“Nàng làm như vậy quá mức mạo hiểm, ta không đồng ý.” Quân Hạo Thiên quả quyết không đồng ý.
“Đây là hy vọng duy nhất để cứu hắn, chẳng lẽ ngươi định trơ mắt nhìn hắn…” Nàng nói không ra lời mấy chữ kia, “Nàng ta là thuộc hạ của Thần Vương, ta và Thần Vương là bạn cũ nói vậy ngươi đã biết, cho dù nàng ta muốn gây bất lợi cho ta, Thần Vương cũng sẽ che chở ta, còn nữa, ta chẳng qua đi cầu thuốc, có thể có nguy hiểm gì?
“Nếu lấy thuốc thật sự dễ dàng giống như nàng nói, nàng hà cớ gì phải gạt hắn? Thuốc này ta có thể phái người đi lấy, không cần nàng tự đi.”
“Nói đi nói lại ngươi vẫn không đồng ý giấu giếm hành tung giúp ta?” Ôn Noãn cũng không nhiều lời với hắn xoay người rời đi, “Vậy ta cứ quang minh chính đại đi, để cho hắn nhận được tin tức ngăn ta lại, đợi đến sau khi hắn ra đi, ta chôn theo hắn.”
“Nàng!” Quân Hạo Thiên giận đến nhức đầu, chỉ đành phải thỏa hiệp nói, “Ta phái người âm thầm che chở nàng, nếu không lấy được liền trở lại, chúng ta lại tìm phương pháp khác.”
“Được.” Khóe môi Ôn Noãn khẽ nhếch lên ý cười.
Quân Hạo Thiên nhìn bóng lưng nàng rời đi, vỗ trán than nhẹ, cuối cùng để cho hắn đoán trúng, Dập Hàn vốn định lừa gạt nàng vốn không thể lừa gạt được. Chỉ mong lần này nàng đi, cầu người được người mới tốt.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Sao hôm nay có hứng thú mời ta ngắm trăng uống rượu?” Ánh Văn nhìn Cố Thần Vũ ngồi trước bàn đá trong sân chờ đợi, tròng mắt khẽ nhúc nhích, ngay sau đó nhếch lên ý cười trào phúng.
“Trăng tuy đẹp, nhưng một mình thưởng thức cuối cùng vẫn hơi tịch mịch. Ngồi đi.” Cố Thần Vũ rót đầy ly rượu đưa cho nàng.
Ánh Văn nhìn dáng vẻ cô đơn của hắn, khóe môi giật giật cuối cùng không lên tiếng nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đã bao lâu rồi, nàng không ngồi chung với hắn ngắm trăng uống rượu tốt đẹp như vậy? Nếu không tính khoảng cách dị thế cách xa nhau trong lúc này, chắc là sáu năm trước, đêm trước hôm nàng nhảy lầu, đêm đó trăng cũng tròn như vậy, cảnh trí cũng đẹp như vậy. Bởi vì Ôn Noãn phải chuẩn bị cho thí nghiệm ngày hôm sau nên không tới, cho nên ngày tốt cảnh đẹp như thế chỉ thuộc về nàng và hắn, nàng tự mình coi đây là hẹn hò của hai người.
Nhưng mà cũng vào đêm đó, là đêm mà nàng tan nát cõi lòng nhất, tình cảm của hắn đối với Ôn Noãn cuối cùng đã đến mức không thể kiềm chế được, không hề nghe theo khuyên can của nàng đề nghị của nàng, kiên trì đợi sau ngày mai Ôn Noãn thí nghiệm xong sẽ thổ lộ với nàng ta. Một khắc kia trái tim của nàng cũng bể nát, không biết nên đối mặt với tương lai như thế nào, nàng chỉ biết nàng tuyệt đối không thể để cho hắn tỏ tình, nếu không nàng sẽ hai bàn tay trắng.
Ý tưởng nhảy lầu trước mặt Ôn Noãn cũng chợt hiện ra trong đầu vào ngay một khắc đó va r lại điên cuồng xảy ra không cách nào khống