Lười Phi Có Độc

Vương phi? Nàng ta lại là Ôn Noãn? Nàng lên trời xuống đất tìm nàng ta không được, không ngờ nàng ta lại ở ngay bên giường nàng. Đây đúng là chuyện cười lớn. Thanh Thanh siết chặt hai nắm tay, đáy mắt hận ý ngập trời. Chỉ có điều, nàng ta “Tự tay” độc chết nam nhân mình yêu sâu đậm, chắc chắn tư vị đau xót moi tim này cũng đủ để cho nàng ta chịu, bây giờ đã không có cơ hội để giết nàng ta, chỉ có điều nhìn dáng vẻ nàng ta có thể có mạng để sống hay không vẫn còn chưa biết, nàng lại chờ. Đường cong nơi khóe môi nàng quỷ dị lành lạnh, như lúc tới không nói tiếng nào mà âm thầm bỏ đi.
Khi Bạch Ưng thẩm vấn Ôn Noãn, Quân Dập Hàn đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, nàng hốt hoảng đưa tay kiểm tra mạch cho hắn, vừa kiểm tra ra cũng là lúc cả người như rơi vào hầm băng, từ đầu đến chân lạnh thấu xương.
“Vương phi, Vương gia như thế nào?” Bạch Ưng nhìn vẻ mặt nàng thay đổi, vội vàng hỏi.
“Hắn, hắn trúng độc có hơi thở của viêm đỉnh…” Ôn Noãn dựa vào Bạch Ưng đỡ thân thể đứng không vững suýt chút nữa ngã xuống. Hắn trúng độc bá đạo mà hung mãnh, vả lại lộ ra hơi thở của viêm đỉnh nhưng tuyệt đối không phải do viêm đỉnh luyện, lại thêm bản thân hắn vốn có nội thương không điều trị, mệt nhọc lâu dài phong hàn xâm lấn, thân hể hắn như cánh cửa mở rộng ra, những chất độc này không chút trở ngại nào mạnh mẽ đánh thẳng về phía trước vào trong thân thể hắn, không cần tới nửa canh giờ, sẽ xâm nhập vào tâm mạch của hắn.

“Vương phi, trấn định, bây giờ chỉ có ngài có thể cứu Vương gia.” Bạch Ưng trầm giọng nói.
“Đúng, chỉ có ta có thể cứu hắn.” Ôn Noãn lẩm bẩm ra tiếng. Bừng tỉnh hồi hồn lập tức rút ra mấy ngân châm ghim lên các huyệt vị quan trọng trên thân thể mình, phong bế cảm giác, lại cưỡng ép tiềm năng trong cơ thể, đợi đến khi khôi phục được năm sáu phần hơi sức, rồi mới nói với Bạch Ưng, “Đỡ Vương gia lên giường.”
“Vương phi, ngài…” Bạch Ưng nhìn nàng khôi phục nhanh như vậy, đôi môi lại mất hết màu máu, trong giọng nói không khỏi hơi lo lắng.
“Ta không sao.” Ôn Noãn gắng gượng nuối xuống ngai ngái vọt tới cổ họng, thúc giục, “Mau đỡ Vương gia qua.”

“Được.” Bạch Ưng biết lúc này không phải lúc lo lắng, bây giờ cần thiết chính là giữ được tính mạng của Vương gia. Hắn đỡ Quân Dập Hàn đặt lên giường, hỏi, “Còn có chuyện gì thuộc hạ giúp được một tay, Vương phi xin cứ giao phó.”
“Ngươi đi ra ngoài cửa canh chừng, không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy, mặt khác thông báo Lạc Phi mang theo trang phục nam nhân lập tức chạy tới, lại chuẩn bị cỗ xe ngựa bên ngoài chất phác nhưng bên trong thoải mái, sau đó chúng ta phải ra khỏi phủ một chuyến.” Ôn Noãn ngồi ở bên giường, đầu ngón tay nhanh chóng hạ châm, giọng nói đã không còn hơi sức phân phó.
“Vâng.” Bạch Ưng liếc nhìn Quân Dập Hàn ở trên giường có sắc mặt trắng như tờ giấy, lại nhìn Ôn Noãn ở bên giường áo bào đã nhuốm máu, trong lòng chỉ cảm thấy thật khó chịu, hai người này yêu nhau sâu vô cùng, lại chịu hết chia lìa khổ sở, chỉ mong sau khi bọn họ trải qua quanh co, ông trời có thể cho bọn họ một thành toàn.
Càng về sau ghim ngân châm càng khó khăn cao, mới bắt đầu nhanh chóng hạ châm sau đó giơ châm cũng khó khăn, Ôn Noãn vốn gắng gượng thân mình, dưới hao tâm tổn sức, huyết khí giữa ngực sôi trào, cuối cùng không kiềm chế nổi, “Phụt” một tiếng phun trên mặt đất, một bãi to như vậy, nhìn thấy mà ghê người.
“Đừng miễn cưỡng mình, tiểu Noãn.” Đầu ngón tay lạnh như băng lau vết máu đỏ thẫm trên khóe môi nàng, giọng nói cực kỳ yếu ớt của hắn vang lên bên tai nàng, trước đây mặc dù hắn rơi vào trạng thái nửa bất tỉnh, nhưng đầu óc của hắn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui