“Hơn tháng trước dị quân đột nhiên quật khởi chiếm lĩnh địa khu Giang Bắc, ở Đan thành tự phong là Vương, Thần Vương Cố Thần Vũ? Hữu thừa chẳng lẽ không biết?” Mộ Dung Thành nghi ngờ nhìn về phía nàng.
Ly rượu trong tay Ôn Noãn lay nhẹ, rượu thấm dần ngón giữa, nàng gượng ép nhếch khóe môi, “Gần điều bận việc với đại sự trong triều, nhất thời không ngờ tới.” Nàng thuận miệng nói qua loa, trong lòng lại loạn thành một đoàn. Đơn thành Giang Bắc cách Kinh Thành ra roi thúc ngựa cả ngày cả đêm đi cũng cần năm sáu ngày trời, mà Minh Nguyệt các cách Kinh thành cũng không xa, nếu Ánh Văn ở trấn nhỏ cạnh Minh Nguyệt các, mà lúc này Thần Vũ đang ở Đơn thành phong Vương vốn không thể nào rời khỏi Đơn thành, nàng ta sao gặp được Thần Vũ ở trấn nhỏ? Chuyện đến đây, chỉ có một giải thích, Ánh Văn biết Thần Vũ ở Đơn thành vả lại tự mình đi gặp hắn, nàng ta nói dối nàng.
Vì sao nàng ta phải nói dối nàng? Sợ nàng nhìn thấy Thần Vũ?
Có một số việc, một khi suy nghĩ, ngàn vạn điểm nghi vấn giống như nước lũ mãnh liệt phá đê mà trào lên, cho đến chôn người ta vào trong đáy nước hít thở không thông mà chết.
Ôn Noãn mạnh mẽ thu liễm tinh thần, uống một ngụm trà nhuận giọng nói: “Thái tử, ngài tiếp tục.”
Mộ Dung Thành hoài nghi quan sát nàng, tiếp tục nói: “Hiện giờ trong ba phần chính quyền của nước Linh, bên chỗ Thần Vương căn cơ chưa ổn thế lực yếu nhất, Mộ Dung Tịnh thứ hai, Hàn Vương mạnh nhất. nếu Thừa tướng có thể thuyết phục Hoàng đế quý quốc và nước ta kết đồng minh, chung diệt Thần Vương, lại diệt Mộ Dung Tịnh, sau nữa tru diệt Hàn Vương, đến lúc đó hai nước ta ngươi phân chia nước Linh, chẳng phải đẹp sao.”
“Vậy sao?” Ôn Noãn từ chối cho ý kiến cười cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Mộ Dung Thành thấy thái độ của nàng không rõ ràng, không khỏi hỏi, “Hữu thừa cảm thấy đề nghị này của bản Thái tử như thế nào?”
“Thái tử có bằng lòng nghe một câu nói thật của Mẫn Tư?”
“Dĩ nhiên.” Mộ Dung Thành gật đầu, “Hữu thừa có cao kiến gì cứ việc nói thoải mái, bản Thái tử rửa tai lắng nghe.”
“Mẫn Tư cho rằng, trước công Thần Vương không phải là thượng sách, mà là hạ sách.”
“Hả? Vì sao?” Mộ Dung Thành cau mày.
“Thái tử có từng nghe câu, ‘Trên thế giới này không có địch nhân vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích muôn đời bất biến’ chưa, hiện giờ nước Linh ba phần, nhưng Mộ Dung Tịnh và Hàn Vương đều là người trong Hoàng thất, chẳng qua chỉ là huynh đệ tương tàn bởi vì quyền mà tranh giành, giằng co, thiên hạ nước Linh vẫn ở trong tay Hoàng thất. Mà Thần Vương lại quật khởi ở dân gian, không hề có một chút dính líu nào tới Hoàng thất, vả lại cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn với Hoàng thất tranh quyền, vì vậy hai phe không bớt ra tâm lực đi bình ổn. Nhưng nếu hai nước ta ngươi kết liên minh, diệt Thần Vương, tương đương với ngoại lực tham gia, sẽ đánh vỡ cân bằng, sẽ can thiệp vào nội chính nước Linh, Mộ Dung Tịnh và Hàn Vương vì nước Linh, chắc chắn sẽ liên minh chống địch ngoài.”
“Hữu thừa nói có lý.” Mộ Dung Thành sau khi trầm tư gật đầu, lại nói, “Vậy theo ý kiến của Hữu thừa làm như thế nào?”
“Nếu hai nước ta ngươi kết liên minh, chỗ công chọn đầu Mộ Dung Tịnh. Hiện giờ địa vị trong triều của Mộ Dung Tịnh không yên, triều cương bại hoại, là thiên thời; bà ta cắt đất cho hai nước ta