ra được, hắn không thể không chặt người này làm trăm mảnh!
Hắn bỏ huyết châu vào trong miệng của nàng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên để cho nàng nuốt xuống, bảo vệ một tia nguyên khí cuối cùng còn chưa nhanh chóng tản đi của nàng, lúc này mới rút toàn bộ ngân châm trên người nàng ra.
Những ngân châm này đều để cưỡng ép tiềm năng trong cơ thể, nữ nhân này lại ra tay ngoan độc được với chính mình như thế! Lửa giận trong lòng hắn không kiềm chế được dâng cao, nhưng bây giờ không phải là lúc hắn nổi giận, lửa giận mạnh hơn nữa cũng phải đợi cứu sống người trước rồi lại bộc phát.
Hắn xếp bằng ngồi sau lưng nàng, nội lực hùng hậu từ trong lòng bàn tay hắn liên tục không ngừng đưa vào trong thân thể nàng, nhưng không lâu hắn lại phát hiện trong cơ thể nàng như một vùng trống rỗng, tình hình như thế cho dù tiêu hao số nội lực của hắn truyền vào cho nàng có cũng như không, tình hình này quyết định sáng suốt nhất chính là kịp thời thu hồi tay lại, nếu không hắn chỉ hao hết nội lực, thậm chí bù thêm tính mạng.
Nhưng hắn không tin hắn không cứu được nàng. Nội lực dưới tay chợt tăng, hắn không lùi mà tiến tới. Sau thời gian nửa nén hương, trong cơ thể nàng có tia khác lạ, bắt đầu thu nạp nội lực của hắn. Còn không đợi lòng hắn hơi nguôi giận, lực hút này đột nhiên tăng nhiều, nội lực của hắn không bị khống chế liên tục không ngừng bị hút vào trong thân thể nàng.Đợi cảm thấy nội lực nàng hút vào trong cơ thể đã đủ để cho nàng thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, lúc này hắn mới đột nhiên thu tay về, thân thể bị nội lực cắn trả là dĩ nhiên. Khóe môi tràn ra một đường tia máu, hắn lại bị nội thương không nhẹ, nội lực cũng còn sót lại hơn nửa.
Hắn không để ý nhiều lắm, chỉ giơ tay lau đi vết máu trên khóe môi, kiểm tra mạch cho nàng, mặc dù mạch tượng còn yếu nhưng đã gần như vững vàng. Hắn lấy huyết châu luyện công, bây giờ cố chấp truyền nội lực vào trong thân thể nàng, công lực này chắc chắn bị thu nạp vào trong huyết châu. Thân thể của nàng đã gần đến lúc cạn dầu, bây giờ chỉ có thể dựa vào viên huyết châu có một nửa công lực của hắn duy trì lấy một hơi thở cuối cùng, nếu lấy huyết châu ra, không quá nửa canh giờ sẽ bị hương tiêu ngọc vẫn. Chỉ mong vơ vét được dược liệu hiếm quý trên thế gian điều trị lại thêm huyết châu tu dưỡng có thể khôi phục nguyên khí cho nàng, nhưng cây khô nếu muốn gặp xuân, nói dễ dàng được sao.
Tỉnh lại đã là năm ngày sau, Ôn Noãn hơi mờ mịt nhìn nóc trướng, đầu óc ngủ quá lâu hơi mê man nhất thời lại không nhớ ra nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bên tai truyền tới tiếng cửa phòng khẽ khép mở một tiếng, nàng đưa mắt nhìn lại, một bộ đồ đỏ đập vào đáy mắt, mí mắt khẽ nhếch lên trên, nhìn thấy khuôn mặt quá mức yêu nghiệt lại lộ ra chút tái nhợt, từ trước đến giờ trong mắt nghiêng nghiêng quái lạ như có cái gì đang cuộn trào, nàng nhìn không hiểu rõ lắm.
“Mạnh, Cô, Nhiễm?” Nàng giống như không xác định gằn từng tiếng, bởi vì ngủ quá lâu mà giọng nói mang theo khàn khàn nhẹ.
“Cũng may, ngươi không ngủ đến ngu đi.” Mạnh Cô Nhiễm cầm chén thuốc đặt trên đầu giường đỡ nàng ngồi dậy, nghiêng người ngồi bên mép giường nàng, bưng chén thuốc lên múc từng muỗng thuốc đút cho nàng.
“Ta ngủ bao lâu?”
“Không lâu, chỉ năm ngày mà thôi.” Hắn nói rất tùy ý, giống như năm ngày này thật ra chỉ đúng trong nháy mắt.
“…” Nàng thấy muỗng nước thuốc đưa tới bên môi, hơi mất tự nhiên, Mạnh Cô Nhiễm quá mức dịu dàng như vậy, nàng không thích ứng, “Ta tự tới là được.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Ngươi chắc chắn?” Hắn thu muỗng thuốc lại đưa chén thuốc cho nàng, “Cũng tốt, tránh cho bổn tọa phiền toái.”
Chén thuốc liền đặt trước mặt, Ôn Noãn nâng hồi lâu chẳng qua chỉ dời được tay mềm vô lực như bông vải dưới chăn vải ra ngoài chăn, trong lòng nàng ấm ức, nhưng trên mặt lại lạnh nhạt tự nhiên, “Ta nghĩ, từ khi ta tỉnh lại tới giờ thân thể còn yếu ớt nhiều lắm, cần tích chút hơi sức mới được, không bằng làm phiền ngươi đi gọi Huyền Nguyệt tới đút cho ta?”
“Ngươi đây là ghét bỏ bổn tọa?” Mạnh Cô Nhiễm cười như không cười nhìn nàng, “Cuộc đời này của bổn tọa còn chưa từng hầu hạ ai, bây giờ uất ức hầu hạ ngươi xem ra còn bị ngươi ghét bỏ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thân phận của bổn tọa chỉ so sánh được với tiểu nha đầu kia sao?”
“… Cũng bởi vì thân phận của ngài quá tôn quý, cho nên ta mới không dám làm phiền đại giá của ngài.” Ôn Noãn nhìn người mang nụ cười trên mặt kia không nhịn được nổi lê tầng da gà.
“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Mạnh Cô Nhiễm một lần nữa múc một muống thuốc đút cho nàng, “Cho nên được bổn tọa hầu hạ là phúc khí của ngươi.”
“…” Ôn Noãn há miệng uống thuốc, qua một hồi lâu này sau đầu óc cũng tỉnh táo không ít, chuyện trước khi hôn mê tới dồn dập trong đầu, không biết bây giờ Quân Dập Hàn như thế nào? Độc trong cơ thể hắn hẳn cũng khó giải đi. Suy nghĩ dường như lại bắt đầu phát triển về phương hướng không thể nắm trong tay, nàng vội vàng dời lực chú ý đi, “Ta do ngươi cứu?”
“Nếu không ngươi cho rằng có ai có khả năng thông thiên như vậy, có thể thay đổi càn khôn, cứu thân thể bị chà đạp đến không còn gì cả của ngươi trở về.” Trong giọng nói của Mạnh Cô Nhiễm dâng lên ý lạnh.
“Lúc ấy cũng do không còn cách nào, nếu không ta nào đến nỗi đánh cuộc tính mạng của mình.” Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười khổ.
“Hắn quan trọng với ngươi như vậy? Quan trọng đến ngươi không chú ý tới tính mạng của mình cũng muốn cứu hắn?” Trong mắt Mạnh Cô Nhiễm ngầm chứa tức giận mãnh liệt, “Một chưởng kia gần như muốn mạng ngươi, ngươi vốn không nên cứu hắn.” Hắn nói là ai khiến cho nàng bị thương nặng như vậy, không ngờ sau khi kiểm tra xem xét kỹ càng lại là Quân Dập Hàn mà nàng tâm tâm niệm niệm rồi lại tổn thương nàng sâu đậm, mặc dù hắn tổn thương nàng là do tình thế bất đắc dĩ, nhưng làm tổn thương chính là làm tổn thương, bây giờ lại đánh nàng đến trọng thương, trước tổn thương lòng nàng sau tổn thương bản thân nàng, người nam nhân này rốt cuộc có gì đáng giá để nàng yêu?
“Nếu không phải do ta, hắn cũng không thể trúng độc, đã là nguyên nhân do ta gây nên, thì phải do ta tới gánh chịu hậu quả này, chuyện này chẳng phải rất hợp lý sao?” Nàng cười nhìn hắn, cũng không trả lời trực tiếp vào vấn đề của hắn, trong giọng nói khẽ chuyển nói lòng vòng quanh co nói thật hời hợt, giống như giữa hai người chẳng qua giống như theo lời nàng trước đây chỉ không muốn thiếu nợ ai mà thôi.
“Bổn tọa cũng hy vọng như thế.” Ánh mắt hắn nhìn nàng giống như xuyên thủng tất cả. dfienddn lieqiudoon
Sau khi Mạnh Cô Nhiễm rời đi, không lâu lắm Huyền Nguyệt bưng chén cháo nóng vào. Nữ tử rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài này, sau khi Minh Nguyệt các xảy ra chuyện, hình như trở nên hơi đa sầu đa cảm chút.
“Các chủ, ngài rốt cuộc tỉnh.” Huyền Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt, bưng cháo ngồi bên giường đút cho nàng.
“Khóc cái gì? Ta tỉnh ngươi nên cười mới đúng.” Ôn Noãn trêu ghẹo nàng ấy.
“Huyền Nguyệt đây là cực vui mà khóc.” Nàng nghĩ tới những ngày qua Các chủ trọng thương hôn mê bất tỉnh, cho đến bây giờ đều nghĩ mà sợ không thôi.
“Mấy ngày này chăm sóc ta đã làm khổ ngươi.”
“Mấy ngày nay đều do Mạnh công tử chăm sóc cho ngài, thuộc hạ vốn ngay cả căn phòng này cũng không được phép bước vào, cho tới vừa rồi Mạnh công tử mới sai người tới nói cho thuộc hạ biết ngài đã tỉnh, để cho thuộc hạ chuẩn bị đút cháo cho ngài nên mới tới.” Huyền Nguyệt tỏ vẻ bởi vì không chăm sóc cho Ôn Noãn mà hơi uất ức.
“Hắn?” Khó trách lúc đưa thuốc cho nàng đi vào lại là hắn, khi nàng gặp rủi ro hình như luôn là hắn cứu nàng. Người này, nàng thật sự nhìn không thấu.
“Đúng rồi Các chủ, mấy ngày trước khi ngài hôn mê có người đưa tới thứ này.” Huyền Nguyệt lấy ra một phong thư trống rỗng cho nàng.
“Tay ta không còn hơi sức, ngươi mở ra giúp ta.”
Huyền Nguyệt theo lời mở thư ra đưa cho nàng, chữ viết quen thuộc đập vào mắt: “Long thương là tiêu bích ngọc.”
Trước khi hắn rời phủ đi Giang Hoài đã đưa cho nàng tiêu bích ngọc màu xanh trong lớn bằng ngón tay dùng để gọi ám vệ lại do long thương chế thành? Nàng hơi mất hồn.
“Các chủ, có phải ngài có chỗ nào không thoải mái không? Thuộc hạ sẽ đi gọi Mạnh công tử.”
“Không có việc gì, cũng chỉ nhớ tới chút chuyện xưa mà thôi. Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta hơi mệt muốn nghỉ ngơi.”
“Vậy Các chủ nghỉ ngơi trước, thuộc hạ ở ngoài cửa canh chừng. Các chủ có chuyện gì cứ kêu thuộc hạ là được.” Huyền Nguyệt đỡ Ôn Noãn nằm xuống xong, dịch chăn cho nàng rồi lại chỉnh than lửa hơi lớn chút rồi mới cất bước ra ngoài, đi hai bước dừng lại nhớ tới một chuyện, nhưng nghĩ đến Mạnh công tử căn dặn Các chủ mới tỉnh không nên tốn công lo lắng, đừng dùng chút chuyện vụn vặt tới làm phiền nàng, liền nhịn chưa nói.
Nằm trên giường nghỉ ngơi ba ngày, cuối cùng được Mạnh Cô Nhiễm đồng ý có thể xuống giường hoạt động. Tới sau khi nàng tỉnh lại, Mạnh Cô Nhiễm trừ mỗi ngày tới kiểm tra vết thương nàng ra, còn lại ít thấy bóng dáng của hắn, nhưng từ trước đến giờ Mạnh Cô Nhiễm như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng cũng không để tâm nữa. Nàng thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Huyền Nguyệt, mở miệng nói, “Có chuyện gì gạt ta?”
“Mạnh công tử không để cho thuộc hạ mang những chuyện này tới làm cho ngài hao tâm tốn sức, nhưng thuộc hạ cảm thấy dường như Các chủ rất coi trọng chuyện này, vì vậy không biết rốt cuộc có phải nói hay không.” Chân mày Huyền Nguyệt nhíu lại lộ vẻ phiền não.
“Lời đã nói đến mức này, còn không nói?” Ôn Noãn hơi không biết nói gì nhìn nàng ấy.
“Vâng.” Trong nháy mắt vẻ mặt Huyền Nguyệt thả lỏng nói, “Mấy ngày trước đi khi ngài đang ngủ mê man thì Mộ Dung Thành từng tới truyền tin tức mấy lần nói đồ ngài muốn đã lấy tới, định ngay mặt tự đưa cho ngài, cũng bàn đại sự với ngài.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Tin tức quan trọng như vậy sao ngươi không sớm nói cho ta biết.” Ôn Noãn nhức đầu, nhưng nghĩ tới mấy ngày trước mình ngủ mê man, sau đó lại nằm trên giường không dậy nổi, bọn họ cũng vì tốt cho nàng, liền cố hết sức thả lỏng giọng điệu nói, “Không phải ta đang trách ngươi, chỉ có điều hơi nóng lòng. Lúc ấy ngươi nói lại như thế nào, bây giờ hắn có đưa tin tức tới không?”
“Lúc ấy thuộc hạ nói với người đưa tin rằng ngài có việc gấp cần xử lý phải trở về nước Tịch Nguyệt, sau khi trở lại sẽ chủ động liên lạc với hắn. Nhưng hôm nay hắn lại phái người truyền tin tức tới, nói nếu ngài không sắp xếp gặp mặt hắn, hắn sẽ hợp tác với người khác, trong giọng điệu cực kỳ cứng rắn.”
“Thông báo với hắn ba canh giờ sau gặp mặt ở chỗ cũ.” Tròng mắt Ôn Noãn khẽ nhúc nhích nói, nàng và hắn chỉ lén gặp mặt một lần, chỗ cũ này tất nhiên chỉ Túy Tiên lâu. Lúc ấy khi ở Hỉ Thiện đường Trại Chư Cát gần như đã nhận định nàng và Hàn Vương kết thành đồng minh, cho dù nàng ta không xác định, vốn dĩ thái độ của nàng đối với Hàn Vương vào lúc đó, nàng ta cũng có thể đưa ra kết luận quan hệ của “Mẫn Tư” và Quân Dập Hàn không cạn.
Nếu nàng ta không rơi vào trong tay Bạch Ưng Lạc Phi, tin tức này nhất định đã báo cho Mộ Dung Tịnh, “Hợp tác” giữa nàng và Mộ Dung Tịnh liền không còn có khả năng. Mà nếu Mộ Dung Tịnh tìm kiếm ngoại viện, trừ nước Tịch Nguyệt ra, còn dư lại chính là nước Kim. Bà ta chắc chắn tìm Mộ Dung Thành.
Trước đây nàng từng hoài nghi hai người này có cấu kết hay không, trải qua chuyến đi Hỉ Thiện đường một chuyến hỏng bét này, cho dù lúc trước bọn họ có cấu kết hay không, bây giờ nàng đã “Tự mình” đưa bọn họ kết làm đôi. Chỉ cần Mộ Dung Tịnh tìm nước Kim làm ngoại viện, tất nhiên sẽ tiết lộ tin tức “Quan hệ không cạn đã kết làm đồng minh” của “Mẫn Tư” và Hàn Vương cho Mộ Dung Thành, cắt đứt ý niệm vô cùng có khả năng là liên kết mạnh mẽ giữa hắn và nước Tịch Nguyệt. Mà thái độ cứng rắn lúc này của Mộ Dung Thành, cũng đang xác minh điểm này.“Mấy ngày gần đây bên chỗ Mộ Dung Tịnh có tin tức gì không?” Nàng hỏi.
“Từ sau khi ngài ngủ mê man thì không có tin tức gì.”
Quả thế, nếu như vậy… Như vậy sao nàng không tương kế tựu kế. Bên môi Ôn Noãn dâng lên ý cười có thâm ý khác.
“Các chủ, hôm nay ngài thật sự muốn gặp Mộ Dung Thành? Thân thể ngài còn suy yếu như vậy…” Giọng nói của nàng mang theo chút chần chừ nói, “Nếu Mạnh công tử biết được, sợ rằng sẽ không đồng ý với ngài.”
“Chỉ xuống dưới lầu nói mấy lời mà thôi, cũng không phải đi làm chuyện gì phí công phí sức. Còn nữa, mấy ngày gần đây Mạnh Cô Nhiễm như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ cần ngươi không nói, sao hắn biết được.”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm, ta chỉ gặp hắn một chút, cầm món đồ trong tay hắn nhân tiện giả bộ mà thôi, không có gì khác biệt với nghỉ ngơi.”
“…” Có thể nói chuyện gài bẫy người ta như chuyện đương nhiên, trên đời này trừ Các chủ ra cũng không có mấy người.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Trong phòng bao ở Túy Tiên lâu, Mộ Dung Thành với mặt mũi hơi trầm xuống sải bước mà vào, đang định làm khó dễ với Mẫn Tư, nhưng khi nhìn thấy hắn nắm quyền cúi thấp người ho khan, quanh người lộ ra vẻ bệnh tật hơi thở yếu ớt khó có thể che giấu, vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi: “Hữu thừa đây là trong lúc trở về nước xử lý sự vụ đã bị thương?”
“Thái tử mời ngồi.” Ôn Noãn nâng tay làm động tác “Mời”.
Lúc này Mộ Dung Thành mới phát hiện mình thế mà lại vẫn còn đứng, liền ho khan một cái che giấu lúng túng ngồi xuống.
“Khoảng thời gian này Mẫn Tư cũng không về nước.” Ôn Noãn nói thẳng.
“Cái gì?” Mộ Dung Thành cau mày, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, “Ngươi thế mà lại lừa gạt bản Thái tử?”
“Thái tử bớt giận, Mẫn Tư không nói thật cho Thái tử điện hạ, thật sự có nỗi khổ tâm.” Ôn Noãn hạ giọng trấn an.
“Nỗi khổ tâm?” Mộ Dung Thành cười lạnh, “Bản Thái tử cũng muốn nghe một chút xem Hữu thừa có nỗi khổ tâm gì, nếu Hữu thừa không nói ra lý do có thể khiến cho bổn Thái tử tiếp nhận, bổn Thái tử không kết làm đồng minh với Hữu thừa cũng được.” die nd da nl e q uu ydo n
Có Mộ Dung Tịnh làm dự phòng, lòng tự tin này thật sự không ít. Đáy mắt Ôn Noãn hiện lên vẻ trào phúng nhẹ, giọng nói lại mang theo vài phần tức giận nói: “Mẫn Tư sở dĩ lừa gạt Thái tử, chính là vì do Thái hậu nước Linh Mộ Dung Tịnh ban tặng.”
“Mộ Dung Tịnh?” Trên mặt Mộ Dung Thành hiện lên vẻ nghi ngờ, “Chuyện này có liên quan gì tới Mộ Dung Tịnh?”
“Thái tử mới vừa hỏi Mẫn Tư ‘Hữu thừa đây là khi trở về nước xử lý sự vụ bị thương?’, Mẫn Tư đã nói rõ không trở về nước, như vậy vết thương kia từ đâu mà đến?” Nàng không đợi Mộ Dung Thành lên tiếng hỏi đã tự đáp, “Vết thương này là do Mộ Dung Tịnh ban tặng.” Bực tức nói, “Mẫn Tư suýt chút nữa mất mạng trong tay Mộ Dung Tịnh.”
“Sao bà ta đến mức phải hại Hữu thừa?” Vẻ mặt vài lần biến đổi của Mộ Dung Thành bị tin tức cường đại này của Mẫn Tư làm cho gần như choáng váng, Mộ Dung Tịnh thế mà lại suýt chút nữa lấy mạng của Mẫn Tư? Hắn trong tò mò kinh ngạc về lý do, đồng thời đáy lòng lại không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi vì chuyện này. Cho dù hắn và Mẫn Tư có kết làm đồng minh hay không, nhưng Mộ Dung Tịnh đối xử với Mẫn Tư như thế, thù giữa bà ta và Mẫn Tư kết sâu như vậy, sợ rằng Mẫn Tư sẽ không tiếc tất cả tru diệt Mộ Dung Tịnh báo thù cho bản thân. Như thế… Nếu như hắn kết làm đồng minh với Mẫn Tư, coi như không thể xuất lực, Mộ Dung Tịnh này chắc chắn bị diệt, đến lúc đó hắn chỉ cần để ý đắc lợi là được.
Xem ra, hắn phải tranh thủ hợp tác với Mẫn Tư, nhưng Mẫn Tư và Hàn Vương… Trong lòng hắn lại hơi do dự.
“Lý do bà ta hại Mẫn Tư lại nói không thoát khỏi liên quan tới Thái tử.” Ôn Noãn uống ngụm trà, như có điều ngụ ý liếc mắt nhìn về phía hắn.
“Chuyện này không thể có bất cứ liên quan gì tới bản Thái tử.” Mộ Dung Thành thấy đầu mũi nhọn đột nhiên chuyển về phía mình, vội vàng hồi hồn lạnh giọng giải thích quan hệ với Mộ Dung Tịnh, “Chuyện Mộ Dung Tịnh hại Hữu thừa, bản Thái tử hoàn toàn không biết gì, Hữu thừa tuyệt đối đừng hiểu lầm bản Thái tử.” di3nd@nl3qu.yd0n
“Thái tử nghĩ đi đâu vậy.” Ôn Noãn cười cười, “Mẫn Tư nói Thái tử có liên quan, là bởi vì sau khi Mẫn Tư tham dự đại điển sắc phong Hoàng thái đệ từng được Thái hậu mời về bàn luận chuyện kết làm đồng minh. Nếu Thái tử không tin, có thể phái người đi điều tra một chút, ngày đó Thái hậu có phái người triệu Mẫn Tư vào cung không”
Mộ Dung Thành cười lạnh trong lòng, thì ra Mộ Dung Tịnh lại đi tìm Mẫn Tư hợp tác, khó trách bây giờ tìm hắn, nghĩ đến chắc phát hiện ra quan hệ giữa Mẫn Tư và Hàn Vương, biết không thể có cơ hội hợp tác, vì vậy liền tới tìm hắn?
Ôn Noãn tiếp tục nói: “Nói thật, khi đó Mẫn Tư cũng không đồng ý đề nghị của bà ta, nhưng cũng không từ chối. Cho đến sau khi gặp Thái tử nói chuyện, phát hiện ta và ngài rất ăn ý về chiều hướng khắp thiên hạ, vả lại Mộ Dung Tịnh chỉ có một phần ba thế lực của nước Linh, mà sau lưng Thái tử lại có nước Kim khổng lồ làm hậu thuẫn, Mẫn Tư đương nhiên lựa chọn Thái tử làm đồng minh mà từ chối Mộ Dung Tịnh.”
“Cho nên Hữu thừa liền chọn bản Thái tử mà từ chối Mộ Dung Tịnh, Mộ Dung Tịnh vì vậy tức giận, muốn diệt trừ Hữu thừa?” Mộ Dung Thành rất hài lòng khi nghe được lời nói nâng cao đạp thấp của Mẫn Tư, tự động làm suy luận tiếp nhận lời của hắn.
“Không sai.” Ôn Noãn gật đầu một cái.
“Nhưng bản Thái tử biết rõ, Mộ Dung Tịnh cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy, giết Hữu thừa thì đồng nghĩa với là địch của Tịch Nguyệt, bây giờ nội loạn của bà ta còn chưa dẹp, nào còn có tâm lực đi trêu chọc Tịch Nguyệt? Cho dù có tâm lực này, bà ta cũng không có thực lực này.” Mộ Dung Thành ngẫm nghĩ đưa ra nghi vấn.
Thái tử này cũng không đến nỗi quá ngu, Ôn Noãn ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt hết sức hợp với tình thế dâng lên vẻ căm hận, “Bà ta tất nhiên không ngu xuẩn như vậy, không những không ngu còn cực kỳ cao minh.”
“Hả?” Hai mắt Mộ Dung Thành nhìn chằm chằm vào Mẫn Tư, cầm tách trà lên uống một ngụm chờ đoạn sau của hắn.
“Bà ta cho người bắt chước bút tích của Hàn Vương viết lá thư mời Mẫn Tư đến phủ bàn đại sự, Mẫn Tư thấy là Hàn Vương muốn mời nên không nghi ngờ gì lập tức đi tới, lại bị người nằm vùng trong Vương phủ của bà ta bí mật mang vào trong thư phòng của Hàn Vương. Hàn Vương trời sinh tỉnh táo sau khi trở về phòng cảm thấy có hơi thở của người lạ, lập tức không biến sắc một chưởng đánh tới, đáng thương thay tại hạ khi đó vốn đợi lâu ngồi trong một góc bí mật đánh một giấc, đợi đến khi thức tỉnh định tránh thì ngực đã mạnh mạnh mẽ mẽ trúng một chưởng, mà Hàn Vương bởi vì vận dụng nội lực, thế nhưng khiến cho độc không biết bị trúng từ khi nào bộc phát. Người Vương phủ chạy đến thấy một màn này… Thuộc hạ của Mẫn Tư chờ ngoài phủ đã lâu thấy Mẫn Tư vào phủ Hàn Vương không trở ra…” Hậu quả của việc đó không cần nói cũng biết.
“Hay cho một màn kịch lớn vừa ra.” Mộ Dung Thành thổn thức, thúc giục, “Sau đó thì sao? Ngươi và Hàn Vương binh giáo gặp nhau” Nếu sự tình phát triển như vậy, vậy chuyện hắn ta và Hàn Vương kết làm đồng minh là nói như thế nào? Chẳng lẽ Mộ Dung Tịnh lừa hắn?
“Tất nhiên không có. Hàn Vương là người thông suốt bậc nào, lại thêm Mẫn Tư uốn ba tấc lưỡi lôi nội gian hạ độc Hàn Vương trong Vương phủ ra, tất cả chân tướng đều rõ ràng. Hàn Vương trúng độc là độc của Minh Nguyệt các, tất nhiên chỉ có Hỉ Thiện đường có thể giải, nhưng có lẽ thực tế quá bi thống, đường chủ Hỉ Thiện đường lại là người của Mộ Dung Tịnh, nàng ta thấy Mẫn Tư trọng thương và Hàn Vương trúng độc rất sâu, lập tức nổi lên sát tâm. Mẫn Tư và Hàn Vương suýt chút nữa gặp phải độc thủ của nàng ta, hợp lực lại định bắt nàng ta, lại bởi vì lúc ấy sinh mạng của hai chúng ta đều xuống thấp, nên bị nàng trốn thoát.” Ôn Noãn hối tiếc thở dài. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Cho nên sau khi hai người các ngươi cùng sống chết cùng chung hoạn nạn, liền thuận nước đẩy thuyền kết làm đồng minh?” Hắn hít sâu một hơi nói, chỉ cảm thấy trò đùa này thật nhấp nhô khúc khuỷu, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
“Tất nhiên.” Ôn Noãn nhìn thấy hắn rơi vào chỗ sâu trong trò diễn, bờ môi dâng lên nụ cười hài lòng. Diễn, quá thật không thú vị, quá giả sẽ sinh nghi. Một vở diễn tốt, phải kết hợp hư thật mới có thể khiến cho người ta rơi vào sâu trong vở diễn mà không biết. Mà nàng biên soạn màn diễn này, thật thật giả giả hư hư thực thực, cho dù hắn đi điều tra, cũng sẽ chỉ càng thêm tin tưởng, không hề nghi ngờ mà thôi.
