Lười Phi Có Độc

“Ngươi…” Cố Thần Vũ hơi có vẻ kinh ngạc nhìn nàng ta, cuối cùng hỏi, “Tại sao?”
“Tại sao lại dễ dàng đồng ý như vậy?” Nàng nhìn hắn khẽ căng thẳng lộ ra ngoài ý muốn, chỉ cảm thấy lồng ngực hít thở không thông gay gắt, hắn cứ không tin nàng như vậy, bởi vì nàng sẽ không cứu Quân Dập Hàn? Đúng vậy, ở trong lòng hắn nàng đã triệt để thành nữ nhân xấu. Nàng cười nhẹ, hỏi, “Nếu ta nói chỉ vì để cho chàng nhìn lâu ta một chút, chàng có tin không?”
Tròng mắt hắn sâu sắc nhìn nàng ta, không trả lời.
Nàng giống cẩu thả xoay người đi vào trong phòng trong, trong giọng nói lộ ra mệt mỏi nhàn nhạt nói: “Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi, sáng mai chàng mang nàng ta tới gặp ta đi.”
“Nếu muốn giải cổ cho nàng ấy, tại sao không giải luôn cổ vào ngày mai, mà phải chờ tới một tháng sau?” Hắn hỏi, trong giọng nói của hắn lộ ra chất vấn.

Ánh Văn dừng bước chân, tay đặt trước người hung hăng siết chặt, “Nếu như ta nói cần phải làm chút chuẩn bị chàng có tin không?” Ảm đạm cười một tiếng, “Thôi, chàng cuối cùng vẫn không tin.” Liền không cần phải nhiều lời nữa, sải bước đi vào trong phòng trong, nàng sợ nàng nói nhiều hơn nữa lưu lại tiếp sẽ gặp phải không khống chế được tâm tư, nói ra vài lời không nên nói. Nàng chẳng qua, chẳng qua chỉ muốn nhiều thêm thời gian một tháng ở bên cạnh hắn mà thôi.
Cố Thần Vũ nhíu mày xoay người ra ngoài trở về phòng mình.
Hôm sau, Cố Thần Vũ mang theo Ôn Noãn đi gặp Ánh Văn, Ánh Văn vẫn mang sa mỏng che mặt ăn mặc giống như ở Hỉ Thiện đường. Nàng nói với Cố Thần Vũ: “Không biết Thần Vương có thể để cho ta đơn độc nói chuyện một chút với cô nương này hay không?”
Tròng mắt Cố Thần Vũ hơi trầm xuống nhìn về phía Ánh Văn, Ánh Văn lại cúi mắt uống trà, giống như không hề phát hiện ra ánh mắt của hắn ném tới. dfienddn lieqiudoon
Ôn Noãn lạnh nhạt cười cười, nói với Cố Thần Vũ: “Ngươi còn có việc bận mà, lát sau ta lại đi tìm ngươi.”

“Được.” Cố Thần Vũ nhìn chằm chằm Ánh Văn một cái, xoay người rời đi.
“Trại cô nương kêu Thần Vương rời đi, muốn bàn luận vấn đề thù lao với riêng ta?” Ôn Noãn không chút để ý nói.
“Ta cũng không cảm thấy có hứng thú với vấn đề thù lao, nhưng ta ngược lại cảm thấy rất hứng thú với thân phận của cô nương. Không biết ta gọi cô nương là Hàn Vương phi, hay gọi cô nương là Mẫn Thừa?” Ánh Văn cười như không cười nhìn nàng, tròng mắt sắc giống như xuyên thủng tất cả.
“Tùy vào sở thích của Trại cô nương.” Ôn Noãn hơi kinh ngạc, nhưng bờ môi mỉm cười thong dong lạnh nhạt nói.
Ban đầu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui