“Vậy còn nàng ta?” Thủy Ngọc cười đến khổ sở, “Ngươi không phải vì nàng ta cũng như thế. Nàng ta đáng giá đối với ngươi, ngươi đối với ta lại làm sao không đáng giá. Chúng ta, cũng chỉ là một loại người mà thôi.”
Cố Thần Vũ không nhiều lời nữa, cất bước rời đi. Quả thật, chuyện chính hắn cũng không thể làm được, lại có lập trường gì tới khuyên nhủ người khác.
“Thần Vũ.” Ôn Noãn nghe tiếng bước chân quen thuộc truyền tới từ sau lưng, mỉm cười quay đầu lại gọi.
“Noãn Bảo.” Cố Thần Vũ nhìn dung nhan ngày nhớ đêm mong trước mắt, hận không thể ôm chặt nàng vào trong ngực, cuối cùng lại kiềm chế kích động, bước lên quan sát nàng mấy lần, gật đầu một cái nói, “Khí sắc ngược lại khá hơn nhiều, xem ra nửa năm qua hắn điều dưỡng cho nàng không tệ.” Không biết trong đó, có phần dược liệu do hắn phái người đưa tới hay không.
“Ngày ngày bị coi là ấm sắc thuốc nuôi, nếu không tốt vậy lão trời già kia cũng quá tàn nhẫn với ta.” Mặc dù trong giọng nói của Ôn Noãn có vẻ oán trách, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ý cười.
“Nhìn nàng mạnh khỏe ta liền yên tâm.” Bên môi hắn dâng lên ý cười theo nàng, “Đi dạo vườn hoa một chút?”
“Được.” Hai người cùng nhau đi vườn hoa, hình ảnh cười cười nói nói liên tiếp hài hòa tốt đẹp, giống như một đôi bích nhân.
Thủy Ngọc chán nản quay đầu, đang định rời đi lại thấy Ánh Văn chẳng biết xuất hiện ở sau lưng cách đó không xa từ khi nào, lúc này đang vẻ mặt kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người đi xa phía trước, tay buông thõng bên người hung hăng túm quần áo, sóng lớn trong đáy mắt nói rõ cảm xúc không rõ ràng của nàng ta.
“Có thấy không, cho dù ngươi liều mình bám lấy lão đại, ngươi cũng không bì kịp nàng ta chút nào.” Thủy Ngọc cười lạnh, đáy lòng lại dâng lên sảng khoái.
“Câm miệng!” Con mắt sắc bén của Ánh Văn trừng mắt nhìn về phía nàng ta, “Thứ thuộc về ta, ai cũng đừng mong cướp đi.”
“Vậy cũng phải xem xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?” Thủy Ngọc cười lạnh rời đi.
Ý hận dần dần dày trong mắt Ánh Văn, tại sao khi vừa lúc có một chút hy vọng không dễ dàng nhìn thấy thì nàng ta lại xuất hiện ở trước mắt Thần Vũ? Ngọn lửa ầm ầm thiêu đốt trong lòng, phá hủy lý trí cua nàng. Nhưng khoảnh khắc khi ý hận sắp chìm ngập lấy cả người nàng, trong đầu nàng bỗng nhiên giật mình, nghĩ đến tất cả những lời mà Thần Vũ nói với nàng tối hôm qua, sở dĩ hắn dịu dàng với nàng như vậy, là bởi vì nàng nói nàng cần giải cổ cho Ôn Noãn, để cho hắn cho nàng một cơ hội. Đây có