Mộ Dung Thành tinh tế thưởng thức xuất diễn này, thở dài vỗ tay mà nói: “Hay cho một liên hoàn kế man thiên quá hải mượn đao giết người giá họa Giang Đông họa thủy đông dẫn khích bác ly gián dĩ tật đãi lao đứng nhìn lửa cháy một viên đá nhiều con chim, nếu như rơi vào trong kế này không phải là ngươi và Hàn Vương mà đổi là người khác, chỉ sợ vừa vào thế cục này, sợ rằng sẽ không phải là tình thế bây giờ, thế cục thiên hạ sẽ thay đổi trong nháy mắt. Trong lòng bản Thái tử tự hỏi, chỉ với kế sách này, bản Thái tử thấy mặc cảm với Mộ Dung Tịnh.” Hắn nhíu mày nói, “Nhưng bản Thái tử biết, mặc dù bà ta không ngốc, nhưng không đến mức để cho bản thân rơi vào trong thế cục gian nan như bây giờ. Nhưng mưu lược lần này ngược lại ngoài dự đoán của mọi người một chút, chẳng lẽ bên người bà ta có cao nhân mưu sĩ gì?”
Thái tử hiểu rất rõ Mộ Dung Tịnh?” Ôn Noãn thấy hắn rơi vào trong suy tư, liền nói sang chuyện khác.
Đáy mắt Mộ Dung Thành hiện lên vẻ khác lạ rồi biến mất, cười nói: “Cái gọi là biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Đối với địch nhân của mình, bản Thái tử tất nhiên muốn biết rõ nhiều hơn.” Hắn nói xong, hai chân mày nhíu lại nói, “Hữu thừa đã lựa chọn hợp tác với Hàn Vương, vậy chính là Hữu thừa từ chối hợp tác với bản Thái tử?”
(1) Man thiên quá hải: một trong ba mươi sáu kế của Trung Quốc cổ đại, ý nghĩa giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Ứng dụng trong thuật ngụy trang.
Giá họa Giang Đông: bắt nguồn từ “Di thi giá họa” tức là di chuyển xác chết để gán tai họa cho người khác, là đem xác chết hay đồ vật quốc cấm gì bỏ vào nhà người khác để giá họa. Thời Tam Quốc, Đông Ngô giết Quan Vũ rồi gửi thủ cấp sang cho Ngụy Vương Tào Tháo nhằm giá họa cho Thục Hán Lưu Bị đánh Ngụy. Ai dè Tào Tháo biết rõ âm mưu của Đông Ngô nên sai tạc một thân người bằng gỗ trầm hương ghép vào thủ cấp Quan Vũ, làm lễ hậu táng trọng thể. Quả nhiên, Lưu Bị không đánh Ngụy mà kéo quân đánh Đông Ngô. Vì vậy, kế “Di thi giá họa” sau này còn được gọi là “Giá họa Giang Đông”.
Họa thủy đông dẫn (dẫn họa về đông): bắt nguồn từ thế chiến thứ hai, các nước tư bản Anh Pháp Mỹ vì để ngăn chặn hành vi cố tình gây chiến của phát xít Đức Ý mà đã truyền bá bài trừ CNXH, nhằm hướng sự chú ý của Đức Ý về phía Liên Xô. Mà bởi vì Châu Âu ở phía Tây, Liên Xô ở phía Đông nên mới có câu thành ngữ này. Họa thủy đông dẫn = vu oan giá họa.
Dĩ tật đãi lao: đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công.
Đứng nhìn lửa cháy (Cách ngạn quan hỏa): Đứng cách bờ nhìn lửa cháy. Có ý bình tĩnh quan sát, chờ nội bộ địch tự rối loạn, hoặc mặc kệ cho các bên đối đầu chém giết lẫn nhau, sau khi các bên đối đầu đều có tổn thất thì ra tay dẹp luôn một thể, dễ chiếm lấy phần lợi về mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...